Ngày thứ hai, Tạ Thiên Ngưng ngủ đến mặt trời lên cao trên đỉnh mới dậy, đầu có hơi choáng váng, thân
thể lại hơi mệt mỏi, cả người không khỏe, nhưng vẫn cố chịu đựng, rời
khỏi giường mặc quần áo vào, sau đó vào toilet rửa mặt rồi đi xuống lầu, muốn đi tìm Phong Khải Trạch.
Sau khi cô đi đến dưới
lầu, lại không thấy Phong Khải Trạch như mọi bữa ở trong đại sảnh đọc
báo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, liền hỏi cô giúp việc, "Cô có biết
ông chủ đi đâu không?"
"Bà chủ, sáng sớm ông chủ đã đi ra
ngoài, nói có chút việc cần làm. Do bà chủ ngủ quá say, nên ông chủ dặn
tôi nói lại cho bà chủ biết, không cần lo lắng ngài sẽ trở về sớm thôi."
"Khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng cảm thấy yết hầu khô khan liền ho vài tiếng, sau đó mới trả lời lại, "Được, tôi hiểu rồi."
"Bà chủ, người không khỏe sao,có cần gọi bác sĩ đến khám không? Sáng hôm
nay ông chủ có dặn, nếu thấy bà chủ không khỏe, lập tức gọi bác sĩ riêng đến ngay."
"Hả, sao lại mời bác sĩ riêng chứ?"
Hiệu suất làm việc của khỉ nhỏ quả là cao hơn người thường nhiều, cô chỉ mới hắt hơi một cái, anh lập tức chuẩn bị bác sĩ tư cho nhà rồi, nếu đổi
thành người khác, chỉ sợ không được như vậy đâu.
Nhưng cũng vì như thế, anh mới là khỉ con của cô chứ.
"Ông chủ lo bà chủ không được khỏe, nên sáng sớm đã đề cập đến chuyện này.
Bà chủ, sắc mặt ngài thoạt nhìn không được tốt lắm, hay là mời bác sĩ
riêng đến khám đi."
"Không cần, chỉ là cảm vặt mà thôi, uống nhiều nước nóng là được rồi, bệnh cỏn con này không đến phiền mời bác sĩ đến đâu."
"Để em đi nấu nước sôi.” Cô giúp việc rất tận tâm, lập tức đi làm ngay, không dám khinh xuất.
Tạ Thiên Ngưng không có ngăn cản cô, để cô ta đi, sau đó ngồi vào trên
sofa, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi xem, chờ Phong Khải Trạch trở
về.
Ai biết vừa mở TV, đưa tin tập đoàn Ôn Thị đã phá
sản, tổng số nợ mà Ôn Gia lên đến mười triệu, Ôn Minh đem bán hết gia
sản cũng không đủ để trả nợ, bây giờ còn bị nhiều người kéo lên tòa. Đòi trả hết tiền ngay lập tức.
Nhìn thấy tin này, bỗng
nhiên trong lòng chợt lạnh, tuy có hơi thông cảm cho người Ôn Gia, nhưng nghĩ đến chuyện họ làm, cô cũng chỉ biết đành chịu.
Sở dĩ Ôn Gia có kết cục như vậy, không thể trách cô, tất cả mọi chuyện đều quá
mức phức tạp, nói tóm lại việc này không phải do cô gây ra.
Lúc này, màn hình TV xuất hiện người của Ôn Gia, một đám phóng viên vây quanh chặt lấy họ, không ngừng hỏi vấn đề.
Ôn Thiếu Hoa che chở cho Ôn Minh cùng Lâm Thục Phân, muốn thoát khỏi đám
phóng viên, nhưng làm thế nào cũng không thoát. Mà đám phóng viên này vì nhận được tin tức, không ngừng chen lấn, hỏi đến vấn đề.
"Ôn tiên sinh, có thể nói một chút vì sao tập đoàn Ôn Thị bị phá sản không?"
"Ôn tiên sinh, nghe nói năm năm trước tập đoàn Ôn Thị đã bị lỗ rất nhiều,
do ngân hàng Thiên Tường ngân hàng giúp đỡ mới có thể tồn tại đến ngày
hôm nay. Xin hỏi vì sao ngân hàng Thiên Tường lại muốn giúp đỡ một công
ty bị lỗ vốn suốtnăm năm, rồi vì sao lại đột nhiên không chịu giúp đỡ
nữa vậy?"
"Ôn tiên sinh, lúc này số nợ đã lên cao tới mười triệu, xin hỏi ông có cách nào để giải quyết không?"
"Ôn thiếu gia, nghe nói ngài vứt bỏ vị hôn thê mười năm để cưới một người
khác, chuyện đã như vậy, vì sao kết hôn chưa đầu một tháng đã phải ly
hôn rồi?"
"Ôn thiếu gia, xin hỏi vị hôn thê trước của ngài là loại người thế nào, vì sao người lại ruồng rẫy cô ấy?"
"Ôn tiên sinh, nghe nói tập đoàn Ôn Thị này không phải do ngài sáng lập ra, vậy xin hỏi người đó là ai vậy?"
Phóng viên đặt ra rất nhiều câu hỏi, nhưng Ôn Minh cùng Ôn Thiếu Hoa lại không trả lời, chỉ biết cúi đầu đi về phía trước.
Lâm Thục Phân cũng giống ý như vậy, lúc này căn bản đã không còn mặt mũi để gặp người, bàn tay kiềm chặt lấy cánh tay Ôn Thiếu Hoa, thật muốn tìm
cái động để chui vào, không cần đối diện với người khác.
Mười năm này bà luôn rất nở mày nở mặt, đi đâu cũng đều là nhân vật tiêu
điểm, nhưng hiện tại, bà lại trở thành đối tượng bị mọi người cười nhạo, trở thành người thuộc tầng lớp thấp kém, không còn mặt mũi để gặp
người?
Ôn Thiếu Hoa thật sự chịu không nổi đám phóng
viên này, liền rống to, "Cút ngay có nghe hay không, cút ngay, đừng cản
đường, cút."
Các phóng viên vì muốn được tin tức, mặc kệ Ôn Thiếu Hoa la hét thế nào, tiếp tục hỏi, "Ôn tiên sinh, có thể nói
vài câu được không?"
"Ôn tiên sinh ——"
Ngay trong lúc Tạ Thiên Ngưng đang xem, màn hình TV đột nhiên tối đen, không thấy gì nữa, khiến cho cô hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, sau đó mỉm
cười, dịu dàng hỏi: "Khỉ con, làm gì phải tắt TV?"
Phong Khải Trạch cầm điều khiển từ xa, đem tắt TV, vẻ mặt không vui, "Em đã
nói không sẽ không dính dáng đến chuyện của Ôn Gia, Vậy sao còn xem hả?"
"Em chỉ là vô tình, cũng không có ý đi tìm hiều. Không thể ngờ tập đoàn Ôn Thị lại phá sản, bác Ôn giờ hẳn rất khổ sở."
"Vô tình cũng không được, dù sao anh không muốn em nghĩ đến chuyện của Ôn
Gia, không muốn em lo cho đám người Ôn Gia." Anh ném điều khiển từ xa
sang một bên, ngồi bên người cô, ôm cô dịu dàng khuyên: "Thiên Ngưng,
hiện tại em không được đi tìm người Ôn Gia, càng không được cảm thông
cho bọn họ, giúp đỡ cho họ, có biết không?"
"Ôn Thiếu Hoa và
Lâm Thục Phân thì được, em có thể mặc kệ họ, nhưng bác Ôn lại khác.
Những năm gần đây bác Ôn đối đãi với em rất tốt, tuy không chịu tin em,
nhưng cũng chưa từng tổn thương em câu nào cả, không giống Ôn Thiếu Hoa
và Lâm Thục Phân. Hiện giờ thấy ông trở nên như vậy, trong lòng em cảm
thấy không được thoải mái lắm." Cô không che giấu những suy nghĩ
trong lòng mình, trực tiếp nói ra, hi vọng anh có thể hiểu.
"Ôn Minh không giống Tạ Chánh Phong, có thể đoạn tuyệt tình cha con. Nếu
chúng ta giúp Ôn Minh, chẳng khác nào giúp Ôn Thiếu Hoa và Lâm Thục
Phân, hai người kia anh thật sự rất ghét, cho nên anh tuyệt đối sẽ không giúp ông ấy. Ôn Minh có thực sự đối xử tốt với em không, điều này anh
là đã biết rõ, ông ta chiếm đoạt tài sản ba em, làm sao dám đối xử tệ
với em được? Ông ta làm thế chỉ là vì tiền, vì danh lợi, không phải thực tâm với em đâu."
"Em ——"
"Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, anh không muốn nghe."
". . . . . ."
Thái độ Phong Khải Trạch cực kỳ dứt khoát, quyết không muốn thỏa luận về người Ôn Gia.
Tạ Thiên Ngưng biết trong lòng anh rất tức giận, cho nên không có muốn ép
buộc anh, tránh để anh khó chịu, vì thế nói sang chuyện khác, "Được được được, không nhắc nữa. Hôm nay anh ra ngoài sớm thế, là để làm gì vậy?
Chẳng lẽ là ——" .
Cô muốn nói đến chuyện Hắc Phong Liên Minh, nhưng không nói, mà dùng ngụ ý một chút.
"Không phải." Hắn biết cô muốn nói gì, nên đưa ra đáp án, tiếp tục nói: "Gần
đây ngoài cửa thường xuất hiện người lạ mặt, anh lo ngày nào đó bọn họ
sẽ xông vào làm bậy, nên đi thuê một vài vệ sĩ."
"Hả, mời vệ sĩ, không cần phải khoa trương như vậy chứ?"
Đầu tiên là bác sĩ riêng, giờ là vệ sĩ, việc này càng ngày quá khoa trương rồi.
"Này không phải khoa trương, đây là điều cần phải làm. Nếu Hồng Thừa Chí
phái người đến đây làm loạn, không may gây thương tổn đến cho em, thì
không tốt. GIờ em chính là bảo bối là tâm can của anh, anh phải che chở
cho em thật tốt mới được."
"Nói chuyện với anh đúng là buồn nôn quá!"
"Còn buồn nôn à." Anh đè cô ngã xuống trên sofa, hướng lên trên môi cô hôn
một cái, giả ra bộ dáng tà ác, "Cô bé quàng khăn đỏ, ngoan ngoãn để sói
xám này ăn đi."
"Anh, anh sẽ không đúng vào lúc này muốn——"
Anh sẽ không làm chuyện kia vào lúc này chứ?
Buổi tối làm chưa đủ, ban ngày muốn làm sao?
"Em nói anh muốn làm gì a?" Anh tiếp tục lộ vẻ gian ác cứ trêu chọc cô, kỳ
thực chỉ muốn ghẹo cô thôi, nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng đáng yêu, thật sự
rất thú vị.
Đều đã biết rõ thân thể lẫn nhau, cô lại còn thường xuyên thẹn thùng đỏ mặt, thật sự quá đáng yêu.
"Không có, anh mau đứng lên đi, hôm nay em thấy trong người không được khỏe,
anh mà tới gần coi chừng em truyền bệnh cho anh đó."
Vừa nghe ba chữ ‘không được khỏe’, nét mặt Phong Khải Trạch lập tức trở nên nghiêm nghị, ngồi dậy đỡ cô lên, lo lắng hỏi, "Em làm sao vậy, chỗ nào
không khỏe, muốn đi bệnh viện không?"
Sau khi Tạ Thiên
Ngưng ngồi nghiêm chỉnh, lấy lại tinh thần, cười trả lời, "Không có việc gì, chỉ là chút cảm vặt, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe thôi, không cần đi gặp bác sĩ đâu. Động một chút là đi gặp bác sĩ, thật không tốt, sức
khỏe của em rất tốt, nếu cứ đi gặp bác sĩ hoài, không có cũng bị họ nói
cho thành có."
"Nhất định do đêm qua bị gió lạnh xâm
nhập, nên mới cảm mạo. Không được, nhất định phải đi gặp bác sĩ, anh sẽ
mời bác sĩ riêng đến khám cho em, có chuyện gì cứ gọi họ là được. Giờ
anh sẽ đi gọi điện cho ông ta đến." Anh thật sự rất lo, sốt ruột móc ra điện thoại, bấm xuống nút gọi.
Bất quá lại bị cô ngăn
cản, "Khỉ con, chỉ là bệnh vặt không cần phải đi mời bác sĩ, em thật sự
không sao, uống nước nóng nhiều rồi nghỉ ngơi là khỏe ngay thôi, đừng
làm chuyện bé xé ra to chứ."
Vừa mới nói xong, nhịn không được ho khan vài tiếng, "Khụ khụ ——"
Chỉ một tiếng khụ đã làm cho anh lo lắng, bỏ mặc cô ngăn cản, kiên trì gọi
bác sĩ riêng đến, "Không được, cần phải đi gọi bác sĩ đến."
Cô không thể ngăn anh, nên đành chấp nhận hiện thực. Dù có nói thế nào,
đây là lần đầu cô bị cảm vặt phải đi gặp bác sĩ, hơn nữa còn là đi gặp
bác sĩ riêng, thật quá khoa trương rồi.
"Thiên Ngưng,
anh đưa em trở về phòng nghỉ ngơi, một hồi bác sĩ sẽ đến." Phong Khải
Trạch nói chuyện điện thoại xong, sau đó vội vàng bế cô lên, đi thẳng
lên lầu, căn bản không để cô có cơ hội cự tuyệt.
Tạ
Thiên Ngưng lại thở dài, bất đắc dĩ nói: "Khỉ con, không cần phải khoa
trương vậy, em có thể tự mình đi. Hơn nữa bây giờ em đã thấy khỏe hơn,
không còn bị bệnh, nên anh đừng khẩn trương như vậy có được không?"
"Bệnh nặng thường bắt đầu từ bệnh nhẹ mà ra, bệnh bao tử của em cũng chính vì biếng ăn mà ra, anh không muốn em bị bệnh đâu, ngoan ngoãn chờ bác sĩ
đến khám đi." Anh đặt cô lại lên trên giường, sau đó cởi giày của cô ra, rồi đặt cô nằm xuống.
Không còn cách nào khác, cô đành phải ngoan ngoãn nằm xuống.
Tuy chuyện này có hơi khoa trương, nhưng khi thấy anh chăm sóc cho cô như
vậy làm cho cô cảm thấy rất vui, thật sự rất hạnh phúc. Giờ người mà cô
quan tâm nhất chính là anh, cho nên càng không muốn để người khác tổn
thương anh, anh không thích người Ôn Gia, vậy cô sẽ không vây vào họ,
tránh cho anh khó xử.