Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 41: Chương 41: Thật không hứng thú.




Sau khi chọc Hà Tuyết Phi tức giận chạy đi, Dư Tử Cường cảm thấy cực kỳ thoải mái, ung dung ngồi trên ghế làm việc, tự cao nói: "Hừm, không tự hỏi thẳm xem Dư Tử Cường này là người như thế nào, dễ dàng bị người ta chinh phục đến thế sao? Nếu anh khuất phục vì bị các cô gái đeo bám, không phải quá tệ sao?”

Đinh Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm khi nghe thấy những lời anh nói, bất quá vì còn có nhân viên ở đây nên chỉ trầm mặc không tạt nước lạnh vào anh.

Người này thật thiếu giáo dục, đợi sau khi tan ca phải chỉnh anh mới được?

"Thư ký Đinh, xin hỏi cô còn yêu cầu gì về bàn làm việc của mình không?”, nhân viên đã sắp xếp bàn làm việc xong, nhưng vẫn thử qua hỏi xem có cần chỉnh sửa gì thêm không.

Đinh Tiểu Nhiên nhìn sơ qua một lượt, hài lòng gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, vậy là được rồi, chuyện còn lại cứ để tôi tự làm”,

"Vậy được rồi, nếu có cần gì cứ gọi cho chúng tôi biết”.

"Cảm ơn.”,

Nhân viên thu dọn xong dụng cụ, liền rời đi.

Đinh Tiểu Nhiên tiễn nhân viên tới cửa, chờ họ sau khi ra ngoài lập tức đóng cửa, xoay người lại nghiêm túc cảnh cáo Dư Tử Cường, "Em cảnh cáo anh, bây giờ là giờ làm việc, anh tốt nhất ngoan ngoãn làm việc, những chuyện không liên quan công việc không cho phép làm, bằng không —— ",

Dư Tử Cường không chút nào sợ lời cảnh cáo của cô, lấy tay chống càm cười gian manh hỏi: "Bằng không thì sao?”,

Nhìn cái mặt ương ngạnh của anh, cô càng nghiêm túc cảnh cáo nói: "Đừng có đánh trống lãng với em, chăm chỉ làm việc đi.",

"Chưa tới một tiếng đã là nghỉ trưa, giờ chúng ta cùng nhau tâm sự một chút đi, hoặc là giống như trước cãi nhau một trận, đến giờ tan ca thì đi ăn cơm, thế nào hả?",

"Em mặc kệ anh". Đinh Tiểu Nhiên bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc của mình, bởi vì ngày đầu tiên đi làm, cho nên có rất nhiều việc không hiểu, xem ra cần cố gắng chăm chỉ hơn bình thường mới được.

"Này, em đừng cuồng công việc quá như vậy có được không, như vậy rất tẻ nhạt",

"Giờ là giờ làm việc, cần phải chăm chỉ làm cho thật tốt, anh mà không câm miệng em sẽ lấy băng keo bịt miệng anh lại đó, ok?”.

"Anh mới là cấp trên của em, sao tự dưng em đối xử bất công với anh như vậy?",

"Anh có ý kiến gì?", cô dám khẳng định anh không dám làm gì cô.

"Không có ý kiến”, anh làm sao dám có ý kiến, nếu như có, người chịu thua thiệt cũng chỉ có thể là mình anh thôi.

"Nếu không có ý kiến thì làm việc đi, chưa tới giờ nghỉ không cho phép nói nhảm”,

"Ừm”, Dù Dư Tử Cường không cam lòng nhưng vẫn phải ừ một cái, bắt đầu làm việc, nhưng có làm thế nào cũng không tập trung được thỉnh thoảng ngước nhìn Đinh Tiểu Nhiên một cái, nhìn bộ dạng làm việc nghiêm túc của cô trông thật đáng yêu, miệng không nhịn được liền nói, "Tiểu Nhiên, nhìn bộ dạng em bây giờ thật sự rất ngon miệng",

Đinh Tiểu Nhiên không vui nhíu chặt chân mày, mặc kệ anh tiếp tục làm việc của mình, dọn dẹp bàn làm việc của mình thật ngăn nắp, sau đó chuẩn bị những tài liệu cần làm cho buổi chiều, một lòng chỉ muốn làm xong công việc, không để ý đến những thứ khác.

Cô càng không để ý, anh càng không chịu ngậm miệng, liên tục nói, "Này, một hồi đi đâu ăn trưa? Em thích ăn món gì nhất?",

"Ở gần đây có một nhà hàng Trung Hoa rất nổi tiếng, trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn có được không?",

"Nghe nói tay nghề của đầu bếp nơi đó đứng hàng số một, chỉ cần ngửi qua có thể làm cho người ta chảy cả nước miếng",

"Bất kể là điểm tâm hay món chính, mùi thơm và màu sắc đều rất tuyệt vời.”,

"Này ——" Thật sự không thú vị.

Dư Tử Cường vẫn cố gắng dùng thức ăn ngon dụ dỗ Đinh Tiểu Nhiên, để cô có chút phản ứng, ai ngờ một chút phản ứng cũng không có, còn nghiêm túc làm việc khiến anh hết ý kiến.

Cô luôn luôn thích ăn uống, thế sao hôm nay đột nhiên nghe đến ăn lại không chút nhúc nhích?

Đinh Tiểu Nhiên biết Dư Tử Cường cố ý lấy thức ăn ngon ra hấp dẫn cô, ngoài mặt cô không phản ứng nhưng thật ra trong lòng đang cười trộm, làm lỡ kế hoạch của mình. Cô không phải người chẳng biết nặng nhẹ, bây giờ lấy công làm chủ, đợi đến giờ tan ca nhất định sẽ mất đi quyền quyết định ngay.

Điều khiến cô lo lắng không phải chuyện công việc, mà là Hà Tuyết Phi kia, vừa rồi thấy Hà Tuyết Phi khóc lóc chạy ra ngoài, trong lòng cô liền xuất hiện loại cảm giác bất an.

Hà Tuyết Phi đau lòng khóc lóc chạy đi, bất quá không chạy ra khỏi công ty mà chạy đến nhà vệ sinh khóc thút thít.

Chung Mẫn Liên đuổi theo bước vào nhà vệ sinh, còn khoá trái cửa lại không để người khác vào quấy rầy hai người.

"Tuyết Phi, đừng khóc, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ càng khiến đối thủ cười nhạo mình hơn thôi, nếu như cháu muốn xoay ngược tình thế, vậy càng phải kiên cường hơn tìm cách đánh bại Đinh Tiểu Nhiên",

"Đánh bại cô ta bằng cách nào, Tử Cường luôn giúp đỡ, che chở cô ta, ngay cả cơ hội nói một câu cháu cũng không có, sao đánh bại được cô ta?", Hà Tuyết Phi tức giận oán trách, đã biết rõ kết quả nhưng chính thức đối mặt vẫn thấy đau lòng.

Cô biết Dư Tử Cường không thích cô, nhưng cô thật sự không hiểu mình đâu làm gì có lỗi với Dư Tử Cường, tại sao anh lại ghét cô thế?

"Cháu ngốc này, cơ hội phải dựa vào thủ đoạn mới có, không phải dựa vào khóc lóc, tin tưởng dì, chỉ cần cháu chân thành nhất định có thể khiến Tử Cường mở lòng. Tử Cường không phải người tâm địa sắt đá, người nào đối đãi nó tốt, trong lòng nó liền biết, nếu cháu có thể khiến nó cảm động đương nhiên nó sẽ thay đổi thái độ đối với cháu".

"Nhưng cháu phải làm sao mới có thể khiến anh ấy cảm động đây?",

"Dì hỏi cháu, cháu có thích Tử Cường không?”,

"Thích.” , Hà Tuyết Phi không giống như lúc đầu nhăn nhăn nhó nhó, mà là mạnh dạng thừa nhận tình cảm của mình đối với Dư Tử Cường.

Chuyện đã đến bước này cô không có gì để xấu hổ, nếu xấu hổ nữa chẳng phải chắp tay đưa người yêu cho người ta.

Chung Mẫn Liên rất hài lòng đáp án này, nắm lấy hai tay Hà Tuyết Phi khích lệ cô, "Tuyết Phi, cháu có biết không, Đinh Tiểu Nhiên đã xảy ra quan hệ với Tử Cường rồi".

Vừa nghe chuyện này, mặt Hà Tuyết Phi lập tức đỏ lên thẹn thùng nói: "Dì, ý dì là muốn cháu xảy ra quan hệ với Tử Cường sao?”,

"Dì không có ý này, chẳng qua cháu thua Đinh Tiểu Nhiên ở mặt này, muốn thắng cô ta có hơi khó khăn, cho nên cháu nhất định phải thắng cô ta ở những mặt khác ",

"Mặt nào?”,

"Để tâm nhiều đến đời sống hàng ngày của Tử Cường, gặp chuyện gì cũng phải lo nghĩ cho Tử Cường trước, hoặc giả tặng quà cho nó, lâu ngày rồi nó cũng sẽ nhận ra tâm ý của cháu".

"Ngay cả nhìn mặt cháu Tử Cường còn không muốn, cháu làm sao quan tâm anh ấy đây? Hiện tại bàn làm việc của Đinh Tiểu Nhiên ở phòng anh ấy, mỗi ngày hai người sớm tối gần nhau, tình cảm càng ngày càng tốt, còn quan hệ của cháu và anh ấy lại càng ngày càng tồi tệ. Dì à, cháu thấy anh Tử Cường sẽ không thích cháu đâu, nên cháu vẫn ——",

Chung Mẫn Liên biết Hà Tuyết Phi muốn buông tay, nhưng bà không cho phép, "Cháu định từ bỏ sao? Cháu còn chưa cố gắng mà đã từ bỏ chẳng lẽ cháu không thấy thua như vậy rất uất ức sao?",

Vì không muốn Đinh Tiểu Nhiên tiếp tục ở cạnh con trai bà, bà phải dùng cách này, tốt nhất phải khiến cho Hà Tuyết Phi cố gắng thi đấu.

"Không phải cháu không cố gắng, mà là cháu có cố gắng mấy cũng uổng công thôi vì Tử Cường ghét cháu, mỗi lần nhìn thấy cháu liền y như muốn ăn thịt người, cháu thật sự sợ”.

"Đừng sợ, có dì chống lưng cho cháu, cháu sợ cái gì, chẳng lẽ cháu thật sự muốn từ bỏ sao?”,

"Cháu ——", vừa nói đến buông tay, Hà Tuyết Phi lại không thể nào cam lòng,thâm tâm khá là mâu thuẫn. Cô không muốn buông tay, nhưng mà hi vọng lại quá xa vời khiến cô thấy bất lực giành lấy nên không thể không từ bỏ.

"Vì muốn đoạt lấy hạnh phúc cho chính mình dù phải dùng thủ đoạn thì có sao đâu? Cũng bởi vì lúc đầu dì không biết cố gắng đoạt lấy hạnh phúc cho nên chồng dì mới sống cùng tình nhân của ông ta, chẳng lẽ cháu muốn bước theo vết xe đổ của dì sao?", Chung Mẫn Liên cố gắng thuyết phục Hà Tuyết Phi, để cô có lòng tin và dũng khí.

Hà Tuyết Phi suy nghĩ một chút, thầm giận chính mình, sau đó gật đầu đáp ứng, "Dạ dì, cháu sẽ cố hết sức”,

Tình cảnh hiện nay của cô rất tồi tệ, thay vì đối mặt với những khoản nợ khổng lồ, chẳng bằng thi đấu với Đinh Tiểu Nhiên, người đến trước chưa chắc thắng, người đến sau cũng chưa chắc sẽ thua.

"Vậy mới đúng chứ. Hôm nay cháu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, chiều dì sẽ kêu người bố trí bàn làm việc cho cháu, nếu Tử Cường không cho bố trí bàn làm việc ở trong phòng nó, vậy dì sẽ bố trí bàn làm việc của cháu ở đối diện phòng làm việc của nó”,

"Cám ơn dì” ,

"Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, còn khách sáo cái gì? Lau sạch nước mắt, sau đó về nhà đi. Hôm nay dì còn chút chuyện phải làm, không thể ở cùng cháu rồi”.

"Dạ” , Hà Tuyết Phi dịu dàng trả lời, mắt dõi theo bóng lưng rời đi của Chung Mẫn Liên, sau đó nhìn chính mình trong gương, hít một hơi thật sâu.

Người đàn ông nào gặp cô cũng đều khen cô rất đẹp, mà đàn ông đều thích loại con gái đẹp, tại sao Dư Tử Cường lại không thích cô?

Dư Tử Cường nằm sấp trên bàn làm việc, không làm gì mà cứ nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, một hồi rồi lại một hồi cho đến khi hết giờ làm việc, lập tức đứng dậy, hoan hô nói: "Ha ha, tới giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi".

Đinh Tiểu Nhiên không vui nhíu mày, liếc nhìn anh một cái, không lập tức đứng dậy mà đi thu dọn đồ đạc trên bàn, nhưng chưa dọn dẹp xong đã bị người lôi đi.

"Đi mau đi mau, tới giờ nghỉ rồi”, Dư Tử Cường trực tiếp lôi người đi.

"Chờ một chút, em còn chưa dọn xong mà.”, lqd-ann

"Chiều hãy dọn tiếp, đi”. Anh dùng lực kéo cô ra khỏi vị trí, sau đó đi tới cửa.

Thấy Tử Cường rất kiên quyết, Đinh Tiểu Nhiên không thể làm gì khác hơn đành thỏa hiệp, ngoan ngoãn đi theo anh, ai ngờ vừa mới mở cửa phòng làm việc, bên ngoài đã có một người đứng chờ sẵn, chặn lại đường đi của họ.

Chung Mẫn Liên muôn nắm chặt giờ tan ca, nên đã đến sớm hơn đứng chắn ở chỗ này, thấy cửa vừa mở, mặt lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, lấy thân phận trưởng bối nói: "Tử Cường, hôm nay con chở mẹ đi ăn trưa đi, mẹ muốn ăn ở nhà hàng Tây, con mau lái xe chở mẹ đi".

Yêu cầu này rõ ràng là có dụng ý khác, vừa nhìn liền biết bà cố ý đến phá rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.