Hai giờ sáng, trời đêm tĩnh mịch, mang theo sương lạnh, họa lên một thế giới trong đêm âm u lạnh lẽo, thế nhưng trái lại có nhiều nơi vẫn còn rất náo nhiệt, đèn màu rực rỡ về đêm, mọi người đang vui ca thác loạn.
Đinh Tiểu Nhiên không hề nhúc nhích nằm mệt lã trên giường, nửa người trên được mền che lại, hơi thở chầm chậm, mồ hôi chảy trên tấm lưng đang ‘loả’ ra ngoài, hai mắt vô thần ngẩn người.
Dư Tử Cường mệt mỏi nằm ở trên giường, một tay duỗi ra choàng qua eo nhỏ của Đinh Tiểu Nhiên, ôm cô nghỉ ngơi, cho dù mệt đến cả người không còn sức lực vẫn cứ thèm khát cọ nhẹ trên người cô, thở dốc nói: "Thì ra vị của em tuyệt thế, giờ anh đột nhiên thấy có em bên cạnh là một chuyện rất tốt?"
"Tốt cái gì?" Cô không còn sức lực để trả lời, ánh mắt vẫn mê mang như cũ, rõ ràng đã làm xong chuyện, cô vẫn không biết lựa chọn thế sao.
Có lẽ qua bài học Điền Vĩ, khiến cô không dễ dàng tin bất cứ người đàn ông nào, cũng có lẽ tận mắt thấy tình cảm chân thành của Phong Khải Trạch khiến cô sinh ra một sự so sánh, nên yêu cầu đối với người đàn ông của mình càng cao hơn.
Cũng bởi vì yêu cầu quá cao, mới rất khó lựa chọn, sợ mình bị tổn thương lần nữa.
"Vừa rồi rất vui, chẳng lẽ em quên rồi sao?" Dư Tử Cường lấy tay vuốt ve chiếc lưng trắng nõn của cô, muốn cô hồi tưởng lại cảm giác vui vẻ vừa rồi.
Trước kia lên giường cùng cô gái khác, mục đích của anh chỉ giải quyết nhu cầu đàn ông, cảm giác gì cũng không có, sau khi giao tiền liền phủi mông một cái bỏ đi, nhưng khi ở cùng cô, cảm giác tâm hồn và thân thể kết hợp, rất tuyệt vời.
"Vậy thì sao?"
"Tăng thêm tình cảm giữa trai gái tốt nhất là cứ ở trên giường, hai người thật lòng yêu nhau, cảm giác sau khi thân thể kế hợp sẽ hoàn toàn không giống như đang đóng kịch."
"Sau đó thì sao?" .
"Mới vừa rồi không phải em rất hưởng thụ sao, sao giờ lại lạnh lùng quá vậy, anh vẫn thích bộ dạng nhiệt tình như lửa vừa rồi của em hơn, trông rất khả ái."
"Hưởng thụ cái đầu cậu, giờ tôi không chỉ mệt còn thấy rất phiền, quả nhiên đàn ông chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ làm việc, loại đàn ông này luôn không thể trông cậy." Đinh Tiểu Nhiên không muốn mình trầm luân liền nói trái lòng mình, sau đó kéo tay Dư Tử Cường đang đặt trên lưng cô ra, muốn xuống giường mặc quần áo.
Dư Tử Cường không cho, kiên quyết kéo cô lại, ôm chặt cô vào trong ngực, cười hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Chỉ cần không phải ở lại chỗ này, đi đâu cũng được." Cô im lặng tựa vào trong ngực anh, mặc dù tay chân không có bất kỳ phản kháng, nhưng vì cô không muốn chìu theo ý anh nên lời lẽ nói ra vẫn rất chói tai.
Anh biết rõ cô là người rất thực tế, vì muốn cô sớm chấp nhận anh, quyết định dùng thủ đoạn cứng rắn chinh phục cô, "Tối nay em không cần đi đâu cả, ngoan ngoãn ở chỗ này với anh."
"Sao tôi phải nghe theo cậu?"
"Em nhất định phải nghe lời anh."
"Tại sao?"
"Chỉ bằng bây giờ em đang ở trong ngực anh."
"Cậu buông tôi ra." Đinh Tiểu Nhiên không phải người dễ dàng khuất phục, vừa nghe nói thế bắt đầu giãy giụa, nhưng vì sức lực vẫn chưa khôi phục lại không giãy ra đựơc, ngược lại càng làm hai thân thể dính chặc nhau hơn.
Mặc dù Dư Tử Cường rất mệt, nhưng vẫn còn sức giữ chặt Đinh Tiểu Nhiên, không để cô chạy trốn, lật người đè cô ở phía dưới, ghì hai tay cô lại không cho giãy giụa nữa, dùng tư thế mập mờ này nói chuyện với cô, "Cho đến bây giờ, em vẫn bài xích không chịu làm người của anh sao?"
"Tôi, tôi ——" Đinh Tiểu Nhiên không giãy dụa nữa, bởi vì trong lòng rất rối, nên không biết phải làm sao bây giờ, bất đắc dĩ nghiêng đầu sang bên, không muốn đối mặt Dư Tử Cường, tránh lòng càng rối thêm.
Anh không muốn cô nghiêng đầu né tránh anh, giơ tay ra quay đầu cô lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhiên, anh thật sự yêu em, anh sẽ không cầu xin em lập tức lấy anh, nhưng anh hi vọng em cho anh một cơ hội, một cơ hội lui tới, được không?"
"Lui tới?" Cô lặp lại lời anh, tựa hồ thật sự muốn làm chuyện này. Qua lại với nhau cũng không có gì, nếu không hợp thì chia tay cũng không muộn.
"Đúng, coi như cho mình một bước lui, làm bạn gái anh, có được không?"
"Nhưng mà —— "
"Em còn nhưng gì nữa, sao em nhưng nhiều vậy? Mặc kệ, bắt đầu từ bây giờ em là bạn gái của anh, trong vòng ba tháng anh nhất định sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh." Dư Tử Cường liền thề thốt, quyết định không dùng biện pháp cầu xin, mà lấy bá đạo làm chủ.
Giờ cô đang lạc vào trong sương mù không tìm ra phương hướng, nếu như anh chờ cô tìm ra, e rằng sẽ không có bất cứ hy vọng nào, chẳng bằng thay cô đưa ra quyết định.
Đinh Tiểu Nhiên không trả lời ngay, mà trầm tư do dự.
Thấy cô còn đang do dự, anh có chút không thích, tức giận ra lệnh, "Không cho phép cự tuyệt, tóm lại bây giờ em chính là bạn gái của Dư Tử Cường này, anh là bạn trai em, sau này em sẽ là vợ của anh, anh sẽ là chồng em."
"Chưa biết bát tự có hợp không, mà cậu đã nghĩ xa xôi như vậy rồi sao?" Cô cười e thẹn, hiển nhiên đã đáp ứng yêu cầu của anh.
Làm bồ bịch trước cũng tốt, dù sao chẳng mất miếng thịt nào, cô sẽ giống như Thiên Ngưng, vì hạnh phúc mà dũng cảm tiến lên, không sợ này nọ nữa, nếu cô lo lắng quá nhiều, chỉ sợ càng làm cho hạnh phúc của mình chạy đi mất.
"Ai nói không chứ, chúng ta đã viết bát tự rồi, giờ chỉ còn chờ ngày rướt dâu thôi."
"Chúng ta viết ra hồi nào, sao tôi không biết?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Có muốn anh ôn lại cho em không, để em nhớ rõ viết ra lúc nào?" Dư Tử Cường cười gian manh, nhướng mày, hai tay qua lại trước ngực cô, ngụ ý rất rõ ràng.
Đinh Tiểu Nhiên đã hiểu ý anh nói, kéo tay anh ra, không vui nói: "Tôi mệt, tôi muốn ngủ."
"Tối nay đã làm em mệt nhiều rồi, ngủ đi." Anh biết cô đã rất mệt, hôn má cô, rồi nằm qua một bên, không đè trên người cô nữa, ôm cô cùng ngủ.
"Tử Cường, nếu mẹ cậu thật sự không chấp nhận tôi, vậy phải làm sao?" Chỉ cần nghĩ tới chuyện trưởng bối phản đối, cô không thể nào an tâm được, dù sao đây là trở ngại lớn nhất.
"Mặc kệ bà ấy."
"Dì ấy là mẹ cậu, không thể không lo!"
"Mẹ anh thì sao? Dù anh rất cảm ơn bà đã cho anh sinh mạng, nhưng cũng không có nghĩa bà ấy có thể quyết định cuộc sống của anh. Nếu tất cả cha mẹ sanh con ra đều khống chế cuộc sống của nó, chẳng phải đứa trẻ kia sẽ mất hết tự do bản thân, làm việc gì cũng phải nghe theo cha mẹ sao? Anh không muốn, anh muốn cuộc sống của mình do mình quyết định."
"Nhưng mà —— "
"Sao em cứ nhưng hoài vậy, không cho phép nói nhưng nữa, nếu em nhưng nữa thì khỏi cần ngủ, anh sẽ làm em mệt đến bất tỉnh." Anh không hy vọng cô tiếp tục suy nghĩ lung tung, liền chuyển sang đe dọa cô.
"A —— "
"A cái gì a, anh nói được làm được, trừ phi em còn muốn làm thêm một lần, hoặc hai ba lần, vẫn được đó?"
"Tôi ngủ." Đinh Tiểu Nhiên hơi sợ, vội vàng nhắm mắt lại ngủ, đột nhiên ghét mình bây giờ.
Trước kia cô rất gan dạ, dám yêu dám hận, nhưng bây giờ cô thì không còn tính quyết đoán, vừa nhát gan còn sợ phiền phức, chẳng lẽ chỉ một Điền Vĩ đã khiến cô sợ như vậy rồi sao?
Không được, cô không thể vì tên phế thải kia mà biến mình thành người đáng ghét, cô phải trở về làm chính mình. Nếu như cô vì Điền Vĩ mà trở nên e dè nhút nhát, chẳng phải sẽ thua thiệt nhiều sao, điều đó không đáng.
Đinh Tiểu Nhiên sau khi nghĩ thông suốt, không còn nghĩ vẩn vơ, mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc, chủ động ôm Dư Tử Cường, vùi vào trong ngực anh ngủ an ổn.
Dư Tử Cường nhìn nụ cười trên mặt cô, biết cô đã nghĩ thông suốt, tự mình cũng cười theo, sau đó từ từ nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp, căn bản không lo đến những chuyện khác.
Sáng ngày thứ hai, sau khi Chung Mẫn Liên rời giường, chưa kịp rửa mặt chãi đầu, liền cầm điện thoại di động gọi cho Dư Tử Cường, muốn hỏi xem anh đang ở nơi nào.
Tối hôm qua bà đã gọi mấy tiếng đồng hồ mà không ai nghe, cho nên không gọi nữa, nghĩ rằng sáng gọi lại sẽ có người nghe, rốt cuộc vẫn không ai nghe máy, làm bà nổi giận lôi đình.
"Thằng quỷ này, cả ngày lêu lỗng ở bên ngoài làm gì? Không được, mình tuyệt đối không cho phép những đứa con gái bại hoại kia làm bẩn con trai mình."
Trong lúc Chung Mẫn Liên tức giận, điện thoại trong tay vang lên, bà tưởng Dư Tử Cường gọi tới, nhưng khi màn hình hiện lên là Tuyết Phi, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn thân thiện nghe máy, "Tuyết Phi, sáng sớm con gọi điện thoại cho dì có chuyện gì không?"
"A, Con tìm Tử Cường hả, nó giờ vẫn chưa về."
"Lúc trước Tử Cường cũng hay như vậy, một đêm không về rất bình thường, yên tâm đi, nó về dì lập tức gọi cho con biết, bye."
Sau khi Chung Mẫn Liên tắt máy, càng cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nên chỉ rửa mặt qua loa, lập tức đi ra ngoài tìm Dư Tử Cường. Vả lại không đi đâu khác mà trực tiếp đến thẳng hộp đêm.
Hiểu con không ai bằng mẹ, con trai bà thích đến chỗ nào, người làm mẹ như bà chẳng lẽ không biết sao?
Bà phải tự mình lôi đầu thằng quỷ này về, dạy cho nó một trận mới được.
Điện thoại trong túi quần Dư Tử Cường không ngừng vang lên, nhưng quần bị anh ném ra xa, cho nên tiếng điện thoại vang lên không đủ lớn để đánh thức anh khỏi mộng đẹp.
Tối hôm qua Đinh Tiểu Nhiên mệt muốn đứt hơi, ngủ rất say, không nghe thấy tiếng điện thoại di động vang, càng không biết cuồng phong bão tố đang kéo tới.
Ban ngày hộp đêm rất an tĩnh, an tĩnh tựa như trong đêm tối, không phát sinh bất kỳ chuyện gì.
Chung Mẫn Liên mặc kệ mọi thứ, gọi điện thẳng cho ông chủ hộp đêm, sau khi hỏi xong chuyện, đùng đùng nổi giận đi vào bắt người.
Bởi vì là lệnh cấp trên, phục vụ viên không còn cách nào khác đành dẫn Chung Mẫn Liên đến phòng Dư Tử Cường, còn mở cửa phòng ra.
Trong sàn, quần áo trai gái bị ném tán loạn, nhìn màn này khiến Chung Mẫn Liên nổi trận lôi đình, nhưng điều càng làm bà nổi giận hơn không phải vì những thứ này, mà là người trên giường.
Nếu như người ở trên giường là những cô gái bán hoa bà sẽ không bị chọc giận, nhưng người đó lại là cô gái cặn bã kia, khiến bà đùng đùng nổi giận, hét lớn, "Hai đứa chúng mày đang làm gì thế hả?"