Edit: Hân Nghi
"La phu nhân, đây chính là sợi dây chuyền kim cương độc nhất vô nhị do một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Pháp, hiện nay trên thị trường thế giới chỉ có duy nhất một sợi này thôi. Viên kim cương này có xuất xứ từ Châu Phi được một thợ mỏ phát hiện ra, đây là hàng rất quý hiếm có giá trị đắc đỏ! Chỉ cần bà mang sợi dây chuyền này vào, nó sẽ tôn vinh khí chất cao quý của bà rất nhiều." Người đàn ông cầm một cái hộp trong tay, ra sức quảng cáo.
"Có thể đưa tôi nhìn kĩ được không?" La phu nhân nghe thấy liền động lòng, cực kỳ thích sợi dây chuyền này.
"Tất nhiên rồi, xin mời." Người đàn ông lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, đưa cho La phu nhân xem, hai mắt cứ dán chặt vào dây chuyền, sợ xảy ra sơ xuất gì.
"Thật đẹp, đúng là đeo lên cổ càng thêm cao quý." La phu nhân không ngừng khen ngợi, lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ của mình.
Tạ Thiên Ngưng ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn sợi dây chuyền, càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng nhớ ra Lâm Thục Phân đã từng đeo nó.
Lâm Thục Phân từng nói với cô, đây là sợi dây chuyền độc nhất vô nhị, trên thế giới chỉ có một sợi, không hề có sợi thứ hai, chẳng lẽ đó là hàng nhái?
Trong lúc Tạ Thiên Ngưng đang nghi ngờ sợi dây chuyền này là hàng nhái, thì giọng La phu nhân vang lên làm cô khiếp sợ.
"Mới vừa rồi tôi còn tưởng đây là hàng nhái, giờ xem kỹ quả nhiên là hàng thật." La phu nhân nghiên cứu cẩn thận sợi dây chuyền, mới nói ra lời bình phẩm.
Hàng thật —— chẳng lẽ đây là sợi dây chuyền của Lâm Thục Phân?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng rối, quả thật không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt, theo cô biết, Lâm Thục Phân quý sợi dây chuyền này đến mức không cho bất cứ ai chạm vào, nên chắn chắn không có chuyện đem đi bán.
Nếu không bán, vậy sợi dây chuyền kia từ đâu mà có?
Lúc này, nhân viên phục vụ đem thức ăn lên, cung kính nói: "Xin mời quý khách dùng."
"Được, cám ơn nha!" Đinh Tiểu Nhiên lễ phép trả lời, sau đó cầm dao nĩa lên, chuẩn bị ăn, thì thấy Tạ Thiên Ngưng đang ngẩn người, liền nhỏ giọng gọi cô: "Này, Thiên Ngưng, cậu làm sao vậy, sao lại ngây người ra thế, có phải đang nghĩ đến khỉ con không?"
"Tiểu Nhiên, cậu nhìn sợi dây chuyền kia đi, hình như nó là dây chuyền của bác Lâm thì phải." Tạ Thiên Ngưng vẫn không dời đi tầm mắt cứ chăm chú nhìn sợi dây chuyền, trong lòng đầy nghi ngờ.
"Cậu đang nói đến Lâm Thục Phân, mẹ của Ôn Thiếu Hoa sao? Đại tiểu thư này, mình nói cho cậu biết, đám người Ôn gia đã đối xử với cậu như thế cậu còn nghĩ đến họ làm gì?"
"Mình không có, chẳng qua vì sợi dây chuyền kia. Cậu biết không Tiểu Nhiên, sợi dây chuyền này đối với Lâm Thục Phân mà nói cực kỳ quý giá, đừng nói đụng vào, cả đeo bà ấy còn không dám chứ đừng nói việc đem đi bán. Thế mà giờ sợi dây chuyền đó lại xuất hiện ngay trước mắt mình, thật sự quá khó hiểu, làm mình không thể nghĩ ra được lý do nào cả."
Đinh Tiểu Nhiên để dao nĩa xuống, lấy tay chỉnh lại đầu Tạ Thiên không cho cô nhìn sợi dây chuyền nữa, nghiêm túc nhắc nhở: "Thiên Ngưng, bây giờ cậu đã không còn có bất kỳ quan hệ gì với Ôn gia, nên chuyện nhà của họ cậu không cần quan tâm, bằng không sẽ rước lấy phiền toái, còn bị Tạ Minh San vu oan là cậu muốn giành lấy Ôn Thiếu Hoa. Vả lại sợi dây chuyền này không rõ nguồn gốc, nếu như cậu dính dáng đến nó sẽ chuốc thêm phiền toái vào người."
". . . . . ."
"Còn nữa, nếu cậu về nói chuyện này với Ôn gia, người ta sẽ cho rằng cậu còn quan tâm tới Ôn Thiếu Hoa, chẳng lẽ cậu không sợ Phong Khải Trạch ghen hay sao? Đàn ông khi ghen còn kinh khủng hơn cả phụ nữ, ngàn vạn lần không được vì tên khốn kiếp Ôn Thiếu Hoa mà làm tổn thương người mình yêu, có biết chưa?"
"Tiểu Nhiên, mình hiểu rồi cám ơn cậu, chúng ta ăn cơm đi." Tạ Thiên Ngưng chợt hiểu ra, liền cười cười sau đó ăn cơm, không bận tâm tới sợi dây chuyền kia nữa.
Tiểu Nhiên nói đúng, sợi dây chuyền đó không rõ nguồn gốc, ngộ nhỡ cô dính vào nó thì gặp phiền toái làm sao, tốt nhất đừng chú ý đến nó nữa.
Để giữ lấy hạnh phúc này không phải hối hận về sau. Giờ cô chỉ cần dồn hết tâm tư vào Phong Khải Trạch là được.
Phong Khải Trạch đang quan sát cẩn thận địa đồ chứng khoán trên màn hình máy vi tính, đột nhiên hắt hơi một cái.
"Hắt xì. . . . . ."
Còn chưa ổn định liền vọt ra một câu châm chọc: "Vợ anh nhớ anh à?"
Dù mười ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím, nhưng Cự Phong vẫn còn có tâm trí để đùa giỡn.
"Cậu đang hâm mộ hay ghen tỵ?" Phong Khải Trạch liền đắc ý hỏi, trong lòng thầm vui mừng. Mặc dù khoa học chưa chứng minh ra, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vì người ta thường nói khi mình hắt xì một cái là có người nhớ đến mình.
Trong lòng anh chỉ mong Thiên Ngưng nghĩ đến mình anh.
"Em không hâm mộ cũng chả ghen tỵ, nhìn theo 1 góc độ hiện nay của anh thì là, anh đã bị một phụ nữ ăn sạch sẽ, còn nói khó nghe hơn là anh vì một cái cây mà bỏ cả một khu rừng rậm. Loại chuyện ngu xuẩn này, em chả thèm hâm mộ nói chi đến ghen tỵ?"
"Cậu đúng là ăn không được nho thì nói nho còn xanh? Cả một rừng cây mà toàn đồ bỏ đi chẳng có gốc nào có giá trị, vậy cậu giữ lấy nó làm gì. Với thứ đồ bỏ, thì chỉ cần một cây có giá trị là được rồi."
"Em nói cho anh Phong nghe, anh đã bị người phụ nữ kia hạ độc làm cho đầu óc mê muội rồi có đúng không?" Cự Phong không ngờ mình bị phản bác lại, liền dừng công việc quay ra đùa giỡn.
Là anh em nhiều năm nên anh hiểu rõ suy nghĩ của Phong Khải Trạch, tất cả mọi chuyện anh làm cũng chỉ vì người con gái ấy.
Nếu có một ngày người con gái ấy không còn, chẳng biết anh ấy sẽ trở thành thế nào nữa?
"Đúng vậy, anh đã bị cô ấy hạ độc, và giờ đây độc đã ngấm quá sâu không còn thuốc nào để chữa." Phong Khải Trạch hài hước trả lời, tiếp tục phân tích biểu đồ trên máy vi tính.
"Anh Khải Trạch, nói về chuyện tình cảm thì em rõ hơn anh nhiều, em chỉ muốn nhắc anh, theo tình trạng bây giờ, anh sống cùng với chị Tạ Thiên Ngưng không phải chuyện tốt đâu." Đột nhiên trên mặt Cự Phong lộ vẻ lo lắng, có chút nghiêm trọng.
"Trừ cô ấy ra, bất kể ai cũng không thể làm khó dễ gì được cho anh cả?"
"Do anh chỉ lo một mình chị ấy, nên muốn đối phó với anh thì chỉ cần ra tay với chị ấy là xong. Bây giờ Phong Gia Vinh còn chưa biết đến chị ấy nên không có hành động gì, nhưng một ngày nào đó ông ấy sẽ biết, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra mà ta không lường trước được. Còn có Hồng Thi Na, ngoài mặt trông có vẻ nhu nhược, nhưng thực ra cô ta rất ghê gớm. Theo kinh nghiệm bao lâu nay của em về phụ nữ, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể đoán ra được người đó thế nào. Em khẳng định Hồng Thi Na không phải người tử tế gì, cô ta chỉ giả vờ yếu đuối, nhưng khi bị chọc giận liền có thể phóng hỏa giết người. Mà khi phụ nữ phát điên lên , thì chuyện gì cũng có thể làm ra hết."
". . . . . ."
Nghe Cự Phong nói, bỗng nhiên Phong Khải Trạch cảm thấy lo lắng, mới biết mình còn bỏ sót nhiều việc.
Trước đây, anh chỉ nghĩ đề phòng Phong Gia Vinh là được, không ngờ giữa đường còn nhảy ra một Hồng Thi Na điên rồ nữa, xem ra anh phải nhanh chóng khống chế tập đoàn Hồng Thị mới được.
"Cự Phong, hiện tại chúng ta đang giữ bao nhiêu cổ phần của tập đoàn Hồng Thị?"
"Không tới 20 phần trăm, cổ phiếu tập đoàn Hồng Thị đáng có khuynh hướng rất tốt, cho nên bất kể chúng ta đề xuất giá cao thế nào cũng không có ai chịu đem bán."
"Bất cứ ai cũng có nhược điểm nên cứ nhắm vào từng tên mà ra tay, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi." Phong Khải Trạch cười lạnh, trong ánh mắt đều lộ vẻ tà ác.
Để đạt được mục đích, có lúc phải dùng đến thủ đoạn nếu không thì sao có thể đấu lại Phong Gia Vinh?
"Anh muốn em làm chuyện xấu sao?” Cự Phong trợn mắt, biểu hiện vẻ bất mãn, nhưng lại không hề phản đối khi làm như vậy.
Dù sao anh cũng thích làm chuyện nửa chính nửa tà hơn, bằng không cuộc sống quả rất nhàm chán.
"Đừng tỏ ra thanh cao, cậu thế nào anh đây rõ nhất. Thẳng thắng chút đi, có làm hay không?"
"Dĩ nhiên làm, nếu không làm quả là nhàm chán. Em không giống anh, đem toàn bộ thời gian của mình dành hết cho một người phụ nữ, đối với em phụ nữ chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có, hà tất phải lãng phí thời gian chứ. Có thời gian thì đi làm chuyện lý thú hơn, để không uổng phí cuộc sống." Cự Phong cười xấu xa, nhưng trong đó lộ ra cảm giác chính tà.
Anh ghét nhất loại người ỷ mình có tiền đi ức hiếp người khác, cho nên vô cùng thấy hứng thú khi đối phó với bọn họ.
"Nếu cậu có thời gian để nói hươu nói vượn như vậy thì hãy đi chỉnh tên Hồng Thừa Chí ấy, anh thật không vừa mắt với hắn." Phong Khải Trạch nhớ lại chuyện Hồng Thừa Chí bắt nạt Tạ Thiên Ngưng, trong lòng rất tức giận, hận không thể đánh hắn một trận.
"Có muốn em tung ảnh nude của hắn lên mạng chơi không?" Cự Phong đề nghị, nhưng kỳ thực trong lòng đã tính toán hết rồi.
"Không sao, nếu cậu có ảnh nude của hắn thì cứ lấy ra đi."
"Lấy ảnh nude của hắn rất dễ, cả hình khiêu dâm cũng không có vấn đề gì. Anh yên tâm đi, chuyện dạy dỗ Hồng Thừa Chí này cứ để em, hắn bắt nạt chị dâu đồng nghĩa với việc bắt nạt em, em sẽ cho hắn sống dở chết dở."
Phong Khải Trạch.". . . . . ."
Phong Khải Trạch trầm mặc không nói, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính nhưng suy nghĩ lại bay đến chỗ Tạ Thiên Ngưng, không biết cô ấy có ăn cơm đúng giờ không.
Hôm nay anh không có ở nhà, chắc hẳn giờ cô ấy đang buồn.
"Cự Phong, anh có việc phải đi trước, chuyện còn lại cậu tự giải quyết đi." Phong Khải Trạch vừa nghĩ tới chuyện Tạ Thiên Ngưng ở nhà, vì vậy liền vội vàng đứng lên nhanh chóng rời đi, còn chưa nói hết câu với Cự Phong thì người đã đi đến cửa.
Rầm.
Tiếng cửa đóng vang thật to, những chẳng làm cho Cự Phong hết sững sốt, một lát sau, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu một cái tiếp tục làm chuyện của mình.
Ngoại trừ vì Tạ Thiên Ngưng ra, không còn nguyên nhân nào khiến Phong Khải Trạch vội vã như vậy.