Tạ Minh San bị thương trở lại Ôn gia, khi vào cửa có chút khẩn trương, nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, hít một hơi thật sâu, sau đó giả thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu, chân thấp chân cao đi qua, định chiếm được đồng tình và quan tâm của mọi người, vừa đi vừa ủy khuất kêu: "Thiếu Hoa___" Nói lớn hơn.
Ôn Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi ngồi ở đó, tầm mắt vẫn ở trên đĩa CD trên bàn, không để ý đến cô.
Ôn Minh và Lâm Thục Phân cũng như vậy, vẻ mặt lạnh đến đáng sợ, không nói lời nào, tầm mắt cũng ở trên đĩa CD.
Cả nhà, không ai quan tâm tại sao cô lại chân thấp chân cao trở về, thậm chí còn làm như không phát hiện, lạnh lùng như thế, trước đó chưa từng có làm người khác không khỏi hoang mang.
Tạ Minh San cảm thấy không bình thường, lần này lại càng khẩn trương hơn, nhưng vẫn cố gắng làm cho mình bình tĩnh, hỏi: "Ba, mẹ, Thiếu Hoa, mọi người sao thế?"
Mọi người vẫn không hề mở miệng, ngồi bất động, vẻ mặt còn căng thẳng hơn hồi nãy.
Rốt cuộc Lâm Thục Phân nhịn không được, mở miệng trước, hơn nữa còn là nói mát: "Ôi, Đại thiếu phu nhân Ôn gia hôm nay làm sao vậy? Không giống như trước kia bao lớn bao nhỏ trở về mà là hai tay không, thật là hiếm à nha!"
"Mẹ, con___" Tạ Minh San nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của Lâm Thục Phân, biết chuyện không ổn rồi, bèn giả vờ càng đáng thương hơn, ánh mắt cầu khẩn giúp đỡ không ngừng hướng về phía Ôn Thiếu Hoa.
Nhưng không có kết quả gì, Ôn Thiếu Hoa chẳng thèm nhìn cô một lần, ngẩn người ngồi ở đó, không nhúc nhích, cả người lạnh đến đáng sợ.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao thái độ của người nhà họ Ôn với cô lại thay đổi?
Chẳng lẽ là chuyện vừa nãy phát sinh giữa cô với Tạ Thiên Ngưng ở công ty bách hóa đã đến tai bọn họ rồi?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù Tạ Thiên Ngưng gọi điện nói, nhưng không có chứng cứ gì, người nhà họ Ôn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Nếu không phải chuyện này, thì là chuyện gì có thể làm cho vẻ mặt tất cả mọi người căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ Ôn thị muốn phá sản thật sao?
Nghĩ đến có thể là chuyện này, Tạ Minh San hoảng sợ, sợ bản thân vừa mới là thiếu phu nhân nhà giàu liền không còn gì cả.
Cô tốt nghiệp đại học xong liền đặt tất cả tâm tư lên trên người Ôn Thiếu Hoa vì để gả vào Ôn gia, làm đại thiếu phu nhân Ôn gia. Bây giờ cô đã được gả vào Ôn gia như nguyện, nhưng cuộc sống sung sướng còn chưa hưởng thụ đủ, Ôn gia liền muốn phá sản, vậy cuộc sống sau này của cô phải làm sao? Hơn nữa bây giờ bạn bè của cô đều biết cô nở mày nở mặt rồi, ngộ nhỡ quang vinh như thế không còn thì kêu cô làm sao gặp người khác được?
Không, cô không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Lâm Thục Phân nhìn sắc mặt Tạ Minh San, thấy vẻ mặt cô thay đổi thật nhanh, vừa là bộ dạng đáng thương lập tức chuyển thành sợ hãi, sau lại tốt lên, rồi lại trở nên kinh hoảng, liền châm chọc nói: "Đại thiếu phu nhân nhà họ Ôn, bây giờ mới là hai giờ chiều, theo như trước đây thì bây giờ cô hẳn là đang dạo phố khoe của với bạn bè mới đúng, sao hôm nay lại về sớm mà mặt mũi ỉu xìu thế kia, có phải hết tiền rồi không?"
"Mẹ, con____" Tạ Minh San cúi đầu, không biết nói gì cho phải, bèn chân thấp chân cao đến bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Thiếu Hoa, xảy ra chuyện gì rồi, nói cho em biết, được không?"
Ôn Thiếu Hoa vẫn cứ ngồi bất động, ánh mắt ở trên đĩa CD trên bàn, chẳng qua mở miệng nói chuyện thì giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Mẹ hỏi cô, cô còn chưa trả lời sao?"
"Em____"
Người cái nhà này rốt cuộc bị sao vậy, tất cả đều là lạ, giống như là trời sập xuống rồi?
Nếu bọn họ không nói, vậy cô chủ động hỏi: "Thiếu Hoa, có phải Ôn thị xảy ra vấn đề rồi không?"
"Ôn thị đã sớm có vấn đề rồi, cô cũng không phải biết từ đầu rồi sao, biết rồi mà còn cố hỏi." Trong mắt Lâm Thục Phân đầy chán ghét trừng Tạ Minh San, liên tiếp mỉa mai cô.
Lúc trước, khi nói cho cô Ôn thị gặp nguy cơ, cô cũng chẳng lo lắng gì chuyện này, cả ngày chỉ biết mua thứ này thứ nọ. Mỗi ngày nhìn thấy cô mang bao lớn bao nhỏ trở về, bà liền tức giận.
Tạ Minh San có chút nổi nóng, không nhịn được oán trách nói: "Mẹ, mẹ có thể nói chuyện đàng hoàng được không, đừng lúc nào cũng mỉa mai con như vậy?"
"Với người như cô, không có gì để nói cả. Lúc trước là mắt tôi mù nên mới có thể đồng ý để Thiếu Hoa cưới cô, cái gì mà lưỡng tình tương duyệt, tất cả đều là giả. Có một số người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, che giấu rất nhiều sự thật. Cái loại lưỡng tình tương duyệt dối trá đó, thật sự là làm cho người khác cảm thấy ghê tởm."
Lâm Thục Phân càng nói càng khó nghe, nhưng những lời như vậy làm cho đáy lòng Tạ Minh San hiểu được là chuyện gì xảy ra, không khỏi hận Tạ Thiên Ngưng.
Nhất đinh là cô gọi điện tố cáo với mọi người chuyện vừa rồi, nhất định là vậy.
Không được, cô tuyệt đối không thể Tạ Thiên Ngưng được toại nguyện.
Tạ Minh San cho rằng suy đoán của mình là đúng, liền ủy khuất khóc lóc kể: "Mẹ, chuyện không phải như thế, con thật sự không có làm gì. Vừa nãy ở công ty bách hóa, chị họ vẫn còn hung hăng ức hiếp con một phen, đẩy con ngã xuống đất, chân của con cũng bị trật, con____"
Tạ Minh San còn muốn kể lể, tất cả đều là những lời có lợi cho mình, nhưng còn chưa nói hết thì ánh mắt mọi người nhà họ Ôn đều ở trên người cô, mở to hai mắt nhìn cô, nhất là Ôn Thiếu Hoa, kích động hỏi: "Vừa rồi là cô nhìn thấy Thiên Ngưng sao, khi nào, ở đâu?"
Hắn tìm Tạ Thiên Ngưng khắp nơi lâu như thế những vẫn không thấy, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc có tin tức.
Không chỉ có Ôn Thiếu Hoa, Ôn Minh cũng cực kì kích động, liên tiếp hỏi: "Cô nhìn thấy Thiên Ngưng ở đâu, ở đâu, bây giờ nó thế nào, có khỏe không, cô mau nói đi?"
Tuy rằng Lâm Thục Phân không hỏi nhưng cũng nhìn ra được bà cũng kích động, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng.
Nhìn thấy phản ứng kì quái của mọi người như vậy, trong lòng Tạ Minh San tức giận, thế mới biết suy đoán vừa rồi của bản thân là sai.
Lấy phản ứng của người nhà họ Ôn mà xem, dường như bọn họ không biết tình hình của Tạ Thiên Ngưng, càng không biết cô ta ở đâu. Như vậy Tạ Thiên Ngưng không có gọi điện tố cáo bọn họ chuyện xảy ra ở công ty bách hóa.
Nếu không phải chuyện này, thì rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Minh San càng nghĩ càng loạn, đầu cũng muốn nứt ra.
Nhưng Ôn Thiếu Hoa cũng không để ý lo lắng của cô, đã miễn dịch với bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô rồi, căn bản là không để ở trong lòng, mà là sốt ruột hỏi tin tức của Tạ Thiên Ngưng: "Nói, Thiên Ngưng ở đâu, cô thấy cô ấy khi nào?"
"Thiếu Hoa, anh, anh____" Tạ Minh San bị Ôn Thiếu Hoa hung ác hù sợ, hoàn toàn không ngờ đến, hắn lại nói chuyện hung ác với cô như vậy.
"Theo suy đoán của mẹ, cô ta khẳng định lại đi ức hiếp Thiên Ngưng rồi." Lâm Thục Phân phẫn hận nói một câu.
Lời này làm cho Ôn Thiếu Hoa tức giân, rống to chất vấn: "Nói, cô gặp Thiên Ngưng ở chỗ nào, sao lại ức hiếp cô ấy rồi hả?"
"Em, em không có ức hiếp chị ấy, là chị ấy ức hiếp em." Tạ Minh San sợ tới phát khóc, cảm giác sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Trực giác nói cho cô biết, lần này thật sự là trời sập rồi, bởi vì thái độ của người nhà họ Ôn với cô hoàn toàn thay đổi, ngay cả Ôn Thiếu Hoa yêu thương cô cũng trở nên cực kì hung ác, so với trước kia trách mắng Tạ Thiên Ngưng còn hung ác hơn.
Ai đến nói cho cô biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
"Tạ Minh San, cô cho rằng tôi còn có thể tin tưởng lời nói dối của cô nữa sao?" Ôn Thiếu Hoa tức giận đứng lên, cầm lấy đĩa CD trên bàn, đập xuống người cô, sau đó cuồng bạo chỉ trích: "Đây là hình ảnh quay lại chuyện xảy ra giữa cô với Thiên Ngưng ở quán cà phê hôm đó. Tất cả những gì xảy ra hôm đó đều đã được ghi lại rõ ràng trong đĩa CD này, có cần tôi mở cho cô xem không?"
Tạ Minh San nghe được là chuyện ở quán cà phê, sợ tới mức kinh hãi không thôi, hai tay run run cầm đĩa CD, trong lòng hoảng sợ kịch liệt. Lần này rốt cuộc đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi. Không phải là Tạ Thiên Ngưng gọi điện về nói chuyện ở công ty bách hóa mà là chuyện cô hãm hại Tạ Thiên Ngưng ở quán cà phê bị đưa ra ánh sáng. Cũng bởi vì thế mà người nhà họ Ôn mới có thể lạnh lùng với cô như vậy.
Ban đầu, khi ở quán cà phê, cô cũng không nghĩ nhiều lắm, chẳng qua nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa đến nên mới nghĩ hãm hại Tạ Thiên Ngưng, quên mất chuyện ở đó có camera.
Chuyện làm sao có thể như thế?
"Ở trong quán cà phê, là chính cô tự hắt cà phê lên người mình, sau đó hãm hại Thiên Ngưng. Không chỉ có chuyện này, còn chuyện cô bị nước nóng làm bỏng, đều là do cô tự biên tự diễn hãm hại Thiên Ngưng, đúng không?" Vẻ mặt Ôn Thiếu Hoa đầy phẫn nộ, vô cùng hối hận cưới người phụ nữ này.
Vốn tưởng rằng cô ta dịu dàng hiền thục, khéo hiểu lòng người, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, cô ta thực ra là một người phụ nữ tâm cơ? Thảo nào ngày đó Tạ Thiên Ngưng nói hắn có mắt không tròng, nói hắn đi vào phần mộ hôn nhân, nói hắn sẽ hối hận tất cả, thì ra là vì nguyên nhân này.
Ôn Thiếu Hoa ơi Ôn Thiếu Hoa, mày thật là có mắt như mù mà!
"Thiếu Hoa, chuyện không phải như thế, anh nghe em giải thích, có được không?" Tạ Minh San đứng lên, nhịn đau đớn dưới chân, mặt đầy nước mắt khẩn cầu giải thích.
"Được, cô nói đi, tôi nghe, tôi ngược lại muốn nghe xem, cô giải thích thế nào?"
"Em, em, thật ra_____"
"Thật ra thế nào, cô nói đi?"
"Thiếu Hoa, em___" Trong lòng Tạ Minh San rối như tơ vò, ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói được một câu, căn bản là không biết nên giải thích thế nào. Bởi vì quá rối lại, cô không nghĩ ra lời nói dối nào để biện minh cho lời nói dối trước kia.
"Sao, không giải thích được à?" Ôn Thiếu Hoa cười lạnh nhìn cô lại giống như là đang cười nhạo mình.
Vì người phụ nữ này, đã rất nhiều lần hắn mắng chửi Tạ Thiên Ngưng không đáng một xu, thậm chí còn mong cô hiện ra đây, hung hăng dạy dỗ cô một trận.
Thật nực cười!
"Thiếu Hoa, là bởi vì em quá yêu anh, sợ mất anh, nên mới hồ đồ phạm phải những lỗi lầm như vậy, anh tha thứ cho em đi, được không? Khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em liền yêu anh, nhưng anh lại có hôn ước với chị họ, em không còn cách nào mới dùng chút thủ đoạn. Thiếu Hoa, em thật sự rất yêu anh, anh tha thứ cho em được không?" Tạ Minh San không thể nghĩ ra lời nói dối nào để thuyết phục mọi người, đành phải thừa nhận tất cả, nhưng tìm một cái lý do dối trá để giải thích.
Hôm nay mặc kệ là thế nào, cô phải giữ được vị trí thiếu phu nhân nhà họ Ôn.
"Yêu tôi, cô thật sự yêu tôi sao?" Ôn Thiếu Hoa châm chọc hỏi, giờ phút này vẫn không biết cái gì thật sự là yêu.
"Phải, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh."
"Cái mà cô gọi là yêu, là cầm tiền của tôi đến khoe khoang trước mặt bạn bè mới phải. Từ sau khi kết hôn, cô trừ ra ngoài khoe của, khoe khoang thiếu phu nhân nhà giàu cô đây vẻ vang thế nào, cô đã làm gì cho tôi? Cô biết rõ Ôn thị gặp khủng hoảng, cô vẫn không kiêng dè gì tiêu tiền hoang phí, cô đã từng quan tâm chồng cô, cha chồng cô mỗi ngày bận rộn cái gì chưa? Chúng tôi vì Ôn thị mà bôn ba khắp nơi, mệt sống mệt chết, cô đâu, cô đang làm cái gì?"
Trước kia hắn cũng không so đo nhiều những hành vi này của cô, nhưng mà từ khi biết cô vì gả cho hắn mà hãm hại Tạ Thiên Ngưng, cách nhìn của hắn đối với cô hoàn toàn thay đổi.
Người phụ nữ này căn bản là không đáng để cho hắn yêu.
"Thiếu Hoa, em biết sai rồi, em sẽ sửa, em nhất định sẽ sửa." Tạ Minh San lôi kéo ống tay áo của Ôn Thiếu Hoa, khóc lóc cầu xin hắn.
"Bây giờ tôi mới biết, cô căn bản là không bằng Thiên Ngưng, ngay cả một đầu ngón tay của Thiên Ngưng cô cũng không bằng, tôi thật hối hận vì lúc trước đã chọn cô, tổn thương một Thiên Ngưng cực kì yêu tôi."
Lời này đối với Tạ Minh San mà nói thật là đả kích trầm trọng, sợ đến mức cô suy sụp ngồi xuống sofa, vẻ mặt hoảng hốt.
Trong lòng Thiếu Hoa, cô không bằng Tạ Thiên Ngưng____làm sao có thể như thế, không thể.
Cho tới nay, trong mắt mọi người, cô so với Tạ Thiên Ngưng thì tốt hơn gấp trăm lần, cái gì cũng hơn cô ta, làm sao có thể không bằng cô ta được chứ?
Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy Tạ Minh San chịu đả kích trầm trọng, nhưng không hề thương tiếc cô, tiếp tục đả kích cô: "Thiên Ngưng hiểu tất cả sinh hoạt của tôi rõ như lòng bàn tay, tôi thích cái gì, không thích cái gì, cô ấy đều rõ ràng, mỗi ngày đều xử lý tốt giúp tôi. Cô thì sao, cô đã làm cái gì cho tôi? Cô trừ việc trang điểm cho mình xinh đẹp ra, cô chẳng làm cái gì hết.”
"Không phải như thế, không phải như thế." Hai tay Tạ Minh San ôm lấy đầu mình, thống khổ kêu to.
"Sự thật chính là như vậy. Cô nói cô yêu tôi, trừ việc dùng sắc đẹp của cô dụ dỗ tôi ra, cô đã làm cái gì cho tôi? Tôi thừa nhận, tôi quả thật thích vẻ ngoài lộng lẫy của cô, mang theo cô ra ngoài trong các loại trường hợp đề rất có thể diện. Tôi bị bề ngoài lộng lẫy của cô lừa gạt, vì cô mà tôi làm tổn thương Thiên Ngưng thật sâu, cô làm tôi thành một kẻ phụ tình."
"Không cần nói nữa, không cần nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe." Tạ Minh San điên cuồng rống to, không còn bộ dạng điềm đạm đáng yêu như trước kia, hệt như một người điên.
"Tôi có thể tha thứ cho cô không từ thủ đoạn để gả cho tôi, nhưng việc làm của cô sau khi cưới thật sự làm cho lòng tôi nguội lạnh." Ôn Thiếu Hoa nói ra oán hận trong tim rồi chỉ còn lại là thở dài.
Bây giờ mới hối hận, tất cả đã quá muộn, bởi vì kết cục đã định rồi.
"Thiếu Hoa, em biết sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội, từ nay về sau em nhất định sẽ thay đổi, em thay đổi mà." Tạ Minh San lại đứng lên, lôi kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, van nài hắn. Cầu xin vài lần xong lại qua đi cầu Lâm Thục Phân: "Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con có được không?"
Cuối cùng lại đi cầu Ôn Minh: "Ba, con biết sai rồi, ba tha thứ cho con đi."
"Chúng ta bây giờ là người một nhà, mọi người cho con một cơ hội đi, bây giờ tha thứ cho con, về sau con nhất định hối hận những sai lầm trước kia, làm một người vợ tốt, con dâu tốt."
Nghe xong những lời này, Lâm Thục Phân cũng mềm lòng, suy nghĩ một chút, bèn cảm thán nói: "Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, theo như lời cô nói, chúng ta là người một nhà."
Cho dù Tạ Minh San làm sai bao nhiêu chuyện thì cũng không thể thay đổi sự thật là người nhà họ Ôn.
"Mẹ, mẹ tha thứ cho con thật sao?" Tạ Minh San kích động hỏi, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà.
"Tha thứ hay không tha thứ, cô còn có thể thế nào nữa, cô là người nhà họ Ôn."
"Mẹ, con xin thề, từ nay về sau con nhất định thay đổi, con sẽ không bao giờ như vậy nữa." Tạ Minh San không ngừng hứa hẹn, nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa không lên tiếng, bèn cầu xin hắn: "Thiếu Hoa, em biết là gần đây em không tốt, em không nên ngày nào cũng đi chơi, không làm tròn trách nhiệm của người làm vợ. Bây giờ em biết sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội sửa đổi có được không, từ nay về sau em làm người vợ tốt của anh."
Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, cả người lạnh như băng, nghe Tạ Minh San nhiều lần cầu xin thì trong lòng cũng thở dài đành chịu, sau đó lạnh lùng nói: "Để xem biểu hiện của cô sau này rồi nói."
Nếu hắn đã lấy người phụ nữ này, thì cô ta chính là vợ của hắn, giữa vợ chồng chỉ có thể thông cảm cho nhau thôi.
"Về sau em nhất định sẽ làm vợ hiền dâu thảo." Tạ Minh San thở dài nhẹ nhõm thật to, cuối cùng vượt qua được nguy cơ, tâm vẫn luôn căng thẳng, lần này có thể thả lỏng rồi.
Cũng may Thiếu Hoa không có nói ly dị, bằng không thì cô xong đời.
Gần đây cô đúng là làm quá mức, vừa mới gả vào Ôn gia, còn chưa vững vàng, cứ làm chuyện khoa trương như vậy quả thật sẽ chọc nhà chồng tức giận.
Xem ra phải khiêm tốn một chút rồi.
Ôn Thiếu Hoa không nói thêm nữa, mệt mỏi ngồi trên sofa, vẻ mặt mờ mịt.
Ôn Minh vẫn chưa nói câu nào, nhìn thấy tất cả mọi người dừng lại mới mở miệng hỏi: "Minh San, vừa rồi con nói nhìn thấy Thiên Ngưng phải không, thấy nó ở đâu, lúc nào?"
"Ba, con, chuyện này____" Tạ Minh San lại nơm nớp lo sợ, sợ chuyện vừa nãy xảy ra ở công ti bách hóa bị phơi bày.
Nếu như Ôn Thiếu Hoa biết thêm chuyện này, chỉ sợ lại càng hận cô thêm.
Vốn tất cả đều tốt, sao đột nhiên lại trở nên như thế này chứ?
Nhất định là có người ngầm giở trò, nếu không thì chuyện sẽ không phát triển đến như vậy. Người đó là ai, chẳng lẽ là Tạ Thiên Ngưng?
Ôn Minh đang muốn nghe tin tức về Tạ Thiên Ngưng, ai biết Tạ Minh San vừa mói một chút lại ngẩn người, điều này khiến ông rất không vui, liền nghiêm khắc chất vấn: "Cô nói xem, rốt cuộc là cô nhìn thấy Thiên Ngưng ở đâu, khi nào?"
"Đừng như vậy, tôi tin ngày kia Thiên Ngưng nhất định sẽ trở về mà, ông yên tâm đi." Lâm Thục Phân biết Ôn MInh sốt ruột muốn tìm Tạ Thiên Ngưng, bèn khuyên nhủ ông.
"Đã rất lâu rồi không có gặp Thiên Ngưng, gọi điện thoại cho nó thì vẫn luôn tắt máy, nó cũng không chủ động liên lạc với chúng ta, người giống như biến mất vậy, tôi có thể không sốt ruột sao? Chúng ta nợ Thiên Ngưng rất nhiều, thiếu nhiều như vậy là phải trả giá thật nhiều, bà có biết không?"
"Tôi biết, từ từ rồi sẽ có cách."
Tạ Minh San nghe Ôn Minh và Lâm Thục Phân nói chuyện, trong lòng đầy nghi hoặc. Nếu Tạ Thiên Ngưng đã rất lâu không có liên lạc với người nhà họ Ôn, vậy thì không thể là cô ở sau lưng giở trò quỷ được. Không phải cô ta, vậy là ai?
Tiểu Như sao?
Không có khả năng, con bé ngu ngốc đó không đủ đầu óc để làm loại chuyện này.
Rốt cuộc là ai?
Ôn Minh nói chuyện với Lâm Thục Phân xong, nhìn thấy Tạ Minh San vẫn còn đang ngẩn người, càng không vui hơn, tức giận ra lệnh: "Tạ Minh San, cô nói cho tôi."
"Ba, con, con___" Tạ Minh San bị dọa đến hồi thần, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói thế nào mới tốt. Ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Ôn Thiếu Hoa, nhưng hắn căn bản không thèm quan tâm đến cô.
Mặc dù Ôn Thiếu Hoa không truy cứu chuyện cô hãm hại Tạ Thiên Ngưng, nhưng thái độ của hắn đối với cô, cũng thay đổi rất nhiều, trở nên rất lạnh.
"Tạ Minh San, chẳng lẽ là vừa rồi cô lại ức hiếp Thiên Ngưng hả?"
"Ba, con không có, bên cạnh chị họ có người đi cùng, con làm sao dám bắt nạt chị ấy, mà không, con còn bị chị ấy đẩy ngã, trật chân nữa này!"
"Tôi tin Thiên Ngưng sẽ không vô duyên vô cớ đẩy cô, nhất định là cô làm chuyện gì đó khiến nó rất tức giận, hừ."
"Ba, con không có, con thật sự không có."
Bây giờ người nhà họ Ôn dường như không còn tin lời cô nói, sau này cô làm sao ở dưới cái mái hiên này đây?
Xem ra cô đi nhầm một nước cờ rồi, chính là quá mức gấp gáp đi khoe ra thân phận thiếu phu nhân nhà giàu của mình, làm cho người nhà họ Ôn mất hứng rồi.
"Mặc kệ cô có hay không, cô chỉ cần nói cho tôi biết, vừa rồi cô gặp Thiên Ngưng ở đâu?"
"Con nhìn thấy chị ấy ở một công ty bách hóa, lúc đó chị ấy đang cùng bạn trai mình đi mua quần áo, con liền nói với chị ấy mấy câu. Chỉ vậy thôi." Tạ Minh San trả lời ngắn gọn, không muốn nói tình huống thật sự ra.
Bây giờ nói ra chân tướng, chỉ sợ cô sẽ lại càng thảm hại hơn.
"Thôi đi, ngày kia nhất định sẽ gặp được Thiên Ngưng, ông không cần phải phí tâm tư tìm nó nữa." Lâm Thục Phân cảm thấy thật mệt mỏi, không muốn nói nhiều nữa.
Ôn gia từ khi Tạ Thiên Ngưng hủy bỏ hôn ước trở đi bắt đầu xáo trộn, bây giờ lại còn phải đối mặt với nguy cơ của Ôn thị, thật không biết bọn họ có chịu đựng nổi không?
"Mẹ, sao ngày kia nhất định sẽ gặp được chị họ?" Tạ Minh San không hiểu lắm ý nghĩa của những lời này, nên muốn hỏi cho rõ. Kết quả vừa hỏi, lập tức đưa tới ánh mắt lạnh lùng của ba người, làm cô sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Chẳng lẽ cô hỏi một câu không nên hỏi sao?
Ôn Thiếu Hoa đứng lên, mặt không chút thay đổi nói một câu: "Ba, mẹ, con đi mua quà."
"Nói xong, cũng không nhìn Tạ Minh San một cái liền đi ra cửa.
Một đứa con gái mà sinh nhật của ba mình cũng không nhớ rõ thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ? Khó trách Tạ Chính Phong yêu thương Tạ Thiên Ngưng hơn, thì ra nguyên nhân là ở đây.
Tạ Minh San cảm thấy một luồng hơi thở thật lạnh lẽo, giống như là làm sai cái gì, nhìn bóng lưng Ôn Thiếu Hoa rời đi mãi cho tới khi hắn biến mất, lúc này mới thu hồi tầm mắt, ậm ừ hỏi Lâm Thục Phân: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Lâm Thục Phân còn chưa trả lời, Ôn Minh liền đứng lên, vừa đi lên lầu vừa nói mát: "Xem ra sinh nhật về sau của tôi cũng không mong có người sẽ nhớ rồi."
"................"
Sinh nhật, sinh nhật ai?
Tạ Minh San có chút phản ứng không kịp, nhìn thấy chỉ còn một mình Lâm Thục Phân, bèn hỏi lại: "Mẹ, ngày kia là sinh nhật ai?"
Lời này làm cho Lâm Thục Phân khinh thường, chán ghét nhìn cô, châm biếm: "Ngay cả sinh nhật của ba mình mà cũng không nhớ, cô làm con gái kiểu gì vậy?"
"Chẳng lẽ ngày kia là sinh nhật ba ba? Mẹ, thật xin lỗi, con mới vừa gả đến Ôn gia, còn không biết khi nào là sinh nhật ba ba, là sơ sót của con, con nên sớm hỏi Thiếu Hoa mới phải, con xin lỗi." Tạ Minh San tưởng rằng là sinh nhật Ôn Minh, cười xòa nhận lỗi.
Nhưng lời xin lỗi của cô lại làm Lâm Thục Phân càng chán ghét và bất mãn hơn.
Lâm Thục Phân đứng lên, không muốn nói chuyện với người như vậy nữa, trước khi đi bỏ lại một câu lạnh lẽo: "Là sinh nhật ông ba Tạ Chính Phong của cô, ngay cả sinh nhật của ba mình mà cũng không nhớ được, thật không biết trong đầu cô chứa cái gì? Mỗi ngày cũng chỉ biết ăn chơi, cô còn biết được cái gì nữa?"
"Mẹ, con___" Tạ Minh San lúng túng vô cùng, trong lòng vừa vội vừa hoảng, toàn bộ lẫn lộn hết, muốn giải thích với Lâm Thục Phân nhưng bà không nghe, cũng đi lên lầu luôn.
Ngày kia là sinh nhật ba ba, sao không ai nói cho cô?
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Tạ Minh San, nên cô không cố kị, lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Ninh Nghiên. Điện thoại vừa thông, liền rống to: "Mẹ, vì sao mẹ không nói cho con biết ngày kia là sinh nhật ba?"
Ninh Nghiên nhận được cuộc điện thoại này cũng cảm thấy khó hiểu, liền nói thẳng: "Minh San, cho tới nay con cũng có bao giờ chú ý đến sinh nhật của ba con đâu, dần dần mẹ cũng quên nói với con."
"Con thật sự là bị mẹ hại thảm, hừ." Tạ Minh San phẫn nộ hừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, ngồi trong đại sảnh hờn dỗi.
Rốt cuộc là từ khi nào thì tất cả mọi chuyện đều đảo ngược, làm cho mọi chuyện của cô đều không thuận lợi?
Chẳng lẽ muốn cô oán giận Tạ Thiên Ngưng rời đi sao? Cũng bởi vì Tạ Thiên Ngưng ra đi mà tất cả mọi chuyện mới không thuận lợi?
Không có khả năng, Tạ Thiên Ngưng ra đi đối với cô mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Ninh Nghiên nhận được cuộc điện thoại này của Tạ Minh San, có chút lo lắng không yên, bèn hỏi Tạ Chính Phong bên cạnh một chút. "Chính Phong, vừa rồi Minh San gọi điện nói tôi không nói cho nó ngày kia là sinh nhật của ông, liệu có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì đâu, dù sao nó cũng chưa bao giờ để sinh nhật tôi ở trong lòng. Trước kia còn có Thiên Ngưng chúc mừng tôi, năm nay chỉ sợ không có ai rồi." Tạ Chính Phong đọc báo, oán hận thở dài, nhưng không để ý chuyện này nhiều, lạnh nhạt nói.
Sinh nhật, không phải là già đi một tuổi sao, qua rồi thì cũng có sao đâu, dù sao ông cũng quen Tạ Minh San quên mất rồi.
"Chính Phong, năm nay không giống, bây giờ Thiếu Hoa là con rể ông, nói không chừng nó sẽ đến chúc mừng ông."
"Người bây giờ tôi muốn gặp nhất là Thiên Ngưng."
Ninh Nghiên nghe những lời này của ông xong thì rất tức giận, liền mắng ông: "Tạ Chính Phong, ông tốt nhất đừng nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, nếu không tôi trở mặt với ông."
"Tôi nhắc đến thì sao, chẳng lẽ tôi nhắc đến cũng không được sao?" Tạ Chính Phong cũng cực kì tức giận, bỏ báo xuống, mắng lại.
"Ông đừng quên, Minh San mới là con gái ông."
"Tôi đương nhiên biết Minh San là con gái tôi, nhưng con gái còn không tốt bằng cháu gái. Sinh nhật hằng năm của tôi chỉ có Thiên Ngưng nhớ còn Minh San không nhớ. Tôi mệt mỏi, khổ sở là Thiên Ngưng đến tâm sự với tôi, Minh San đã sớm ra ngoài đi chơi rồi. Kinh tế trong nhà khó khăn, là Thiên Ngưng nghĩ cách giải quyết, Minh San trừ chìa tay ra xin tiền tôi, nó đã làm được cái gì hả? Đôi khi không có tiền, ngược lại còn bị nó mắng cho một trận. Ninh Nghiên, con gái như vậy bà bảo tôi làm sao yêu, làm sao yêu? Bây giờ Thiên Ngưng đi rồi, bà không phải cảm thấy vô cùng mệt mỏi, việc nhà đặc biệt nhiều, ngẫm lại đi, là trước kia Thiên Ngưng làm hết."
"Tôi, tôi cũng không phải có ý này, tôi____" Ninh Nghiên không phản bác lại được, trong đầu cũng rối bời.
Quả thật là từ khi Tạ Thiên Ngưng đi rồi, công việc trong nhà đều là một mình bà làm, ngay cả thời gian chơi mạt chược cũng không có, còn phải đi chợ mua thức ăn, việc nặng dơ bẩn gì cũng là tự mình làm.
Minh San gả vào nhà họ Ôn một thời gian rồi, đến nửa cuộc điện thoại cũng không gọi về, giống như quên luôn hai người cha mẹ bọn họ rồi.
Thật không dễ dàng đợi đến khi cô gọi điện về, không nghĩ tới là____
Ninh Nghiên càng nghĩ càng lạnh lòng, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, đi làm việc nhà.
Cho dù Tạ Thiên Ngưng tốt, nhưng vẫn là chuyện của người ta, bà chỉ biết, Tạ Minh San mới là con gái của bà.