Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 30: Chương 30: Chinh phục trái tim




Chung Mẫn Liên đứng chờ ở ngoài cửa hết 10 phút, kết quả mười lăm phút vẫn không thấy người bên trong ra ngoài, liền xông thẳng vào trong, ai ngờ khi đẩy cửa vào liền thấy Đinh Tiểu Nhiên từ trong toilet bước ra, trên người quấn thêm cái mền, thoạt nhìn chẳng ra thể thống gì, khiến người ta rất không ưa, không nhịn được chế nhạo một câu, "Quả nhiên hạng con gái tầm thường."

"..." Đinh Tiểu Nhiên không ngờ tới vừa mới bước ra liền gặp Chung Mẫn Liên, cô biết rõ bộ dạng mình bây giờ trông như thế nào, chỉ có thể cười ngượng đáp lại, lễ phép chào, "Dì ơi, dì —— "

Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị người lớn tiếng cắt ngang, "Câm miệng, ai cho cô gọi tôi là dì, tôi và cô chẳng quen biết gì cả."

"Cháu—— "

"Được rồi được rồi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, Tử Cường đi theo mẹ về." Chung Mẫn Liên thấy Dư Tử Cường đã mặc xong quần áo, định mang anh đi bỏ lại Đinh Tiểu Nhiên.

Dư Tử Cường đã sớm mặc xong quần áo đứng bên ngoài chờ Đinh Tiểu Nhiên, ai ngờ chờ hết hai phút, dù có chút bất ngờ nhưng anh vẫn có thể ứng phó, đi tới trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, ôn nhu hỏi: "Sao em lại quấn thêm cái mền vào hả?"

"Em, em ——" Đinh Tiểu Nhiên lúng túng cúi đầu, không thể nói trước mặt Chung Mẫn Liên rằng trên người cô có quá nhiều vết hôn.

Cô không nói, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt ngây thơ đơn thuần của cô là đã biết, vì vậy cởi áo khoác của mình xuống, phủ lên cho cô, sau đó từ từ kéo cái mền trên người cô ra, "Khoác áo anh đi vậy sẽ khá hơn một chút, chờ chút nữa anh dẫn em đi mua bộ quần áo mới."

"A ——" cô giật mình ngẩng đầu nhìn anh, có chút không tin vào lỗ tai mình. Anh nói dẫn cô đi mua quần áo sao, vậy mẹ anh phải làm sao bây giờ?

"Em kinh ngạc thế làm gì, bạn trai mua quần áo cho bạn gái mình là chuyện rất bình thường, không phải sao?"

"Nhưng mà ——" Ánh mắt bối rối nhìn sang Chung Mẫn Liên, cô khẽ nói, "Nhưng mà mẹ anh còn đang chờ anh, anh về với mẹ anh trước đi, em có thể đi một mình."

"Anh nói rồi, đàn ông xấu mới bỏ rơi bạn gái mình lại, anh không muốn mình làm đàn ông xấu. Đi, anh đưa em đi ra ngoài." Dư Tử Cường nói là làm, nắm tay Đinh Tiểu Nhiên đi ra cửa.

Chung Mẫn Liên đã sớm giận đến lửa cháy ngút trời liền chặn lại đường đi, không để cho bọn họ rời khỏi, vốn muốn sau khi về nhà sẽ dạy dỗ con trai mình, bây giờ nhìn thấy liền quyết giáo huấn luôn, "Tử Cường, có phải con muốn chống đối lại mẹ không?"

"Mẹ, con không muốn đối nghịch với mẹ, con chỉ hi vọng mẹ đừng xen vào chuyện riêng của con."

"Mẹ là mẹ của con, chuyện hôn nhân của con sao mẹ lại không lo chứ? Tóm lại mẹ không cho phép con ở cùng cô gái này, con giờ đi theo mẹ về."

"Trở về với mẹ, chính là phải sống cùng với Hà Tuyết Phi sao? Thật xin lỗi, con không làm được, con chưa bao giờ thích dây dưa cùng người không yêu. Cho nên con hẹn Hà Tuyết Phi hai lần xem như đã nể mặt mẹ rồi, nếu mẹ cứ ép con ở cùng cô ta, con sẽ khiến cô ta phải ân hận cả đời."

"Con—— con dám ——" Nghe thấy lời này làm cả người chấn động.

"Đừng hoài nghi lời con nói, vì lòng thù hận có thể che mờ lý trí khiến con người ta không sợ bất cứ điều gì. Trước đây vì muốn trả thù Lâm Thư Nhu, chuyện gì con cũng đã làm, chỉ thiếu chưa giết người phóng hỏa thôi, nếu mẹ cứ ép buộc con, con sẽ giết người phóng hỏa, trước hết là giết chết Hà Tuyết Phi, sau đó phóng hỏa đốt nhà cô ta, đây có phải kết cuộc mẹ mong muốn không?"

"Mẹ——", Chung Mẫn Liên vừa nghe Dư Tử Cường nói đến chuyện giết người phóng hỏa, trong lòng bắt đầu sợ, thật sự sợ anh đi làm chuyện dại dột.

Đinh Tiểu Nhiên cũng giật mình, vội vàng khuyên anh, "Tử Cường, đừng nói những lời dại dột đó, không nên làm những việc ngu ngốc đó biết không?"

"Chỉ cần em vĩnh viễn ở bên anh, anh sẽ không hành động ngu ngốc, nếu sau này anh không thể ở cùng em, anh sẽ làm ra những chuyện đó xong rồi tự mình kết liễu, chết sớm để mau chóng giải thoát, để khỏi phải sống trong đau khổ."

Anh càng nói càng đáng sợ, khiến cô nghe xong càng thêm hốt hoảng, vội vàng nói: "Anh đừng nói chuyện chết chốc nữa có được không, em càng nghe càng thêm lo sợ."

Anh cười gian xảo, mặt tiến sát lại mặt cô, một bàn tay khẽ đặt trên gương mặt cô, trầm giọng nói: "Muốn anh không nói ra những lời này cũng được, nhớ kỹ, cả đời không được rời khỏi anh."

"Anh đừng như vậy."

"Anh chính là như vậy, giờ anh đã hiểu rốt cuộc vì sao Phong Khải Trạch có thể vì Tạ Thiên Ngưng mà không cần gì khác, bởi vì sức mạnh của tình yêu vô cùng vĩ đại, anh đã dám thừa nhận yêu em, vậy anh sẽ dùng tất cả tình yêu này để bảo vệ cho em."

"Tử Cường——" nghe những lời này càng khiến tim cô loạn nhịp, hơn nữa nhịp đập càng lúc càng nhanh, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị tình yêu nồng nàn này, không còn chống cự nữa mà thẳng thắng thừa nhận mình đã yêu anh.

"Đừng xúc động như vậy, anh mà nói thêm mấy câu nữa chẳng phải em sẽ bị cảm động mà chết mất sao?" Anh vừa cười vừa chọc cô, bởi vì nét mặt cô biểu lộ ra tình yêu càng làm anh thấy hưng phấn.

Rốt cục anh đã chinh phục được trái tim cô, thật đúng là không dễ!

Đinh Tiểu Nhiên kích động nhìn gương mặt Dư Tử Cường, mất một lúc mà chẳng nói ra được một câu, càng ngày càng lún sâu, lộ ra nụ cười cảm động, đang muốn cảm tạ trời cao đã ban cho cô tình yêu này đột nhiên lại cảm nhận được có ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô, vừa mới quay đầu cô đã bị ánh mắt Chung Mẫn Liên dọa sợ đến run cả người, lễ phép nói: "Dì —— "

Chung Mẫn Liên nghe Dư Tử Cường thú nhận tình cảm với Đinh Tiểu Nhiên khiến bà rất tức giận, hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi Đinh Tiểu Nhiên, vừa nghe cô kêu 'Dì', lớn tiếng quát: "Không cho phép gọi tôi bằng dì, tôi nói rồi tôi không quen cô, đừng giả vờ quen tôi."

"Thật xin lỗi."

"Hạng con gái như cô quả nhiên rất bản lĩnh, cư nhiên có thể làm cho con trai tôi chết mê chết mệt, nhất định đã dùng không ít thủ đoạn. Cô đã từng nghe câu này chưa, gừng càng già càng cay, cô muốn đấu với tôi, không có cửa đâu, tôi cho cô biết, đừng mơ đặt chân vào Dư gia chúng tôi".

"Cháu —— "

"Sao cô không về soi gương lại đi, nhìn xem mình thế nào mà xứng duyên cùng Tử Cường nhà tôi hả, cô —— "

Chung Mẫn Liên càng nói càng khó nghe, cho dù Đinh Tiểu Nhiên có năng lực phản bác nhưng cô lại không dám, chỉ vì bà ấy là mẹ Dư Tử Cường, cho nên đành phải nhẫn nhịn để mặc cho bà nhục mạ.

Đinh Tiểu Nhiên có thể nhịn nhưng Dư Tử Cường thì không, kéo cô đi qua mặt Chung Mẫn Liên ra cửa, "Tiểu Nhiên, đừng để ý đến bà ấy, chúng ta đi."

"Đứng lại cho mẹ." Chung Mẫn Liên không chịu, bước nhanh tới cửa chặn lại đường không để bọn họ đi ra ngoài, cảnh cáo nói: "Tử Cường, lúc trước mẹ có thể để mặc cho con muốn làm gì thì làm, bởi vì mẹ biết con chỉ chơi qua đường không phải thật. Nhưng bây giờ thì khác, con không những thực lòng với cô ta mà còn muốn kết hôn cùng cô ta, mẹ không thể bỏ qua chuyện này. Con lập tức đi về cùng mẹ, mẹ có thể tạm thời gát chuyện đám cưới giữa con và Hà Tuyết Phi, nhưng con nhất định phải về với mẹ." .

Dư Tử Cường cười lạnh nói: "Tạm thời, chẳng qua chỉ có tạm thời, ý mẹ nói sau này vẫn bắt con cưới Hà Tuyết Phi có đúng không?"

"Tuyết Phi có chỗ nào không tốt, tại sao con không thích nó?"

"Mẹ, vậy mẹ tự hỏi lại mình xem mẹ có gì không tốt, tại sao ba chỉ yêu Lâm Thư Nhu mà không yêu mẹ?"

"Khốn kiếp, tại sao con có thể ăn nói với mẹ như vậy?" Chung Mẫn Liên bị lời này đả kích, tát vào mặt Dư Tử Cường một cái.

Sau khi đánh xong lại vô cùng ân hận, vội vàng lấy tay vuốt ve mặt con trai mình, đau lòng, hối hận nói: "Tử Cường, mẹ không cố ý muốn đánh con, mẹ không cố ý."

Đinh Tiểu Nhiên thấy Dư Tử Cường bị đánh một bạt tay cũng rất đau lòng, nhưng cô lại không dám nhúng vào chỉ có thể đứng một bên nhìn, trong lòng đột nhiên có cảm giác tội lỗi, chỉ vì cô mà tình cảm mẹ con của Dư Tử Cường đã bị phá hư, rốt cuộc là đúng hay sai?

Dư Tử Cường bị hứng chịu một tát tay, trong lòng liền hơi lạnh, kéo tay Chung Mẫn Liên ra, cười khổ nói: "Mẹ, từ trước đến nay mẹ chưa từng đánh con, không ngờ vì chuyện này mà mẹ lại đánh con. Con nói lại lần nữa cho mẹ biết, con sẽ không cưới Hà Tuyết Phi, nếu mẹ thích thì tự mình mẹ cưới, đừng có lấy hôn nhân của con ra làm vật trao đổi, mẹ không có quyền đó đâu. Mẹ nên biết Phong Khải Trạch vì Tạ Thiên Ngưng mà cãi nhau với Phong Gia Vinh đến mức độ nào rồi đó, nếu mẹ muốn tại diễn lại thì cứ làm đi, con sẽ bồi theo mẹ."

"Con đang uy hiếp mẹ sao?" Chung Mẫn Liên thu hồi tay mình lại, lạnh lùng hỏi, trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi. Chính mắt bà đã thấy bộ dạng Phong Khải Trạch đối nghịch với Phong Gia Vinh, bà không hy vọng mình và con trai cũng biến thành như vậy, bà không muốn.

Nhưng nếu bà thỏa hiệp, vậy có nghĩa bà phải chấp nhận một đứa con dâu hạ tiện, cái này làm sao bà chịu đựng được?

"Con không uy hiếp mà là đang cầu xin mẹ, xin mẹ thành toàn cho chúng con. Tiểu Nhiên không phải người như mẹ nghĩ đâu, cô ấy ở đây hoàn toàn chỉ vì con. Vả lại cô ấy là người đầu tiên bị con bức đến."

"Khoan nói nữa, đi về trước có được không?" Chung Mẫn Liên thay đổi thái độ bất đắc dĩ cầu xin.

"Con sẽ về, nhưng con muốn đưa Tiểu Nhiên về nhà trước." Dư Tử Cường nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, tràn đầy tình cảm nhìn cô.

"Cô ta có tay có chân, có thể tự mình về được, mẹ là mẹ con, con phải đưa mẹ về nhà trước mới đúng chứ."

"Không phải mẹ được tài xế chở đến sao, vậy quay về cũng có tài xế đến đón thôi. Mẹ, con muốn đưa Tiểu Nhiên về nhà, bây giờ cô ấy không tiện ra ngoài thuê xe về đâu."

"Cô ta tên là Tiểu Nhiên, vậy họ cô ta là gì?" Chung Mẫn Liên bắt đầu hỏi thăm tên Đinh Tiểu Nhiên, để tiện điều tra thân phận của cô.

"Con tên là Đinh Tiểu Nhiên." Đinh Tiểu Nhiên chủ động nói tên của mình, dùng giọng điệu tôn kính nhất để nói, chỉ vì muốn giành được chút tình cảm tốt đẹp của Chung Mẫn Liên, dù biết khả năng này không nhiều nhưng cô vẫn sẽ cố gắng.

"Đinh Tiểu Nhiên."

Dư Tử Cường nghe được địch ý trong giọng điệu của Chung Mẫn Liên, liền không nói thêm nữa, đụng thẳng vào người Chung Mẫn Liên, kéo Đinh Tiểu Nhiên ra ngoài cửa.

Chung Mẫn Liên không ngăn cản, mà tức giận nhìn theo bóng lưng rời đi của Đinh Tiểu Nhiên, quyết định đổi sang cách thức khác để đối phó cô gái này.

Loại con gái này ngoại trừ muốn tiền ra thì chẳng còn gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.