Dư Tử Cường dẫn Hà Tuyết Phi đi mua quần áo, giằng co với cô hết mấy tiếng, cố ý chọn những bộ quần áo lộ nội y để cô thử, chỉnh cô hết bảy tám lần mới chịu gật đầu mua, sau đó không ăn tối mang cô thẳng đến hộp đêm.
Hà Tuyết Phi bị giày vò, vừa mệt vừa buồn ngủ, hơn nữa bụng lại đói, nhìn dáng đi cũng thấy rất vất vả, chớ nói chi làm những chuyện khác, nhưng vì muốn giữ hình tượng ở trước mặt Dư Tử Cường, cô đành nhắm mắt cố chống đỡ để mình không ngã xuống.
Trong câu lạc bộ đêm, nơi để các đôi trai gái trẻ ăn chơi trụy lạc, nơi luôn có đủ loại hạng người, đủ kiểu mặc lố lăng khiêu gợi khiến người ta hoa cả mắt.
Dư Tử Cường sau khi vào hộp đêm liền đến quầy bar gọi hai ly rượu trước, anh biết Hà Tuyết Phi sẽ theo anh tới nên chuyển một ly đến trước mặt cô, tự mình uống một ly, lạnh lùng nhắc nhở một câu, "Đây là rượu mạnh, nếu như tửu lượng không tốt, tốt nhất đừng uống."
"Cảm ơn!" Hà Tuyết Phi đem những lời Dư Tử Cường nói biến thành quan tâm, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, sắc mặt không đổi tựa hồ vẫn thích ứng với nơi hỗn tạp tại hộp đêm này.
"Không tệ, tôi còn tưởng cô lần đầu tới chỗ này, xem ra không phải lần đầu tiên rồi."
"Trước kia có theo bạn đến, nên cũng không thấy lạ, nhưng em lại rất ít đến nơi này."
"Tốt nhất là thế, vậy chắc cô cũng biết cách tự bảo vệ mình rồi chứ, tôi đi tìm niềm vui đây.", chỉ mất một hơi Dư Tử Cường đã uống cạn ly rượu, đứng dậy rời đi.
Hà Tuyết Phi cũng đứng lên đi theo, chạy chậm đến trước mặt anh, cầu khẩn nói: "Tử Cường, đừng bỏ lại em một mình, có được không? Nếu như anh muốn tìm phụ nữ, thật ra thì em, em —— "
Thật ra cô đồng ý —— nhưng những lời này cô không có dũng khí nói ra, ngượng ngùng cúi đầu thay cho lời muốn nói.
Đã quyết định cùng anh vào hộp đêm, thì cô cũng đã chuẩn bị hiến thân cho anh.
Mặc dù Hà Tuyết Phi ngượng ngùng cúi đầu thay cho lời muốn nói, Dư Tử Cường biết rõ cô nói gì, cặp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực cô, khinh thường nói: "Mặc dù cô có size C, nhưng không phù hợp yêu cầu của tôi."
"Yêu cầu của anh còn có gì?"
"Vui vẻ đến vui vẻ đi, cô làm được không? Tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng ở đây, nếu cô vui vẻ đến vui vẻ đi thì cứ đi theo tôi, không thì tự mình chơi đi."
"Nhưng mà chúng ta —— "
"Trước khi tôi chạm vào một người nào đó, nhất định họ phải đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi không cam đoan sẽ đưa cô gái nào bước vào lễ đường sau khi đã cùng lên giường với tôi. Nếu cô gái nào sau khi đã lên giường rồi, đều bắt tôi cưới thì tôi không biết mình phải cưới bao nhiêu lần rồi?"
"Đây là cách anh từ chối em sao?" Hà Tuyết Phi đã không thể chịu nổi đả kích, mắt đỏ lên, thật sự rất muốn khóc.
Dư Tử Cường vừa nhìn thấy mắt cô ngấn nước, chẳng những không mềm lòng ngược lại còn cảnh cáo cô, "Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám khóc thì cút về, đừng ở nơi này làm mất mặt tôi, nơi này có rất nhiều người quen biết tôi, đừng để tôi bị người ta cười nhạo. Tôi là người như vậy, mặc kệ cô chấp nhận được hay không."
"Tử Cường, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, vì sao anh lại em ghét chứ?"
"Cô không có điểm nào xấu cả, tuỳ theo sở thích mỗi người, có người thích ăn rau có người thích củ cải, mà tôi không thích loại người như cô. Nếu cô từ bỏ ý định kết hôn với tôi, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè, nếu cô vẫn si mê không tỉnh ngộ, ngay cả làm bạn cũng không thể, hơn nữa tôi sẽ càng ngày càng ghét cô."
"Nhưng mà, nhưng mà —— em thích anh."
"Nhưng tôi không thích cô, chẳng lẽ cô yêu tôi, tôi cũng phải yêu lại cô sao?"
"Em——" Hà Tuyết Phi không thể phản bác, cũng không chịu đựng được nữa khóc oà lên.
Vừa nhìn thấy nước mắt cô rơi ra, Dư Tử Cường không vui liền mắng người, "Này, không phải tôi vừa nói rồi sao, nếu cô khóc thì cút về đi."
Thật ra anh không muốn đối xử với con gái như thế, nhưng thái độ không cứng rắn chuyện sẽ càng dây dưa mãi, thay vì để cô ôm hi vọng, chẳng bằng sớm phá nát giấc mộng, tránh đêm dài lắm mộng.
"Dư Tử Cường, anh thật quá đáng." Bây giờ Hà Tuyết Phi đã không còn chịu nổi, khóc chạy ra ngoài.
Vừa đúng lúc Đinh Tiểu Nhiên đi vào cửa hộp đêm, thấy Hà Tuyết Phi khóc lóc chạy tới làm cô không hiểu chuyện gì cả.
Không phải cô gái này hôm nay cùng đi với Dư Tử Cường tới hộp đêm sao, sao lại khóc lóc chạy ra ngoài?
Mặc kệ thế nào, mục đích hôm nay cô tới nơi này chính là làm cho Dư Tử Cường mất mặt, chuyện khác sau này tính.
Đinh Tiểu Nhiên mặc áo đỏ hở ngực bó sát người cùng váy ngắn, áo chỉ che đúng nửa phần ngực trước, váy dài qua mông một chút, sau lưng đều lộ ra, chân mang đôi giày cao gót thật cao làm dáng đi lắc lư như rắn nước, vừa mới bước vào đã thu hút không ít ánh mắt, còn có người bước lại gần cô.
Xem ra sức quyến rũ của cô không tồi!
"Cô em, anh mời em ly rượu nha."
"Cô em, chúng ta cùng nhau nhảy nha."
Đinh Tiểu Nhiên không quan tâm đến những người này, mà đi thẳng tới quầy bar, hướng phục vụ viên gọi một ly rượu mạnh, ngồi xuống chầm chậm uống, hai mắt tìm kiếm bóng dáng Dư Tử Cường.
Nếu như không phải muốn dạy Dư Tử Cường một bài học, cô sẽ không tới chỗ như thế này, mang đôi giày cao gót kia làm cô chân đau.
Dư Tử Cường chọc giận Hà Tuyết Phi xong, sau đó cười đắc ý đi đến nhà vệ sinh rửa tay, biết sau khi về nhà nhất định Hà Tuyết Phi sẽ tố cáo chuyện này, cho nên tối nay anh không thể về, chỉ có thể ngủ ở trong hộp đêm hoặc về căn hộ của mình, bằng không sau khi về nhất định bị bà dạy dỗ một trận.
"Tử Cường, bây giờ cậu đã là chủ tịch ngân hàng, còn có thời gian rảnh đến đây chơi sao?", Phục vụ viên này dường như rất quen thân Dư Tử Cường, thấy anh liền đến chào hỏi.
"Chủ tịch ngân hàng không phải là người sao?"
"Thấy cậu lâu rồi không tới, tôi còn tưởng cậu không đến đây nữa chứ! Thế nào, tối nay đã để ý được cô em nào chưa, cần tôi giới thiệu cho anh không?"
"Cậu giữ lại mà chơi đi, hôm nay tôi chỉ muốn uống rượu."
"Không phải chứ, lúc trước cậu tới nơi này đều là tìm các em gái, hôm nay đột nhiên chỉ muốn uống rượu? Tôi nói cho cậu biết, vừa rồi tôi có thấy một cô em, tôi đã để giành giúp cậu rồi, giờ cô ta đang ngồi ở quầy bar uống rượu, cậu đến xem thử đi, đảm bảo sẽ thích."
Lúc trước bản tính anh không chỉ phong lưu, vừa thấy gái đẹp anh đều sẽ không cự tuyệt, nhưng bây giờ khi nghe nhắc đến con gái, trong đầu Dư Tử Cường liền xuất hiện gương mặt của Đinh Tiểu Nhiên, cho nên anh thẳng thừng cự tuyệt, "Gần đây tôi đã thích một người nên không còn thích cô gái khác, cô gái đó cậu để lại cho những khách khác đi."
"A, rốt cuộc là cô gái nào có thể làm cậu mê điếu đổ thế, giới thiệu cho tôi làm quen đi!"
"Cô ấy là người tôi thích, tôi không muốn cô ấy đến chỗ thế này."
"Ồ, nghiêm túc thế, vậy cậu động lòng thật rồi à?"
"Xem ra là vậy, vì nghĩ đến cô ấy mà cả cơm tôi cũng không muốn ăn, đó có phải là động lòng rồi không?"
"Tám phần đúng rồi. Xem ra cậu đã tìm được ý trung nhân của mình, sau này có cô em nào tốt tôi cũng không cần giữ lại cho cậu rồi, đi nào, tôi mời cậu uống một ly."
"Thằng quỷ, tật xấu vẫn không đổi." Dư Tử Cường giơ tay vỗ bả vai phục vụ viên, hai người cùng nhau đi ra ngoài, trở lại quầy bar.
Đinh Tiểu Nhiên vẫn ngồi ở quầy bar uống rượu, không có đi chỗ khác, dùng chiêu ôm cây đợi thỏ chờ Dư Tử Cường xuất hiện, hai mắt luôn luôn đảo khắp chung quanh, nhưng nhìn hoài vẫn không thấy người cô muốn tìm, đột nhiên nhớ tới sau khi vào cửa nhìn thấy cô gái kia khóc thút thít chạy đi, mặt cô liền chìm xuống lấy tay gõ đầu mình, thầm chửi, "Sao mình ngu vậy, cô gái kia đã chạy đi, tên đó còn ở đây sao? Ngốc, ngốc, ngốc quá đi —— "
"Chào cô, có cần tôi giúp gì không?" Phục vụ viên tách khỏi Dư Tử Cường, vừa lúc thấy Đinh Tiểu Nhiên đang buồn rầu tự gõ đầu mình, liền chủ động đến gần cô, thấy thời cơ đã tới liền đến môi giới cho cô.
"Không có, không có ——" lúc này Đinh Tiểu Nhiên đang đưa lưng về phía Dư Tử Cường, nghe có người nói chuyện với cô liền xoay người lại, lễ phép đáp lại, nhưng khi quay người lại, lời còn chưa nói hết liền nhìn thấy Dư Tử Cường, nháy mắt liền hoảng sợ không kịp phản ứng.
Dư Tử Cường cũng rất khiếp sợ, thậm chí còn tức giận, nhìn khắp người Đinh Tiểu Nhiên một lược, mày nhíu chặt, giận dữ hỏi: "Em tới đây làm gì, còn ăn mặc như vậy?"
"Tôi ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút hốt hoảng, đột nhiên nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, cho nên liền bình tĩnh lại kịch liệt phản bác, "Tôi tới nơi này làm gì, ăn mặc thế nào, mắc mớ gì tới cậu?"
"Em biến mất mấy ngày nay, chẳng lẽ đều ở chỗ này sao?" Dư Tử Cường bước lên, bóp chặt cổ tay Đinh Tiểu Nhiên, giận bừng bừng bước lên hỏi tội, không đợi Đinh Tiểu Nhiên đáp, anh quay ngược hỏi phục vụ viên, "Tiểu Vũ, mấy ngày nay có phải cô ta ở đây không?"
"Không có, mấy ngày nay tôi chưa từng thấy qua cô ấy, đây là lần đầu cô ấy đến đây. Tử Cường, người cậu nói là cô gái này sao, chẳng lẽ hai người quen nhau sao?"
Dư Tử Cường không có tâm tư trả lời câu hỏi của Tiểu Vũ, biết Đinh Tiểu Nhiên là lần đầu tiên tới nơi này liền thở phào nhẹ nhỏm, nhưng không buông tay cô ra tiếp tục hỏi cô, "Em chạy đến nơi này để làm gì? Còn ăn mặc hở hang như vậy, chẳng lẽ em muốn —— "
"Tôi làm gì cũng không liên quan cậu, cậu mau buông tay tôi ra." Đinh Tiểu Nhiên cố gắng giãy giụa giật tay mình ra.
Nhưng cô càng giãy giụa, anh càng áp lại gần hơn, đem cơn giận chuyển dời đến tay, giữ chặt cổ tay cô không buông, bấu mạnh vào làm tay cô đau, “Cậu làm tay tôi đau quá, mau buông ra."
"Trả lời tôi, sao em chạy đến nơi này?"
"Nơi này là nơi để người ta giải trí, tôi lớn rồi, muốn đến thì đến, bộ phạm pháp sao?"
"Em —— "
"Em gì mà em, buông tôi ra, không được đụng vào tôi."
"Đi." Dư Tử Cường vẫn không buông tay, kéo Đinh Tiểu Nhiên đi lên lầu dành cho khách, không muốn bộ dạng cô bị nhiều người nhìn thấy.
Trước kia anh không quan tâm bạn gái mình ăn mặc gợi cảm, nhưng riêng cô, anh lại rất để ý.