Ngày thứ hai, Đinh Tiểu Nhiên vẫn y như cũ, vùi đầu vào trong công việc, trừ ăn uống ra, những chuyện khác đều không quản, nhất là chuyện tình cảm, quên mất ngày hôm qua Điền Vĩ đã nói những lời ngon ngọt và tặng hoa hồng cho cô.
Lúc này, chung quanh truyền đến những lời bàn tán của các đồng nghiệp khác.
"A, các người nghe gì chưa, công ty đổi chủ rồi, hôm nay giám đốc mới sẽ đến nhậm chức đó."
"Tôi chỉ mới vừa nghe quản lý Mã nói thôi, quả thực đã thay chủ mới, hơn nữa còn nói giám đốc mới tới là một cô gái, còn rất trẻ!"
"Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần không khó hầu hạ là được. Việc kinh doanh của công ty đang rất tốt, sao đột nhiên lại đổi chủ chứ?"
"Cái này tôi cũng không biết, thật không rõ rốt cuộc ông chủ đang nghĩ cái gì nữa?"
Đinh Tiểu Nhiên nghe những lời bàn tán này, không thể không tới hỏi một câu, "Mọi người vừa nói gì, công ty đổi chủ mới rồi sao?"
"Tiểu Nhiên, cô còn chưa biết à, giám đốc mới sắp đến rồi đó."
"Tôi thật sự không biết, công ty đổi chủ từ bao giờ vậy?"
"Cô hỏi chúng tôi, chúng tôi đi hỏi ai đây? Bất kể chủ mới là ai, chúng ta vẫn phải làm việc, làm cho ai cũng như nhau thôi, chỉ cần có lương là được, đúng không."
"Đúng thế, chỉ cần có lương là được."
"Mọi người nhanh trở về chỗ ngồi, cố gắng làm việc, để tạo ấn tượng tốt cho giám đốc mới."
"Đúng đúng, cố gắng làm việc."
Mọi người, không còn bàn tán nữa, ngoan ngoãn trở về vị trí ngồi của mình, cho dù không có chuyện làm cũng giả vờ rất bận rộn, một kiểu bệnh hình thức.
Đinh Tiểu Nhiên cũng không đứng nữa, trở lại vị trí của mình, mặc dù không hiểu tại sao đột nhiên công ty thay đổi chủ, bất quá cũng thấy đây không phải chuyện gì quan trọng, quan trọng là ... Có tiền lương là được. Cũng giống y như các cô kia, lo làm phần công việc của mình, rồi mỗi tháng cầm đống tiền lương ít ỏi.
Ở lầu dưới công ty, trong một chiếc xe hơi màu đỏ thẫm, Điền Vĩ cầm trong tay một bó hoa hồng to, ngồi cạnh ghế tài xế, cho dù trong lòng cảm thấy rất thẹn, nhưng vẫn quyết định phải làm.
Vì vị trí phó giám đốc, mất mặt chút có sao đâu?
Tiêu Vũ Huyên ngồi ở chỗ tài xế, cười nham hiểm, liếc mắt nhìn Điền Vĩ cầm bó hoa hồng trong tay, vừa ôn nhu nhắc nhở, lại còn có cảnh cáo hắn, "Một hồi anh biết phải làm gì rồi chứ?"
"Vũ Huyên, em yên tâm, anh biết phải làm sao mà, nếu như chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, cho dù bắt anh làm một trăm lần anh cũng nguyện ý." Điền Vĩ vì muốn Tiêu Vũ Huyên vui hơn, che giấu lương tâm của mình nói ra những lời dễ nghe.
Bất quá những lời này rất hữu dụng, Tiêu Vũ Huyên hài lòng cười cười, hôn lên trên mặt hắn một cái, ngọt ngào nói, "Anh yêu, em biết anh sẽ không để em thất vọng, em đi lên trước, anh cũng đừng quên đó."
"Em lên trước đi, một lát sau anh sẽ lên. Anh hứa sẽ làm em hài lòng."
"Được, em đi trước, nhớ đi theo đó." Tiêu Vũ Huyên lần nữa hôn hắn một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, lấy cặp kính kẹp ở ngực, đeo lên, mặc bộ váy ngắn màu hồng bó sát người, mái tóc dài nhẹ tung bay, phối cùng cặp kính đeo đen, nhất thời khiến cô trở thành tiêu điểm, thu hút tất cả người tại nơi này, nhất là những người khác phái, đều khóa ánh mắt ở khe ngực của cô.
Tiêu Vũ Huyên đã quen kiểu coi thường người khác, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, vẻ mặt đi tới cửa, nhìn đám người chung quanh đều bộc lộ vẻ xem thường.
Điền Vĩ không để rơi lại ở phía sau, Tiêu Vũ Huyên vừa xuống xe chưa tới một phút, hắn liền đi theo xuống xe, trong tay cầm 99 đóa hoa hồng, hít thật sâu, sau đó mạnh dạn đi về phía trước, trong lòng không ngừng ảo tưởng vị trí phó giám đốc sau này.
Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, sẽ giành được sự tha thứ của Tiêu Vũ Huyên, hắn liền có thể đổi đời.
Sau khi Tiêu Vũ Huyên đi vào công ty, cố ý quay đầu liếc mắt lại nhìn, phát hiện Điền Vĩ đã đuổi theo, cho nên cứ tiếp tục đi về phía trước, tận lực ra vẻ thướt tha dịu dàng, rung động lòng người, biết rõ phòng làm việc ở đâu, còn cố ý hỏi đường, "Xin hỏi phòng làm việc ở nơi nào?"
Có vài người đã biết cô là giám đốc mới tới, vội vàng cung kính dẫn đường cho cô, "Giám đốc, mời đi bên này."
"Dẫn đường đi."
"Dạ."
Tiêu Vũ Huyên ăn mặc diêm dúa xuất hiện, khiến mọi người đều sáng tỏ, nhưng lại không dám bộc lòng mình ra, nhất là đã làm việc tại đây rất lâu, liếc qua liền đoán được cô thuộc dạng người gì. Công ty là chỗ làm việc, không phải nơi tuyển người đẹp,giám đốc như vậy, thật khiến người ta lo lắng cho tương lai sau này của công ty!
Giám đốc mới tới, làm cho người trong công ty đều náo loạn, mong mỏi ngẩn đầu lên là dạng người thế nào.
Đinh Tiểu Nhiên cũng không nhịn được tò mò ngẩng đầu, song khi cô thấy rõ người đi tới thì cả khuôn mặt cũng đông cứng, không chỉ có mặt, ngay cả thân thể cũng không ngừng bị tê liệt, cảm giác trên mặt đất có một đồng băng lớn, từng chút từng chút đông lạnh cô lại.
Trời ạ, giám đốc mới lại là Tiêu Vũ Huyên,sau này cô phải sống thế nào trong công ty?
Tiêu Vũ Huyên đi vào văn phòng, liếc mắt thấy Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lại làm bộ như không biết cô, lấy mắt kính ra, cùng mọi người chào hỏi, "Chào mọi người, tôi chính là giám đốc sau này của mọi người, hi vọng mọi người sau này có thể hợp tác vui vẻ."
"Chào giám đốc." Mọi người, cũng cùng hô chào, ngoại trừ một người.
Đinh Tiểu Nhiên sớm đã bị đông cứng, tay chân không nhúc nhích được, miệng cũng không nhúc nhích được, đờ người nhìn Tiêu Vũ Huyên, đơn giản không cách nào tiếp nhận chuyện xảy ra trước mắt.
Giám đốc mới sao lại là cô ta?
Tiêu Vũ Huyên thu hết vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt của Đinh Tiểu Nhiên vào trong tầm mắt, âm thầm cười đắc ý, bất quá vẫn làm bộ như không biết cô, tiếp tục nói chuyện cùng những đồng nghiệp khác, "Tôi vừa tới, đối với chuyện công ty còn rất nhiều điều không hiểu, cho nên nếu có gì không hài lòng, kính xin mọi người tha thứ cho."
Vừa mới dứt lời, cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn ra cửa, chờ Điền Vĩ xuất hiện, trong lòng có chút sốt ruột, lo lắng hắn không đến.
Cô tốn nhiều tiền mua cái công ty này, mục đích chính là muốn chọc tức Đinh Tiểu Nhiên, nếu như Điền Vĩ không đến, khổ cực của cô chẳng phải đã uổng phí sao?
Đang lúc này, Điền Vĩ tới,cầm một bó hoa hồng rất lớn đi vào.
Bởi vì ngày hôm qua hắn đã từng tới, nên nhiều người trong văn phòng đều biết hắn, hơn nữa còn cho rằng hắn tới tặng hoa cho Đinh Tiểu Nhiên, vậy mà chuyện phát sanh kế tiếp, làm mọi người kinh ngạc muốn rớt con ngươi ra ngoài.
Đinh Tiểu Nhiên thấy Điền Vĩ cũng tới, hơn nữa trong tay còn cầm hoa hồng, đột nhiên có một loại dự cảm bất thường. Tiêu Vũ Huyên ở đây, Điền Vĩ cũng tới đây, có thể thấy được hai người bọn họ đến đây là nhắm vào cô, mà còn có ý đồ không tốt.
Bất quá không sao, cô đã sớm luyện lòng kiên nhẫn bền bỉ, không sợ bọn họ chế ngạo.
Điền Vĩ cầm hoa hồng, đi vào phòng làm việc, đầu tiên liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, chỉ là một lát, lập tức thu hồi tầm mắt, hít sâu lần nữa , cổ vũ chính mình, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Vũ Huyên, quỳ xuống biểu lộ tình yêu với cô, "Vũ Huyên, anh yêu em."
Một màn này, khiến mọi người không nhịn được liền thì thầm to nhỏ.
"A. . . . . ."
"Sao lại thế này?"
"Người đàn ông này hôm qua không phải mới đến tặng hoa cho Tiểu Nhiên sao, sao hôm nay lại đi tặng hoa cho người khác, thay lòng cũng quá nhanh đi."
"Quả nhiên nhìn đàn ông không nên chỉ nhìn bề ngoài."
"Hư ::đừng nói nữa, hắn giờ đang bày tỏ tình cảm với giám đốc, nếu lỡ lời sẽ đắc tội với giám đốc đó nha."
". . . . . ."
Hiện trường từ từ trầm xuống, có vài người nhìn Đinh Tiểu Nhiên, tỏ ra thông cảm với cô.
Tiêu Vũ Huyên cũng không lập tức trả lời với Điền Vĩ, mà là nhìn Đinh Tiểu Nhiên, cố ý nhỏ giọng hỏi: "Anh yêu em, anh yêu em nhiều chứ?"
Điền Vĩ liền lấy những chiêu bài hay dụ dỗ con gái ra, nói đến hoa bay đầy trời, "Anh yêu em,như cá không thể rời khỏi nước, anh yêu em, như bầu trời và mặt trời, vĩnh viễn nóng bỏng. Vũ Huyên, gả cho anh đi, anh thật sự rất yêu em."
"Nhanh như vậy liền muốn cưới người ta sao?"
"Chúng ta cũng đã quen nhau lâu như vậy, không thể xem là nhanh được, đúng không. Vũ Huyên, anh thật sự không thể không có em, gả cho anh đi, có được không?"
Những lời này vừa nói ra, lại khiến cho mọi người rối loạn, nhưng lại không có ai nói chuyện, chẳng qua chỉ âm thầm suy nghĩ. .
Người đàn ông này đã qua lại với Tiêu Vũ Huyên lâu như vậy, vậy mà hôm qua còn mang hoa đến lừa những cô gái khác, quả thực là kẻ đốn mạc.
Tiêu Vũ Huyên vẫn không định để Điền Vĩ được toại nguyện, tiếp tục gây khó khăn cho hắn, "Vậy anh hãy ở trước mặt mọi người thề rằng chỉ yêu mình em."
Gây khó khăn cho hắn, thực chất là đang chờ Đinh Tiểu Nhiên tức giận, cô mới hài lòng.
Điền Vĩ lập tức giơ tay thề, "Anh xin thề, đời này kiếp này, chỉ yêu mình em, nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh. Vũ Huyên, anh thật sự vô cùng yêu em, gả cho anh đi."
"Em không muốn anh thề bị thiên lôi đánh, em chỉ muốn anh thề, nếu anh vi phạm sẽ bị biến thành thái giám, vậy anh có dám thề không."
"A ::"
"Thế nào, không dám sao?"
"Anh dám, nếu như anh vi phạm lời thề, liền cam tâm tình nguyện để cho em thiến."
Lời thề độc ác như thế, mọi người nghe xong đều tê dại da đầu, nhưng mà Tiêu Vũ Huyên lại cảm thấy rất thoải mái, nhận lấy hoa hồng, đắc ý nói: "Nhớ lời thề hôm nay anh đã hứa đó."
Điền Vĩ thấy cô nhận hoa, cười vui vẻ ra mặt, sau đó đứng dậy, yêu thương nhìn cô, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt nói, "Vũ Huyên, anh nhất định sẽ nhớ lời thề hôm nay, bởi vì anh thật sự rất yêu em."
"Anh yêu, vậy chúng ta đi thôi, em vừa mới đến đây làm, có rất nhiều việc còn biết, anh cần phải giúp cho em rồi."
"Không thành vấn đề, đi thôi."
Hai người tình nồng mật ý rời đi, để lại cả đám người kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên, không biết nên nói gì cho phải, bởi vì dù có nói gì ra cũng không tốt, nên đành phải im lặng.
Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai không sao cả, ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu làm việc, không nghĩ ngợi nhiều chuyện vừa mới phát sinh, nhưng đang làm việc, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn, liền ngừng lại.
Tiêu Vũ Huyên mua cả công ty, còn để Điền Vĩ ở ngay trước mọi người quỳ xuống bày tỏ tình cảm, rõ ràng là muốn chọc tức cô, như vậy có thể thấy được, những ngày yên bình trong công ty sẽ không còn, tùy thời còn bị đuổi, nên chuẩn bị tâm lý rời đi thôi.
Bất quá cãi nhau thì đã sao, cô cũng không muốn làm cấp dưới của Tiêu Vũ Huyên.