Group: Hồ Thiên Cung
Sau khi gọi điện cảnh cáo Hồng Thi Na, lòng anh vẫn rối bời vô cùng. Ảnh của anh bị đăng khắp nơi như vậy, về sau ắt sẽ có rất nhiều người nhận ra, anh không thể tùy ý hành động như trước được nữa. Không chỉ vậy có thể sau này luôn bị đám kí giả chạy theo làm phiền.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là lỡ như Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy tấm hình kia sẽ hiểu lầm tình cảm của anh.
Xem ra, trước hết anh phải giải thích cho Thiên Ngưng rõ, rồi sau đó mới đi giải quyết chuyện này.
Phong Khải Trạch nghĩ xong liền cầm di động lên, bấm số gọi cho Tạ Thiên Ngưng, nhưng cô lại không nghe máy. Điều này càng khiến anh thêm lo lắng.
Tại sao cô không chịu nghe điện thoại?
Chẳng lẽ cô đã thấy tấm hình kia và hiểu lầm anh sao?
"Thím Chu, bà có biết bà chủ đi đâu không?"Phong Khải Trạch thấy Thím Chu bước vào, liền vội hỏi bà.
"Xin lỗi ông chủ, tôi không biết, bà chủ chỉ nói là đi ra ngoài ăn cơm với bạn, còn đi đâu thì tôi không biết, cũng không dám hỏi bà chủ."
Câu trả lời của thím Chu càng khiến lòng Phong Khải Trạch thêm nặng nề, chán nản thở một hơi, sau đó lạnh lùng nói: "Bà đi làm việc đi."
"Vâng" Thím Chu cũng đoán được một chút ẩn tình, nhưng không dám nói gì nhiều, chỉ sợ nói nhiều có thể mắc phải sai lầm không đáng có, cho nên vội vàng rời khỏi phòng khách tiếp tục làm việc của mình.
Tâm trạng ông chủ không vui, bà nhìn liền biết, cũng bởi vì tâm trạng của ông chủ không vui, nên bà cũng không dám hó hé câu gì.
Phong Khải Trạch ngồi một mình ở trong đại sảnh, tâm trạng càng lúc càng tồi tệ, nghĩ đến việc Tạ Thiên Ngưng có thể giận anh vì chuyện này, anh càng căm ghét Hồng Thi Na thêm.
Quan hệ giữa anh và Thiên Ngưng mới dần dần ổn định lại, thì tự dưng bị ả đàn bà kinh tởm này phá hoại, làm sao không tức giận được.
"Hồng, Thi, Na, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ." Ánh mắt Phong Khải Trạch như bốc lửa, lồng ngực phập phồng tức giận, trong một phút không khống chế được chính mình, anh đẩy vỡ cái kính trên bàn.
Xoảng!!
Tiếng thủy tinh rơi xuống vang lên, làm Thím Chu đang dọn dẹp trên lầu hốt hoảng, nhưng không dám chạy ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, tiếp tục cắm cúi làm việc chính mình.
Đúng lúc đó, Tạ Thiên Ngưng và Đinh Tiểu Nhiên vừa bước vào cửa chính, không ngờ mới bước vào liền nghe thấy tiếng vỡ lớn như thế, giật mình đứng sững sờ ở trước cửa, ngơ ngác nhìn phòng khách bị phá tang hoang.
Hình như anh đang rất tức giận.
Sau khi Phong Khải Trạch đẩy vỡ bàn kiếng xong, ngẩng đầu lên, thấy Tạ Thiên Ngưng xuất hiện ở trước cửa, liền nhanh chóng chạy tới ôm chặt cô vào trong ngực, vội vàng giải thích: "Thiên Ngưng chuyện không phải như thế, hãy tin tưởng anh được không? Tất cả không giống như em nghĩ."
"Này, anh ôm chặt quá đấy, em sắp chết ngạt rồi." Tạ Thiên Ngưng tay cầm túi xách, tay xách đồ mới mua hôm nay, nên bị anh ôm chặt mà không thể phản kháng được gì.
Nhưng chỉ cần cái ôm này, cùng làm cô bình tĩnh trở lại, bởi vì cô đã rõ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Xem như cô đã hiểu thêm về Hồng Thi Na, loại phụ nữ độc ác này có thể dùng đến thủ đoạn hạ lưu đó cũng không có gì là khó hiểu. Có lẽ do bị Tạ Minh San hãm hại quá nhiều, nên cũng có chút hiểu rõ hạng người này, nên cô cũng không có ngây thơ để bị gạt thêm lần nữa.
Anh thả lỏng người ra một chút, không ôm chặt cô nữa, nhưng cũng không chịu buông cô ra, tiếp tục giải thích: "Thiên Ngưng, tấm tấm hình ——"
Lời còn chưa nói hết, liền bị cô cắt đứt: "Tấm hình kia là do Hồng Thi Na làm đúng không?"
Nghe được câu này khiến anh rất vui, liền buông cô ra, sốt ruột hỏi: "Thiên Ngưng, em tin anh phải không? Thật tốt quá, em đã tin anh."
"Em đã nói sẽ tin anh thì chắc chắn sẽ tin vào anh. Mặc dù lúc nhìn thấy tấm hình đó em có hơi khó chịu, nhưng vì đã hứa với anh, dù có chuyện gì em đều phải tin anh, nên em quyết định trở về nghe anh giải thích. Em không thể chưa hỏi rõ ra đã định tội cho anh, làm như vậy đúng là bất công cho anh quá."
"Thiên Ngưng, cám ơn em." Anh vô cùng cảm động liền ôm cô vào trong ngực, miệng cười sung sướng cứ mãi ôm chặt cô giống như muốn đem cô nhập vào trong người mình.
Cô tin anh, thật tốt.
" Tiểu Nhiên đang đứng bên cạnh kìa, anh đừng ôm nữa được không, mắc cỡ quá đi!" Cô khẽ đẩy anh ra, ngại ngùng trừng mắt liếc anh một cái.
"Hơ hơ mình có thấy gì đâu! Wow căn phòng này đẹp quá! Giống như cung điện của vua ở vậy." Đinh Tiểu Nhiên cũng biết thời thế, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, tập trung quan sát căn phòng không nhìn hai người nữa.
Không hỗ danh là Đại Thiếu Gia của Phong Thị đế quốc, chỉ nhìn phòng khách thôi đã vô cùng nguy nga tráng lệ rồi, e rằng cả đời cô có cố mấy cũng không kiếm được một căn nhà như thế.
Ngưỡng mộ quá!
"Khỉ con, lúc nãy trông anh thật đáng sợ, đập vỡ cái kiếng trên bàn tan tành luôn. Tiếc thật, cái kiếng đó rất đẹp." Tạ Thiên Ngưng không để ý tới Đinh Tiểu Nhiên, tiếc của khiển trách anh.
"Ai bảo em không chịu nghe điện thoại, làm anh quá nóng giận nên mới đập đồ như vậy. Bất quá chỉ vỡ một cái bàn mà em đã xuất hiện, vậy cũng đáng giá." Phong Khải Trạch tức giận lên tiếng phản bác, trừng mắt nhìn cô, nhưng thật sự lại không hề giận cô.
Sao anh có thể giận cô được?
"Ý của anh là việc anh đập vỡ cái kiếng chính là lỗi của em sao?" Cô nhíu mày chất vấn. Miệng tuy nói thế, nhưng lòng lại mềm ra, thật sự cô không có tức giận gì anh, cô cũng hiểu là anh quá lo lắng cho cô mà thôi.
"Anh không có nói thế."
"Nhưng ý của anh chính là thế."
"Được rồi mặc kệ anh có ý gì, tóm lại em không hiểu lầm là tốt rồi. Hồng Thi Na chết tiệt, dám giở ra thủ đoạn đê tiện đó, đã giựt bó hoa hồng anh định mua tặng em, còn chụp hình nữa, tức nhất là dám đem ảnh của anh đăng đầy trên mạng mà chưa được anh cho phép, món nợ này anh nhất định sẽ tính sổ với cô ta." Phong Khải Trạch nhắc đến chuyện tấm hình liền nghĩ đến Hồng Thi Na, trong chốc lát lửa giận liền bùng lên mãnh liệt, hai mắt như tóe lửa.
"Khoan đã, bó hoa hồng đó là anh mua tặng cho em sao?" Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến có hoa hồng, trong lòng vô cùng kích động, hận không thể nhận bó hoa hồng ngay lúc này.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ nhận được một bông hoa, có trời mới biết cô luôn ngưỡng mộ những cô gái hay được tặng hoa. Trước kia cô vẫn mong mỏi có một ngày Ôn Thiếu Hoa tặng cho cô một bó hoa hay chỉ một bông cũng được, nhưng ai ngờ….
"Lần sau anh sẽ mua cái khác cho em, bó hoa hồng kia bị bàn tay dơ bẩn của Hồng Thi Na chạm qua, nên anh vứt nó vào trong thùng rác." Phong Khải Trạch giải thích, nhưng vừa nhắc đến ba từ ‘Hồng, Thi, Na’ giọng liền tràn đầy chán ghét.
"Anh nhớ lời mình nói đó, anh thiếu em một bó hoa hồng."
"Chỉ cần em thích, ngày nào anh cũng có thể mua tặng cho em." Hai tay anh ôm ngang hông cô, cưng chìu nói.
"Không cần thế đâu, thỉnh thoảng tặng là được rồi, ngày nào cũng tặng có hơi lãng phí. Hơn nữa trong sân còn biết bao nhiêu là hoa đẹp, làm gì tốn tiền đi mua của người khác."
"Thật bó tay với em." Anh bất đắc dĩ lắc đầu, không còn ý kiến.
"Được rồi được rồi, anh đừng ôm em như vậy, Tiểu Nhiên đang đứng bên kia kìa, để cô ấy thấy thì kì lắm." Cô xấu hổ tránh khỏi lồng ngực của anh, sau đó bước tới ghế salon, tính ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Không sao cả hai người cứ tiếp tục ôm, ôm bao lâu tùy ý, dù sao tôi cũng không thấy gì. Tôi bận quan sát nhiều món đồ lạ rồi, không có rảnh đi nhìn hai người tình tứ với nhau đâu." Đinh Tiểu Nhiên chạy lung tung khắp phòng khách, vật gì cũng nhìn thật lâu, sờ thật kĩ mới bỏ đi chỗ khác.
Tạ Thiên Ngưng trợn mắt xem thường nhìn cô, cuối cùng không thèm để ý tới cô nữa, thấy trên đất vương vãi nhiều mảnh vụn thủy tinh, ngay cả trên ghế sa lon cũng có vì thế để túi xách bên cạnh, tính dọn dẹp bớt những mảnh thủy tinh trên ghế xuống.
Phong Khải Trạch vừa nhìn thấy cô muốn động thủy tinh, lập tức hét lên: "Không được chạm."
Không kêu thì còn đỡ, kêu một tiếng liền khiến cô giật thót người.
Tạ Thiên Ngưng cúi người giơ tay tính nhặt thủy tinh lên, sau đó thả vào trong thùng rác, ai ngờ nghe tiếng hét của anh làm cô sợ hết hồn, kết quả sơ ý một chút, ngón tay bị thủy tinh sắc bén quẹt qua chảy máu.
"A ——"
Nghe thấy tiếng la hơi nhỏ của cô, Phong Khải Trạch cuống quít chạy tới cầm tay cô, thấy ngón trỏ chảy máu, vừa nóng vừa giận lên tiếng trách móc: "Sao em không cẩn thận như vậy? Sau này chuyện trong nhà không cần em làm, bằng không anh thuê mấy cô người làm kia tới để hưởng phúc à?"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, liếm vài cái là hết mà." Cô xua xua tay tỏ vẻ không sao cả, rụt tay lại, tính mút tay để cầm máu.
Nhưng anh đã nhanh chóng kéo bàn tay cô qua, cầm ngón tay bị thương liếm liếm để cầm máu.
"Anh ——" cô kinh ngạc nhìn anh, lòng tràn đầy cảm động. Anh tốt với cô, chiều chuộng cô, nhiều đến mức không cách nào diễn tả hết bằng lời được.
Hy vọng sau này, mãi mãi luôn thế.
"May quá vết thương không sâu lắm, về sau em nhớ phải cẩn thận một chút nghe chưa? Đừng làm những việc này, mọi chuyện cứ để người làm họ làm."
"Không cần làm những việc này thì em làm cái gì?"
Việc gì cũng không được làm sao? Sống như thế chán chết!
"Em thích làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không cần quan tâm đến chuyện dọn dẹp trong nhà. Hiểu chưa?" Anh cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập tình thương.
"Khỉ con, anh tính nuôi hư em à?" Cô đắn đo nhìn anh, cảm thấy có chút sợ hãi.
Rõ ràng cô đã có được, vì sao lại cảm thấy sẽ mất đi?
"Đúng, anh muốn nuôi hư em."
"Bó tay với anh."
Cũng được, dù có chuyện gì đi nữa anh đều trưng ra bộ mặt đó, mặc kệ cô nói thế nào anh cũng không chịu thay đổi, đã như vậy cần gì phải nói thêm nữa.
Đinh Tiểu Nhiên đứng bên kia vừa ngắm, vừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cảm thấy rất ngưỡng mộ, không nhịn được thở dài nói: "Thật ghen tỵ quá, đến khi nào thì mình mới có một bạch mã hoàng tử như thế đây? Thấy hai người ngọt ngào tình tứ như vậy, đột nhiên cảm thấy mình chia tay với Điền Vĩ chính là chuyện tốt. Nếu như kết hôn với hắn, thì mình không thể gặp được bạch mã hoàng tử, thế mới nói, ông trời thường hay thương yêu người hiền lành lương thiện, bởi vì mình là người tốt cho nên mới để mình nhanh chóng thoát khỏi Điền Vĩ đây mà."
". . . . . ."
"Cậu bị sao vậy, tự dưng lảm nhảm mấy câu nghe ghê thế?" Tạ Thiên Ngưng đùa giỡn hỏi.
"Cái gì mà ghê, đây là lời triết học nói, cậu không thấy nó rất có lý hay sao? Thật không có hiểu biết."
"Vâng, vâng chỉ Tiểu Nhiên nhà ta nói chuyện có đạo lý. Dù sao thì cậu không còn buồn vì chuyện chia tay với Điền Vĩ nữa đã khiến mình rất vui rồi."
"Thật ra mình sớm quên tên kia rồi, mình muốn chống mắt lên để nhìn cho rõ, tìm cho chính mình một người đàn ông tốt. Thiên Ngưng, cậu có quen người nào không giới thiệu cho mình đi?" Đinh Tiểu Nhiên tò mò hỏi.
"Đinh Tiểu Nhiên, cậu bị điên à, tự nhiên kêu mình giới thiệu vài người cho cậu? Cậu chả phải quá rõ là mình chả thân với tên con trai nào à, biết ai đâu mà giới thiệu cho cậu?"
Trước kia, lúc chưa gặp Phong Khải Trạch, người đàn ông cô quen biết chỉ có mỗi Ôn Thiếu Hoa, còn lại đều giữ quan hệ xã giao.
"Ừ ha mình quên mất. Haizz, có thể nhờ khỉ con của cậu được không, anh ta chắc quen biết nhiều, có thể nhờ anh ấy giới thiệu vài người cho mình không?" Đinh Tiểu Nhiên liếc Phong Khải Trạch một cái, ý tưởng bộc phát, sau đó kéo Tạ Thiên Ngưng đến gần, thì thầm vào bên tai.
Cho dù cô hạ giọng nói rất nhỏ, nhưng Phong Khải Trạch vẫn nghe rõ những lời cô nói, có điều anh chả bận tâm đến nó, chỉ cười nhạt.
Trừ Tạ Thiên Ngưng ra, những chuyện còn lại anh không thích quan tâm.
Tạ Thiên Ngưng liếc nhìn Phong Khải Trạch, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Nhiên, mình thấy cậu hãy nghĩ cách khác đi, anh ấy không thích làm những chuyện như vậy. Hơn nữa tính cách anh ấy lạnh lùng, không thích kết giao bạn bè, đại khái chắc cũng không quen ai, cậu đừng mong trông cậy vào anh ta."
"Thôi không sao, mình nói vậy thôi chứ chắc gì người được giới thiệu đã tốt, tự mình đi tìm, chắc thế nào cũng tìm ra một bạch mã hoàng tử thuộc về mình. Haizz đã 27 rồi, phải cố gắng hết sức mới được, nếu không sẽ ế chồng mất. Hic, lớn tuổi mà vẫn là gái ế, buồn quá."
". . . . . ."
Đinh Tiểu Nhiên có tính cách mạnh mẽ, lại thẳng thắn, ai cũng có thể cảm nhận phong cách lạ lùng từ trên người cô.
Lúc này, điện thoại của Phong Khải Trạch đặt ở trên bàn cạnh ghế sa lon vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Phong Khải Trạch nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Đường Phi, khuôn mặt trở nên căng thẳng, nghĩ một lát mới bắt máy, không bao lâu liền lạnh lùng nói: "Được tôi biết rồi, lát tôi sẽ đến."
Sau khi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, cười lạnh lẽo.
Nụ cười lạnh lẽo này khiến cả người Tạ Thiên Ngưng run run, tò mò hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì đâu, Phong gia có một số việc, cần anh về xử lý một chút. Hôm nay em đi dạo cả ngày, chắc là rất mệt, nên về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa người làm sẽ ra dọn dẹp lại phòng khách." Phong Khải Trạch thu lại nụ cười lạnh lẽo, thay vào đó cười dịu dàng, lúc nào cũng thế chỉ cần nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng, anh liền thay đổi thái độ.
"Chuyện của Phong gia có nghiêm trọng lắm không?"
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là đi xử lý chuyện tấm hình. Không cần lo lắng, chuyện này nhỏ mà, tối anh sẽ về." Anh nói chuyện hết sức nhẹ nhàng, sau đó hôn lên trán của cô một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cô có chút phiền muộn. Cô tin đây không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cô lại lo lắng con đường đi sau này của bọn họ, bởi vì cô biết, con đường sau này không dễ đi chút nào.
Đinh Tiểu Nhiên thấy Tạ Thiên Ngưng như thế, biết cô đang lo lắng cái gì, liền nói thẳng: "Thiên Ngưng, người ta thường nói cửa vào hào môn vốn sâu như biển, khi vào bên trong đó rồi dù chỉ làm một việc nhỏ cũng không dễ dàng gì, nếu cậu muốn cùng Phong Khải Trạch có một hạnh phúc mĩ mãn thì phải kiên cường một chút, không được dễ dàng từ bỏ. Chủ tịch quản trị của tập đoàn Phong Thị đế quốc là Phong Gia Vinh, tánh tình ông ta cao ngạo, lòng dạ lại độc ác, không cho phép một ai nói chữ ‘không’ với ông, sau khi hai nhà Phong, Hồng kết thông gia, việc cậu ở cùng Phong Khải Trạch chính là trở ngại lớn nhất của ông ta, thế nên sau này có thể cậu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cố lên."
"Chuyện này sao mình lại không hiểu chứ. Chỉ là bây giờ mình không thể tự kiềm chế bản thân mình, mình không muốn rời khỏi khỉ con, chỉ cần nghĩ đến chuyện rời khỏi anh ấy là mình rất đau khổ." Tạ Thiên Ngưng thở dài nói, chuyện này luôn là mối lo sợ giấu kín trong lòng cô, nhưng hôm nay không thể không nói ra.
Phong Gia Vinh là người như thế nào cô biết rất rõ, mặc dù cảm thấy rất sợ hãi , nhưng chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước, bởi vì cô không muốn rời xa khỉ con.
Ngay từ lúc chấp nhận tình cảm của anh, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với con đường đầy gai góc phía trước, vì thế mặc kệ mọi chuyện ra sao, cô cũng không lùi bước.
"Ừm, cậu cũng đừng quá lo lắng, mình hay nhiều chuyện nên biết rất nhiều thứ hay. Theo mình được biết, quan hệ giữa Phong Khải Trạch cùng Phong Gia Vinh không tốt cho lắm, hai cha con họ thường xuyên xảy ra xung đột, vì thế chắc rằng Phong Khải Trạch sẽ không chịu sống như một con rối, chấp nhận sự an bài của Phong Gia Vinh, hai nhà Phong Hồng kết thông gia thì sao, những thứ đó anh ta chẳng quan tâm. Nếu như Phong Khải Trạch không quan tâm quyền thừa kế Phong Thị đế quốc, vậy cơ hội hai người bên nhau rất cao, nếu như anh ta rất quan tâm đến nó, vậy cậu nên chấp nhận buông tay thôi."
"Tiểu Nhiên, sao cậu biết nhiều thế, nghe ở đâu vậy?" Tạ Thiên Ngưng không muốn tiếp tục nói về những chuyện này nữa, vì vậy liền đánh trống lảng sang chuyện khác.
Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao cô đều không hối hận, bởi vì đây là lần đầu tiên cô yêu chân thành.
"Mình thích tìm hiểu thông tin, nghe ngóng chuyện những người nổi tiếng. Hơn nữa chả phải chỉ cần coi vài thông tin trên mấy tờ báo lá cải là biết sao? Mặc dù tất cả tin tức trên mấy sạp báo lá cải toàn là giả, nhưng không có lửa làm sao có khói, trong cái thông tin nửa thật nửa giả, sàng lọc ra một chút là nắm được nhiều thông tin quan trọng rồi."
"Wow, nể cậu thật đấy, ngày nào cũng xem mấy thứ độc hại đó."
"Làm gì mà độc hại, chính vì mình hay xem tin tức, cho nên mới biết nhiều đạo lý."
"Phải phải, chỉ có cậu là giỏi đạo lý."
"Mình…"
Đinh Tiểu Nhiên còn muốn tiếp tục bào chữa, đột nhiên thấy một người phụ nữ trung niên đi từ trên lầu xuống, lập tức câm miệng, không dám nói thêm nữa.
Tạ Thiên Ngưng ngước nhìn sang, phát hiện là Thím Chu, vì vậy lễ phép nói: "Thím Chu, phiền bà dọn dẹp mấy mảnh vỡ thủy tinh ở đây nhé. Tối nay chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, hôm nay bạn tôi sẽ ở đây ăn cơm."
"Vâng bà chủ."
Bà chủ —— cách xưng hô này làm Đinh Tiểu Nhiên rất kinh ngạc, hai con mắt trợn to, ngơ ngác hỏi: "Thiên Ngưng thế này là sao?"
"Chuyện này rất dài dòng, đi vô phòng rồi mình kể cho nghe."
"Được rồi."
Thím Chu đứng im lặng đợi ở bên cạnh, sau khi hai người cùng đi lên lầu, bà bước xuống sai người dọn dẹp lại phòng khách.