Hà Tuyết Phi mang theo tâm trạng mâu thuẫn đi tìm Chung Mẫn Liên, để lấy lại điện thoại di động, "Dì, dì đưa lại điện thoại của Tử Cường cho cháu đi, cháu đem trả lại cho anh ấy."
"Tại sao?" Chung Mẫn Liên tựa hồ không hài lòng, Hoắc Thanh Cúc cũng không vui, dùng ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm cô, ý nói: "Tuyết Phi, con làm như vậy chính là gián tiếp giúp Đinh Tiểu Nhiên, chẳng lẽ con không thích Tử Cường sao? Nếu như con thích cậu ấy thì không nên giúp Đinh Tiểu Nhiên, phải biết cố gắng đoạt lấy, bằng không cả đời này con cũng không thể có được hạnh phúc của riêng mình đâu."
Hà Tuyết Phi biết trong lời Hoắc Thanh Cúc nói ngầm chứa ý gì, nhưng cô đã hứa với Dư Tử Cường sẽ giúp anh ấy lấy lại điện thoại di động, bất luận như thế nào nhất định cũng phải lấy về, "Mẹ, dĩ nhiên con thích Tử Cường, nhưng cách hai người làm chỉ có thể giữ lấy anh ấy nhất thời mà thôi, ngày mai khi anh ấy đã quay về, hai người vẫn có thể giữ được anh ấy sao? Dù sao tối hôm nay anh ấy cũng chỉ có thể ở lại chỗ này không quay về được, xem như mục đích của chúng ta đã đạt thành, vậy cứ trả lại điện thoại cho anh ấy đi."
"Cũng đúng, cháu cầm đi." Chung Mẫn Liên ngẫm nghĩ cảm thấy có đạo lý, một mặt không muốn chọc con trai ghét mình, liền lấy điện thoại đưa cho Hà Tuyết Phi.
Hoắc Thanh Cúc có chút không đồng ý, nhưng chuyện này bà không dám làm chủ được liền đem toàn bộ bất mãn dằn xuống đáy lòng.
"Cám ơn dì." Sau khi Hà Tuyết Phi lấy được điện thoại, vui mừng nói cám ơn, sau đó vội vàng chạy đi tìm Dư Tử Cường, mong muốn mau chóng đưa điện thoại di động lại cho anh, dùng cái này để đổi lấy nụ cười của anh.
Chỉ cần anh có thể cười với cô, cô đã thấy cực kỳ hạnh phúc.
Quả nhiên, Dư Tử Cường lấy lại được điện thoại di động của mình, thật sự mỉm cười còn cảm ơn cô, "Cảm ơn cô."
Mặc dù chỉ có ba chữ đơn giản 'Cám ơn cô', Hà Tuyết Phi cũng đã vô cùng thỏa mãn, dịu dàng trả lời, "Không cần khách sáo."
Nhưng sau khi Dư Tử Cường lấy được điện thoại di động xong, lập tức gọi cho Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn quên mất còn có người bên cạnh mình.
Không khí yên tĩnh được mấy phút, nhưng điện thoại cứ vang lên tiếng bíp bíp. Quá lâu không có người nào nghe máy. "vinhanh-annkasi "
Hà Tuyết Phi thấy Dư Tử Cường không ngừng gọi điện cho Đinh Tiểu Nhiên, biết rõ mình ở nơi này chỉ khiến người chướng mắt, cô cần tìm một chỗ không người để điều chỉnh lại tâm trạng, vì vậy cố gắng chế trụ nỗi đau trong lòng gượng cười nói: "Anh Dư, anh ở đây từ từ gọi điện, em đi nghỉ trước."
"Ừ." chẳng qua Dư Tử Cường chỉ đáp lại bằng một từ đơn giản, cũng không hề nhìn qua cô một cái, luôn luôn chăm chú nhìn điện thoại di động, không gọi được liền gửi tin nhắn, thần sắc có chút sốt ruột.
Cô thấy anh có vẻ như điện thoại không được đang rất sốt ruột, càng khiến cô đánh mất hết niềm tin, xoay người đưa lưng về phía anh, nước mắt chảy xuống.
Toàn bộ sự dịu dàng của anh đều chỉ dành cho Đinh Tiểu Nhiên, không thể dành ra một chút nào cho cô.
Dư Tử Cường không biết Hà Tuyết Phi đang khóc, vả lại anh cũng chả cần biết, hiện tại chỉ muốn liên lạc cho Đinh Tiểu Nhiên, kể rõ mọi chuyện để xóa bỏ hiểu lầm hơn nữa, nhưng bất kể anh gọi thế nào điện thoại vẫn không có người nghe,cũng không có tin nhắn hồi âm, điều này khiến lòng tự tin của anh càng thêm bất an.
Cô nhóc này, chẳng lẽ lại tin tin nhắn của mẹ anh gửi sao?
Nếu cô tin thật, sau khi trở về anh nhất định sẽ la cô một trận.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Dư Tử Cường quát lên với mọi người, chạy xe bằng tốc độ nhanh nhất để quay về.
Chung Mẫn Liên nằm ngủ một đêm trên chiếc giường cứng cáp, khiến cả người đau nhức, ngủ không ngon giấc, dọc theo đường đi cứ lầm bầm oán trách, "Tử Cường, trời còn chưa sáng, con đã réo gọi chúng ta dậy sớm để lên đường. Oa oa, ngủ có một đêm mà xương sống và thắt lưng của mẹ đều đau nhức. Xem ra chỗ này thật không thích hợp để qua đêm."
Dư Tử Cường chỉ lo lái xe, lười trả lời những câu hỏi nhàm chán này, xem lời oán trách của Chung Mẫn Liên như gió thổi qua tai.
Bởi vì muốn đến chùa này tạo cơ hội cho Hà Tuyết Phi ở cạnh Dư Tử Cường, cho dù Hoắc Thanh Cúc có mệt mỏi cũng không dám oán trách. Còn giả bộ vui vẻ, "Thật ra thỉnh thoảng tới chỗ thế này chơi một chút cũng không tồi, xem như rèn luyện thân thể, hơn nữa còn có thể hít thở không khí trong lành, có đúng không?"
"Cũng phải." Chung Mẫn Liên ngồi ở ghế cạnh tài xế, lắc lắc cổ của mình, sau đó thò đầu hỏi Hà Tuyết Phi, "Tuyết Phi, lần này có thu hoạch gì không?"
"A ——" Hà Tuyết Phi không biết phải giải thích thế nào, cũng không biết ý Chung Mẫn Liên muốn hỏi cái gì.
"Dù sao tất cả mọi người đều đã biết mục đích đến nơi này, không cần nhăn nhó giấu giếm nữa, có gì cứ nói thẳng. Tử Cường, con nói trước đi, cả đêm ở đây con có thu hoạch gì không?"
"Đừng làm phiền con, con đang lái xe, đường núi không dễ chạy đâu." hai mắt Dư Tử Cường vẫn nhìn chăm chăm vào phía trước, nghiêm túc lái xe, nhưng thực ra trong lòng có hơi lo lắng, muốn mau chóng chạy nhanh về giải thích rõ với Đinh Tiểu Nhiên.
"Chỉ cần trả lời một câu thôi, đâu ảnh hưởng gì đến chuyện con lái xe."
"Mẹ, mẹ có thể yên lặng một chút không, con không muốn bị làm phiền đâu."
"Chúng ta còn có khá nhiều thời gian, con cần gì chạy nhanh đến thế chứ?" Chung Mẫn Liên tức giận phản bác, không vui nói: "Mẹ thấy con vội vàng muốn về để gặp Đinh Tiểu Nhiên mà thôi."
Không sao, dù sao sau khi trở về Đinh Tiểu Nhiên cũng đã biến mất khỏi ngân hàng Thiên Tường rồi.
Dư Tử Cường trầm mặc, dù anh không nói nhưng cũng đã biểu lộ rõ ra hết rồi.
Hà Tuyết Phi không muốn làm khó Dư Tử Cường, vì vậy nói giúp anh, "Dì, đường nơi này tương đối hẹp, chung quanh đều là núi cao, không nên quấy rầy anh ấy lái xe, an toàn là trên hết."
"Được, nghe lời con." Chung Mẫn Liên cười trả lời, nhưng vẫn muốn nói mấy câu với Dư Tử Cường, "Con xem Tuyết Phi đi, cái gì cũng lo nghĩ cho con, thật không biết con nghĩ cái gì, cô gái tốt như vậy lại không chọn cứ nằng nặc đòi chọn nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia, nó rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Bàn về tướng mạo, Tuyết Phi cũng đẹp hơn nó, bàn về vóc người thì Tuyết Phi cũng quyến rũ hơn nó, người vừa có phẩm chất lại có gia thế tốt, quá hoàn hảo rồi còn gì."
"Đủ rồi mẹ, sao mẹ chỉ biết đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài thôi vậy hả." Dư Tử Cường rất bực mình không muốn nghe những chuyện này nữa, anh thật tưởng niệm cảm giác nhẹ nhõm thoải mái khi được ở cùng Đinh Tiểu Nhiên.
"Mẹ chỉ nói sự thật. Nếu không phải Tuyết Phi cầu xin mẹ trả lại điện thoại cho con. Bây giờ mẹ vẫn chưa đưa lại cho con đâu?"
"Dì à, dì đừng quấy rầy lúc anh ấy lái xe nữa, làm vậy rất nguy hiểm." Hà Tuyết Phi lại nói giúp cho Dư Tử Cường.
"Được được được, xem như nể mặt con, dì không nói nữa." Chung Mẫn Liên ngoài mặt trả lời Hà Tuyết Phi, nhưng kì thực là nói với Dư Tử Cường, nhắc anh biết Hà Tuyết Phi là người rất tốt.
Dư Tử Cường lười trả lời bà, tiếp tục lái xe, hận không thể mau chóng bay về gặp Đinh Tiểu Nhiên.
Cả đêm Đinh Tiểu Nhiên không ngủ, sáng sớm không có tinh thần làm việc, bước chân đi có chút mơ hồ.
Cả đêm qua, chỉ cần cô nhắm mắt lại liền nhìn thấy cảnh tượng Dư Tử Cường ở cùng Hà Tuyết Phi, bất luận cô trấn an bản thân mình rằng điều này không thể nào xảy ra, nhưng vẫn cứ nghĩ đến làm cả đêm không ngủ.
Vậy mà mới vừa vào cổng công ty, cô chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên có người ngăn đường đi của cô, nhét một cái hộp vào trong tay cô.
Cái hộp này đột nhiên xuất hiện, còn cứng rắn nhét nó vào hai tay Đinh Tiểu Nhiên bắt cô nhận lấy, nhìn đồ đạc bên trong, tất cả đều là đồ hôm qua cô đụng vào, trong đó có cả điện thoại di động của cô, điều này khiến cô không thể lý giải được, nghi 'hoặc' hỏi nhân viên trước mặt, "Xin hỏi chuyện này là sao vậy?"
"Thư ký Đinh. Bà chủ đã ra lệnh sa thải cô, phàm là đồ hôm qua cô đã chạm vào tuyệt đối không được lưu lại trong công ty, toàn bộ đưa lại hết cho cô mang đi, "Những thứ này đều đồ hôm qua cô đã chạm vào, cho nên —— "
"Tôi đã bị sa thải, này là chuyện khi nào sao tôi không biết?" Hôm qua cô mới tới làm hôm nay liền bị sa thải, này thật sự là quá nhanh rồi.
"Đây là chuyện hôm qua bà chủ giao phó, chủ tịch lại không có bất kỳ ý kiến gì, cho nên cô đừng có trách tôi, tôi chỉ dựa theo lệnh của cấp trên làm việc thôi."
"Chủ tịch không có bất kỳ ý kiến nào sao. Điều này sao có thể?"
"Nếu là ý kiến chủ tịch, thì hôm qua chúng tôi đã làm rồi sao chờ đến bây giờ chứ?"
"Này —— "
"Cô mau đi nhanh đi, để tôi còn đi báo cáo công việc nữa,"
Hiện giờ Đinh Tiểu Nhiên không biết phải làm sao, mặc dù đột nhiên đối mặt với tình huống này, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Dư Tử Cường, để hỏi rõ ràng, ai ngờ cô vừa cầm lấy điện thoại di động nhân viên liền nhắc nhở cô, "Thư ký Đinh, thật xin lỗi, điện thoại di động của cô dường như đã hết pin rồi.”
"A ——" Tiểu Nhiên còn có chút không tin, lập tức kiểm tra điện thoại di động, thật đúng là đã hết pin tắt máy rồi.
Kỳ quái, chiều hôm qua điện thoại của cô còn đầy pin mà, sao chỉ có một đêm chưa đụng vào,sáng ra đã không còn pin chứ?
"Thư ký Đinh, xin mời rời đi." nhân viên liền lặp lại chữ 'Rời đi".
Đinh Tiểu Nhiên vẫn không chịu đi, ném di động lại vào trong hộp, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Anh có giấy tờ gì chứng minh tôi bị sa thải?"
"Đây là chuyện bà chủ giao phó, tôi chỉ làm theo lệnh thôi, bằng không sao tôi dám làm chuyện tùy tiện như vậy?"
"Có phải chính miệng chủ tịch nói muốn sa thải tôi không?"
"Không có —— không có."
"Tôi là thư ký chủ tịch, nếu không phải chính miệng chủ tịch nói đuổi tôi, vậy anh cho rằng tôi bắt buộc phải rời đi sao?"
"Này ——" nhân viên không phản bác được, thật sự không nghĩ ra cách ứng phó, đành gọi bảo vệ đến, "Bảo vệ, mau đuổi người này đi."
Bảo vệ bên ngoài vừa nghe được lệnh, lập tức đi vào muốn đuổi người, ai ngờ lúc này Hà Phương Quốc lại xuất hiện.
"Chờ một chút." Vừa lúc Hà Phương Quốc tới công ty làm việc, vừa vào cửa liền thấy cuộc đấu đá này, nghiêm nghị chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?"
"Giám đốc Hà, bà chủ đã sa thải thư ký Đinh, tôi chỉ dựa theo lệnh làm việc mà thôi.” Nhân viên cung kính trả lời, chứng tỏ rất sợ Hà Phương Quốc.
"Bà chủ có quyền gì sa thải nhân viên công ty?" Hà Phương Quốc rất ghét hành vi độc tài của Chung Mẫn Liên, đứng phê bình bà, "Bà chủ chẳng qua chỉ là mẹ chủ tịch, đâu phải nhân viên cao cấp tại công ty, bà ấy không có bất cứ quyền gì sa thả nhân viên công ty này cả.Ngay cả việc này cậu cũng không hiểu, xem ra người bị sa thải phải là cậu mới đúng."
"Giám đốc Hà, thật xin lỗi, tôi, tôi chỉ là —— "
"Đừng nói với tôi là cậu dựa theo lệnh làm việc, này không phải lý do. Thư ký Đinh là thư ký chủ tịch, nếu như không có chính miệng chủ tịch nói đuổi người, không ai có quyền sa thải cô ấy". Hiển nhiên Hà Phương Quốc đang giúp Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lời ông nói rất có đạo lý khiến người nghe không hề có cảm giác ông đang thiên vị cho Đinh Tiểu Nhiên.