Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 238: Chương 238: Vô cùng đáng giá




Tạ Thiên Ngưng sau khi uống xong ly nước chanh, cảm thấy bụng đã tốt hơn nhiều rồi, không còn cảm giác buồn nôn nữa, mặc dù vẫn không còn tí sức lực nào cả, đầu hơi choáng váng, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

Vậy mà sau khi bước vào Phong gia, trong lòng tự nhiên lại khẩn trương, cơ thể càng thêm không thoải mái, vừa nãy vẫn còn mệt mỏi, bây giờ vì vậy càng trở nên tái nhợt.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ tàn nhẫn cùng vô tình Phong Gia Vinh, tóc gáy của cô lập tức dựng ngược, thậm chí sợ không dám đi vào cửa.

Phong Khải Trạch biết cô đang khẩn trương, vì vậy dắt tay cô, dẫn cô đi vào, vừa đi vừa an ủi cô, "Yên tâm, không cần phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ hỗ trợ cho em.".

"Ừ." Cô gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó cùng anh đi vào.

Những căn hòng hoa lệ nh thế này cô cũng đã thấy nhiều, cho nên khi đi vào Phong gia, cô cũng không kinh ngạc, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn lun tung, cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ nói sai cái gì, làm gì sai chuyện gì, chọc tới người nào.

Đới hương Dung vừa nhìn thấy bọn họ tới, lập tức đi lên đón tiếp Tạ Thiên Ngưng, thân thiện nói: "Khải Trạch, Thiên Ngưng, các con tới rồi? Nhanh vào đi, bữa trưa vừa chuẩn bị xong."

"Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng ngượng ngùng gọi, mặc dù âm lượng rất thấp, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.

"Tốt tốt tốt, dì rất thích nghe, dì đã sớm muốn các con về nhà một chuyến, cùng nhau ănn cơm, cũng may, bây giờ vẫn còn có cơ hội." Đới Phương Dung cười tươi, không cần nói, có thể thấy được tâm trạng của bà rất tốt, nhưng có lại người không.

Từ khi Tạ Thiên Ngưng bước chân vào cửa Phong gia, Phong Gia Vinh đã cảm thấy không thoải mái, giống như có một chiếc giày bẩn đạp kung tung lên người ông. Vốn là ông vẫn còn có thể chịu được, nhưng nghe tiếng kêu “mẹ” kia, thật sự là không chịu nổi, đứng lên, lạnh giọng giễu cợt, "Cô không có tư cách để gọi người thân ở nơi đây."

"Con——" Tạ Thiên Ngưng nghe những lời vừa rồi, càng khẩn trương, tất cả những dây thần kinh đều căng cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, không tự chủ được từ từ hướng đến bên cạnh Phong Khải Trạch , muốn tìm chỗ núp.

Bởi vì quá khẩn trương, đầu ngày càng choáng váng, trước mắt đều xoay vòng vòng, vì không thể ngã xuống, nên cô cố gắng ngẩng đầu kên lấy lại tinh thần.

Phong Khải Trạch cảm thấy cô khẩn trương, cũng thấy tay cô toàn là mồ hôi lạnh, vì vậy kéo cô ra sau lưng, lạnh lùng nói với Phong Gia Vinh, "Ông có chuyện gì thì nói với tôi, thì đừng đụng tới cô ấy."

"Chẳng phải mày đã nói không để cô ta bước vào cửa Phong gia, làm bẩn chân cô ta, sao hôm nay còn mang cô ta trở lại." Phong Gia Vinh không chịu nổi sự sỉ nhục này, không nhịn được giễu cợt, để cho mình thoải mái một chút.

Đới Phương Dung lúc này rất tức giận, rống to, "Phong Gia Vinh, ông còn giám nói động đến Tạ Thiên Ngưng nữa, tôi sẽ gọi cho luật sư chuẩn bị li hôn. Hôm nay là tôi mời chúng, không phải ông, chúng là khách của tôi, không phải khách của ông, khách của tôi không tới phiên ông nói."

"Đới Phương Dung ——" Phong Gia Vinh giận cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn bà chằm chằm, nhưng vì một nửa tài sản, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

"Nếu như ông không chịu được, có thể rời đi, ở đây không cần ông, dù sao tôi mời Khải Trạch và Thiên Ngưng ăn cơm, không phải ông."

"Bà ——"

"Thiên Ngưng, đừng để ý tới ông ta, đi ăn cơm thôi." Đới Phương Dung không thèm để ý tới Phong Gia Vinh, lôi kéo Tạ Thiên Ngưng vào bàn ăn.

"Con —— a ——" Tạ Thiên Ngưng có chút khó xử, hơi nhìn Phong Gia Vinh một cái, phát hiện vẻ mặt ông ta vô cùng đáng sợ, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.

Phong Khải Trạch cười hả hê, không để ý tới Phong Gia Vinh, cũng ngồi xuống bàn, mặc dù trên đầy bàn món ngon, nhưng lại không muốn ăn.

Phong Gia Vinh mặc dù không vui, nhưng cũng nhắm mắt đi tới, ngồi vào ghế đầu, sắc bén quét nhìn mọi người, cuối cùng đưa ánh mắt khóa trên người Tạ Thiên Ngưng, ánh mắt giống như mũi tên, không ngừng hướng trên người cô, trong mắt loé sáng.

Tạ Thiên Ngưng căng thẳng, khó chịu, thở hổn hển , hai tay nắm chặt, bàn tay toát mồ hôi lạnh, để lên bàn mặt, đừng nói là ăn cơm, ngay cả uống một hớp nước cũng không dám.

Cho rằng đơn giản chỉ là ăn cơm, nhưng về sau mới biết, là cô suy nghĩ quá đơn giản.

Đới Phương Dung có chút không vui, vì Phong Gia Vinh dùng ánh mắt xem thường đó nhìn người, làm cho bà rất bất mãn, vốn không muốn nhiều lời, tránh cho không khí càng thêm trở nên căng thẳng, nhưng là hiện tại, không thể không nói, "Phong Gia Vinh, nếu như ông không muốn ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, không ai ép ông...ông có thể rời đi."

"Ở đây là nhà của tôi, tôi là chủ nhân của nơi này, tại sao bà kêu tôi đi." Phong Gia Vinh cầm ly rượu trên bàn, khẽ thưởng thức, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo, xem thường mọi người.

"Ý ông là, đuổi chúng tôi đi, để ông ở lại à."

"Tôi đâu có nói thế, là bà tự nói đó chứ ."

"Phong Gia Vinh, có phải ông muốn đuổi mọi người đi hết thì mới vui hả."

"Đới Phương Dung, tôi nhịn bà đủ rồi, bà không nên vượt quá giới hạn của tôi. Bà đừng lấy chuyện li hôn ra ép tôi, muốn làm gì thì làm đi. Tôi cho bà biết, chỉ cần tôi không vui, cho dù là ly hôn, bà cũng không nhận được bất cứ thứ gì đâu."

"Ông đã đồng ý hôm nay không gây chuyện."

"Tôi đồng ý bà thì sao. Vốn tôi cho rằng cô ta sẽ kính trọng bề trên, tối thiểu cũng phải nói chuyện lễ phép, nhưng từ khi cô ta vào cửa đến bây giờ, cũng không chào thưa tôi một tiếng, thật không có lễ phép, đúng là vô giáo dục, tôi không muốn cô ta đặt chân vào Phong gia." Phong Gia Vinh càng nói càng bực tức và phẫn nộ, nhắm thẳng vào Tạ Thiên Ngưng mà nói.

"Cha, con xin lỗi, con ——" Tạ Thiên Ngưng chưa kịp nói dứt lời, đứng lên, ngoan ngoãn xin lỗi, ai ngờ còn chưa nói hết lời đã bị đánh một bạt tai.

"Ai là cha của cô, tôi không dám nhận cô là con dâu, cô đừng gọi tôi là cha."

"Thiên Ngưng, chúng ta đi ——" Phong Khải Trạch thật sự là không nhìn nổi nữa rồi, đứng lên, kéo Tạ Thiên Ngưng rời đi.

Đới Phương Dung nhanh tay cản bọn họ lại, nắm chặt tay Tạ Thiên Ngưng nói xin lỗi, "Thiên Ngưng, thật sự xin lỗi, đều tại mẹ, đã không sắp xếp ổn thỏa. Các con khoan hãy đi, mẹ nhất định phải mời các con ăn cơm."

"Mẹ, con không trách mẹ, thật đấy, hiện tại con không muốn ăn cái gì hết, hôm nào, hôm nào chúng ta cùng nhau ăn cơm." Tạ Thiên Ngưng từ chối nhã nhặn, đúng là cô không đói bụng, cảm giác buồn nôn muốn ói lại bắt đầu, lúc này bụng có chút hơi đau, cả người khó chịu, hình như sắp đứng không vững.

Qua câu này, Phong Gia Vinh lại hiểu thành ý khác, đứng lên vỗ bàn mắng to, "Tạ Thiên Ngưng, ý cô là tôi làm cô ăn không ngon à."

"Không, con không có ý này, chỉ là bụng con có chút không khỏe, không muốn ăn thôi, thật không có ý gì khác." Cô giờ lại ăn nói lung tung, khiến cho mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Đây chính là Hào Môn sâu như biển sao.

Chốn Hào Môn này, đúng là làm người ta sợ đến khó thở.

"Còn ý gì nữa, dạ dày không khỏe chỉ là cái cớ thôi. Giờ cô đã có con trai ta làm chỗ dựa, tốt lắm, cô có chỗ dựa thì đã sao? Vẫn không thể thay đổi xuất thân hèn mọn của cô, nhà họ Phong không bao giờ chấp nhận cô cả."

"Con ——" .

"Ông nói đủ chưa." Phong Khải Trạch rất giận, kéoTạ Thiên Ngưng ra đằng sau, bảo vệ cho cô, không để cô bị Phong Gia Vinh công kích nữa.

Tạ Thiên Ngưng núp ở sau lưng của anh, bụng ngày càng đau, không nhịn được lấy tay che miệng, tránh phát ra bất kỳ âm thanh gì, lẳng lặng cam chịu.

Xem ra là do quá mức căng thẳng, nên bụng lại đau.

Phong Gia Vinh không nhìn Tạ Thiên Ngưng nữa, mà dời tầm mắt sang Phong Khải Trạch, nói, "Tự nhiên lại cưới con bé này, hủy hoại tương lai của mình, một ngày nào đó, mày nhất định sẽ hối hận."

"Tôi không hối hận khi cưới cô ấy, nếu như ông còn đối xử với cô ấy như vậy, tôi bảo đảm ông sẽ hối hận. Biến cô ấy trở thành cổ đông lớn nhất Phong thị, xem ông còn dám coi thường cô ấy nữa không?" Phong Khải Trạch lạnh lùng cảnh cáo ông.

"Mày —— mày lại vì một con đàn bà mà hủy diệt Phong gia, có đáng giá không."

"Vô cùng đáng giá."

"Mày ——"

Phong Gia Vinh giận đến đau tim, có chút không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là ôm ngực ngồi trên ghế dựa, oán hận trừng mắt trước đứa con này, đối với ông thật là vừa bực vừa hận, nhưng lại hết cách với anh, "Mày...mày thật làm tao tức chết mà."

"Muốn tôi tôn trọng ông, vậy ông phải hành động sao cho tôi tôn trọng. Bằng không đừng hòng tôi nể tình cha con."

"Phong Khải Trạch ——"

"Nói đi nói lại, ông vẫn xem thường xuất thân của Thiên Ngưng, cũng xem thường xuất thân của mẹ tôi. Tôi thật sự không hiểu, ông đã xem thường mẹ tôi như thế, vậy tại sao lúc đầu còn đi trêu chọc bà. Nếu như ông không trêu chọc mẹ tôi, thì mọi chuyện hôm nay sẽ không xảy ra rồi, có lẽ tôi sẽ có một gia đình hoàn mĩ hơn, có một người cha tốt hơn."

Dù không muốn gặp, nhưng vẫn muốn cùng nhau ăn một bữa cơm thật vui vẻ, vẫn là không thể làm được.

Đới Phương Dung nhìn mọi nỗ lực của mình tan vỡ, dùng ánh mắt oán giận hướng về Phong Gia Vinh, lạnh lùng nói: "Phong Gia Vinh, tôi nói rồi, nếu hôm nay ông làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi liền ly hôn với ông, mặc kệ ông sử dụng thủ đoạn gì để ngăn cản...tôi cũng sẽ không khuất phục, tôi đã quyết định rồi."

"Đủ rồi — a ——" Phong Gia Vinh mất khóng chế, tức giận, hô to một tiếng, ném cái bàn đi.

IM LẶNG ——

Ầm một tiếng, trong đại sảnh rung chuyển, một bàn thức ăn ngon toàn bộ rải đầy trên mặt đất.

Chấn động,Tạ Thiên Ngưng sợ hết hồn, bụng càng đau đớn hơn, lúc này đã đứng không vững, ôm bụng ngồi xuống dưới đất, khổ sở rên, "A ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.