Sau khi Chung Mẫn Liên rời đi với Hà Tuyết Phi, Dư Tử Cường tức giận đóng cửa lại, còn khóa trái cửa không để cho bất cứ ai tùy tiện đi vào làm phiền anh.
Mặc dù anh không lo lắng chuyện Đinh Tiểu Nhiên thua Hà Tuyết Phi, nhưng chỉ cần nghĩ tới trong hai tháng này cứ phải ngày ngày thấy Hà Tuyết Phi ở trong công ty, trong lòng đã thấy ghét, đột nhiên cảm thấy đồng ý tranh tài là một quyết định sai lầm.
Đinh Tiểu Nhiên vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặc dù không ai nhắc đến thân phận Hà Tuyết Phi, nhưng cô có thể đoán ra tám phần, cô ta là con dâu ‘phụ’ Tử Cường không thích mà Chung Mẫn Liên chọn trúng.
Dư Tử Cường thấy mặt cô ưu buồn, biết là vì chuyện này khiến tâm trạng cô không vui, gạt đi phiền não bản thân hai tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực, dùng sự dịu dàng của mình sưởi ấm lòng cô, "Không cần nghĩ quá nhiều, mọi chuyện có anh đây, chỉ cần em không hoảng sợ rút lui, chúng ta vẫn phải đi tiếp. Mẹ anh giờ vẫn chưa biết em là một cô gái vô cùng tốt, anh tin vào một ngày nào đó bà sẽ hiểu ra thôi."
"Tử Cường, cô gái tên Tuyết Phi đó là ai vậy?" Đinh Tiểu Nhiên khẽ hỏi, rõ ràng đã đoán ra thân phận cô ta, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói, như vậy cô mới có thể an tâm hơn.
Giờ cô và Dư Tử Cường chỉ mới bắt đầu, không ngờ đã có ‘vật’ cản chân, vốn dĩ cô đã cảm thấy mối tình cảm này khó mà tiến xa, hôm nay lại thêm một người càng làm cho cô cảm thấy xa vời hơn.
"Cô ta tên Hà Tuyết Phi, là con gái của bạn mẹ anh, anh chỉ gặp cô ta có vài lần, cô ta như keo dán cứ bám dính lấy anh, thậm chí vụ ở hộp đêm lần trước còn lớn gan nói muốn lên giường với anh. Hôm anh nói mấy lời thô lỗ kia, một mặt nhằm để dọa cô ta sợ chủ động rời đi, một mặt muốn xem thử cô ta rốt cuộc là loại con gái thế nào."
"Vậy, cô ta thuộc loại con gái nào? Em thấy cô ta có vẻ rất dịu dàng hiền thục giống một nàng công chúa, nhất định là mẫu người lý tưởng trong mộng của các chàng trai, chắc có rất nhiều người theo đuổi cô ta." Nhìn thấy dáng người quyến rũ mang theo nét điềm đạm đáng yêu của Hà Tuyết Phi, khiến cô mặc cảm tự ti, cô nhất định bị điên rồi mới đi tranh với cô ta.
"Người theo đuổi cô ta nhiều hay không anh không biết, điều duy nhất anh biết Hà Tuyết Phi không phải người đơn giản như bề ngoài, vì đạt được mục đích không tiếc bán cả thân thể chính mình, vậy thì tốt ở chỗ nào chứ? So ra, anh vẫn thích sự đáng yêu thành thật của em hơn." Dư Tử Cường một tay ôm chặt eo Đinh Tiểu Nhiên, kéo cô lại sát anh hơn, tay kia nắm lấy cằm của cô trêu ghẹo.
Đinh Tiểu Nhiên cười ngượng ngùng, đột nhiên nhớ tới đây là phòng làm việc, liền đẩy anh ra, đứng đắn nói: "Bây giờ là giờ làm việc, xin chú ý cử chỉ và lời nói của mình, nào chúng ta làm việc thôi."
"A ——" Dư Tử Cường nghe thế, cả sắc mặt liền trầm xuống, không vui nũng nịu mang theo chút tức giận của con nít, ai oán nói: "Giờ đâu có ai, cửa đã bị anh khoá rồi, cho nên dù chúng ta có làm gì cũng không ai nghe thấy đâu?"
"Làm việc gì cũng đều phải tuân theo nguyên tắc, anh nên hiểu câu ‘vô qui củ bất thành Phương Viên’(*), nơi làm việc thì phải làm việc cho đàng hoàng. Em hiện giờ là thư ký của anh, nên xin chủ tịch phân phó công việc.”
[*Vô qui củ bất năng Phương viên ‘乌龟不成方圆’, Phương Viên ở đây chỉ là quy củ. Ý nói: làm việc gì cũng phải dựa vào lời ăn, tiếng nói , cử chỉ của chính mình, cho có chừng có mực.]
"Em làm thật à?".
"Chẳng lẽ em tới đây để nói chuyện yêu đương với anh sao? Công việc là công việc, nói chuyện là nói chuyện, bây giờ là giờ làm việc, chúng ta phải cùng nhau làm việc cho tốt."
"Được được được, anh nói không lại em." Dư Tử Cường không cãi lại cô đành thỏa hiệp, ngồi vào ghế làm việc của mình, sau đó kéo ngăn tủ ra đặt sắp tài liệu dầy ở trên bàn, "Anh cũng chỉ mới đảm nhận chức chủ tịch ngân hàng thôi, đây là phần tài liệu do giám đốc Hà chuẩn bị cho anh, trong đó không chỉ có thông tin liên quan đến ngân hàng Thiên Tường, còn có tài liệu liên quan làm ăn trong mấy năm nay của ngân hàng Thiên Tường, còn có dự án tương lai, em đọc sơ qua trước để biết rõ tình hình nơi này, sau đó mới dễ dàng làm việc."
Đinh Tiểu Nhiên cầm lấy tài liệu, lật sơ qua trong chốc lát, không ngừng khen ngợi người soạn ra tài liệu này, "Tuyệt, có thể đem tất cả công việc của công ty viết ra rõ ràng đơn giản dễ hiểu như vậy, người này chẳng những quen thuộc công ty còn là một cao thủ quản lý xí nghiệp."
"Chỉ bằng bản ghi chép của đối phương mà đã nhìn ra bản lãnh của người ta, em đúng là không đơn giản nha."
"Em đang nói sự thật, không rảnh rỗi để đùa với anh đâu."
"Anh cũng nói thật, không có giỡn với em. Người bình thường cầm phần tài liệu này, đầu tiên là xem qua tất cả mọi thứ bên trong, không ai nghĩ đến người viết tài liệu này rốt cuộc có bản lãnh thế nào, có khi bọn họ còn nhìn không ra nữa kìa. Nhưng em thì khác, chỉ cần xem qua một cái đã có thể nhìn ra tài liệu này do một cao thủ quản lý xí nghiệp viết, chẳng phải không tầm thường sao?"
"Anh dẻo mồm dẻo miệng quá." Cô nói không lại anh, liền dứt khoát im miệng, một lòng chỉ nghĩ đến công việc, đảo mắt nhìn quanh không biết mình phải ngồi làm việc ở đâu, đành đi hỏi rõ, "Chủ tịch, xin hỏi bàn làm việc của em ở đâu?"
"Tạm thời em qua bên ghế sofa ngồi đọc đi, một hồi anh cho người chuẩn bị bàn làm việc cho em."
"Cái gì, nơi này?" Đinh Tiểu Nhiên liền hét to lên, mặt cũng đơ ra, quét mắt nhìn cả phòng làm việc, sau đó kịch liệt phản đối, "Không được, đây là phòng làm việc của anh, sao em có thể làm việc ở chỗ này?"
Dư Tử Cường không thèm để tâm chuyện cô phản đối, dùng quyền cấp trên áp chế cô, "Anh là chủ tịch ngân hàng, còn em là thư ký của anh, anh muốn bàn làm việc của em đặt trong phòng làm việc của anh, thì có gì lạ chứ?"
"Em vừa mới đến, nếu kè sát bên anh quá rất dễ bị lời ra tiếng vào."
"Em tránh không khỏi lời ra tiếng vào đâu, nên hãy vui vẻ chấp nhận đi."
"Tại sao?"
"Em đừng quên em còn phải tranh tài với Hà Tuyết Phi, không bao lâu nữa cả công ty này đều sẽ biết." lqd-ann.
"Chúng ta không nói, ai biết chứ?"
"Chúng ta không nói, cũng không có nghĩa mẹ anh và Hà Tuyết Phi không nói. Nếu như anh đoán không sai, mẹ anh nhất định đi rêu rao khắp công ty nói Hà Tuyết Phi là hôn thê của anh. Vì muốn giải thích rõ chuyện này, anh phải công khai quan hệ của chúng ta, tránh để mọi người nghĩ Hà Tuyết Phi chính là hôn thê của anh."
Đinh Tiểu Nhiên cũng đau đầu vì chuyện này, cảm giác tới đây không phải để làm việc mà là thi đấu. Nhưng nếu suy theo ở góc độ khác, thì thương trường cũng giống như chiến trường, xem ra cô chỉ có thể chấp nhận, bằng không sẽ thua Hà Tuyết Phi, "Tử Cường à, bây giờ em đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị nước miếng dìm chết rồi."
Dư Tử Cường nhíu mày, cười nói: "Em yên tâm, anh sẽ ở bên cạnh em mở ra một con đường để nước miếng chảy đi, vậy thì em sẽ không bị dìm chết."
"Chỉ sợ đến lúc đó anh cũng đã chết đuối, còn năng lực gì nữa đâu mà mở đường chứ?"
"Không sợ không sợ, anh biết bơi, anh sẽ mang em bơi lên bờ."
"Quên đi, em không cãi nhau với anh nữa, em qua ghế sofa đọc tài liệu để chuẩn bị làm việc, nếu có gì không hiểu em sẽ đến hỏi anh." Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, toàn tâm toàn ý chỉ lo nghĩ đến công việc, đi tới ghế sofa ngồi xuống nghiêm túc đọc tài liệu trong tay, không giỡn với Dư Tử Cường nữa.
Nhưng Dư Tử Cường không thể tập trung tinh thần khi trông thấy cô nghiêm túc thế, hai mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô, càng nhìn càng nghiện giống như mèo đực động dục, buồn nôn nói: "Em yêu, trưa nay em muốn đi đâu ăn, em có muốn ăn gì không?"
"Giờ là giờ đi làm, chưa có làm gì đã nghĩ đến ăn, không thấy rất mất mặt sao?", Đinh Tiểu Nhiên tức giận lạnh lùng đáp lại, sau đó im lặng không nói.
Anh không để ý đến lời cô, còn hùng hồn nói, "Vùi đầu làm việc không phải chỉ vì muốn cuộc sống được tốt hơn sao, vì vậy càng phải chú trọng chuyện ăn uống hơn nữa, anh nhớ em thích ăn nhất, sao hôm nay đột nhiên đổi tính thế hả? Trước kia chỉ cần nghe đến ăn, em liền nhanh hơn ai khác mà?"
"Hiện giờ em thích im lặng, anh có làm được không? Nếu anh còn không chịu lo làm việc, vậy em sẽ đi ra ngoài tìm một nơi nào đó để đọc tài liệu."
"Được được được, anh lập tức làm việc." Dư Tử Cường thật sự sợ cô đi ra ngoài, cho nên đành phải ngoan ngoãn làm việc, bất quá có chút không an tâm, lại ngó nhìn, rồi lại ngón nhìn thêm chút nữa, khi thấy Đinh Tiểu Nhiên đang chú tâm làm việc, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, sợ bị cô xem thường vì vậy cũng bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Mặc dù Đinh Tiểu Nhiên đang nghiêm túc đọc tài liệu, nhưng cô biết Dư Tử Cường thường hay liếc trộm cô, bất quá cô giả vờ như không biết, tiếp tục đọc tư liệu của mình, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng nắm rõ tình hình ngân hàng Thiên Tường, chuyện còn lại sau này hãy nói.
Chung Mẫn Liên thì khác, không phải dẫn Hà Tuyết Phi dạo quanh ngân hàng Thiên Tường, mà là đi khắp nơi tuyên bố thân phận của cô, muốn cho tất cả mọi người biết Hà Tuyết Phi mới là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Dư, cường ngạnh ép họ tiếp nhận Hà Tuyết Phi trước.
Hà Tuyết Phi bị Chung Mẫn Liên giới thiệu như vậy, cảm thấy có hơi ngượng, nhưng khi thấy mọi người nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ tôn sùng, nháy mắt trong lòng dâng trào cảm giác vui sướng yêu thích ánh sáng hư vinh này, trong lòng tự nhủ nhất định phải đoạt Dư Tử Cường ra khỏi tay Đinh Tiểu Nhiên.
Những năm gần đây vì phải trốn nợ, cô và mẹ chưa từng có một ngày an ổn, mỗi đêm ngủ đều thấp thỏm lo sợ có người đến đòi nợ, đem cô bán đi, nếu cô gả được cho Dư Tử Cường thì sẽ thoát khỏi cuộc đời trốn chạy.
"Tuyết Phi, một hồi dì sẽ dẫn cháu đến gặp một vị trưởng bối làm việc lâu năm ở công ty, ông ta tên là Hà Phương Quốc, nếu cháu được ông ấy giúp đỡ, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu tại nơi đây, chỉ cần cháu cố gắng học hỏi kinh nghiệm làm việc của ông ấy thì càng có cơ hội đánh bại Đinh Tiểu Nhiên." Chung Mẫn Liên muốn tìm Hà Phương Quốc hướng dẫn cho Hà Tuyết Phi, bà muốn nhân cơ hội này thu phục ông trước khi ông gặp Đinh Tiểu Nhiên.