Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 14: Chương 14: Thì ra là cô




Bởi Vì Dư Tử Cường không thích ở cùng Hà Tuyết Phi, nên từ khi đi cạnh cô mặt anh chưa từng xuất hiện nụ cười, thậm chí còn có vẻ bài xích.

Hà Tuyết Phi im lặng ở bên cạnh Dư Tử Cường, cử chỉ ăn nói đều rất nhã nhặn, rất dịu dàng, dù không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng, nhưng vẫn phải mở miệng nói, "Tử Cường, rất cám ơn anh hôm nay đã dẫn em đi dạo."

"Không cần khách sáo." Dư Tử Cường trả lời qua loa, giọng điệu và thái độ đều thờ ơ, nếu không phải anh cố gắng khống chế cảm giác bài xích, chỉ sợ đã sớm lộ ra rồi.

Bất kể có ghét Hà Tuyết Phi, anh cũng phải để lại chút mặt mũi cho mẹ mình.

"Chúng ta bây giờ đi đâu đây?"

"Tùy, cô muốn đi đâu?"

"Em không quen nơi này lắm, cho nên anh tự quyết định đi."

"Tôi quá quen nơi này, nên không biết dẫn cô đi đâu, cô cho tôi phạm vi để tôi lựa chọn cho tốt."

"À, vậy bình thường anh thích đi chỗ nào chơi?"

"Tôi sao ——" Dư Tử Cường dừng bước, đột nhiên nghĩ ra một cách có thể làm Hà Tuyết Phi ghét anh, giả vờ không đứng đắn, cười xấu xa nói: "Nơi tôi thường đi chính là hộp đêm, muốn loại con gái nào nơi đó đều có, kỹ năng trên giường cũng rất điêu luyện, có thể làm cho người ta một đêm vô cùng thoải mái. Tôi cũng thích đi sòng bạc, thật sự rất muốn đến đó đánh vài ván cho đã ghiền."

"A ——" nghe mấy cái này, mặt Hà Tuyết Phi liền cứng ngắc, trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cà lăm nói: "Anh —— anh thích đi chỗ đó."

"Có gì đâu phải sợ, đàn ông đều đến đó để tìm thú vui mà, chỉ tiếc gần đây công việc bận rộn, lâu rồi chưa đi. Cô đi không, nếu như muốn đi, tối tôi sẽ dẫn cô đi, thế nào?"

"Buổi tối —— tối em đã có hẹn với bạn, không thể đi theo anh, hihi."

"Vậy tôi đi một mình." Dư Tử Cường thấy Hà Tuyết Phi bị dọa đến mặt trắng bệch, lòng thầm mừng, từ trong túi mốc ra thuốc lá, quẹt một điếu, phà khói lên trên mặt cô, nói: "Giờ cô muốn đi đâu?"

"Giờ cũng sắp trưa, hay chúng ta đi tìm một nhà hàng dùng cơm đi, có được không?" Hà Tuyết Phi cố giữ vững tinh thần, để mình không bị dọa.

Mọi việc không thể chỉ nhìn bên ngoài, cô vừa mới quen Dư Tử Cường, không thể vội vàng kết luận, vẫn chưa biết rõ lúc trước anh là người như thế nào.

"Cô muốn đến đâu ăn?"

"Không, em không quen thuộc nơi này, hay tự anh quyết định đi."

"Được, đi thôi." Dư Tử Cường đem điếu thuốc vừa hút được phân nửa vứt xuống đất, dùng chân đạp tắt lửa, sau đó đi về phía trước, nhưng vừa mới bước đi, điện thoại trong túi liền vang lên, lấy ra xem một chút, thấy Tạ Thiên Ngưng gọi tới, không chút do dự nhấn nút trả lời, nghe đối phương nói liền kinh ngạc hô to, "Cái gì, cô ấy đi xem mắt, với ai, hẹn ở đâu?"

"Thiên Ngưng, giờ nhờ chị gọi điện thoại hỏi cô ấy ở đâu, chứ em gọi, cô ấy sẽ không nói cho em biết."

"Được, em chờ tin tức của chị, nhanh lên nha."

Hà Tuyết Phi đứng kế bên, thấy Dư Tử Cường sốt ruột, lại nghe anh nói gì ‘xem mắt’, không tự chủ được liền suy nghĩ lung tung, nhất là khi nghĩ đến anh đã có người thích, trong lòng không vui, lại không dám hỏi nhiều, lo sợ Dư Tử Cường cho rằng cô là một người nhỏ mọn.

Chuyện còn chưa xác định rõ ràng, cô không nên hỏi lung tung, tránh để lại ấn tượng xấu với đối phương.

Theo đúng giờ hẹn, Đinh Tiểu Nhiên đi tới nơi xem mắt, bởi vì lúc trước thường hay đến nhà hàng cao cấp với Tạ Thiên Ngưng, cho nên lần này đi vào đã không còn kinh ngạc như lần đầu tiên mà ung dung đi tới, vậy mà vừa mới vào cửa, điện thoại trong túi vang lên, móc điện thoại di động ra, thấy Tạ Thiên Ngưng gọi tới, lập tức nghe máy, "Thiên Ngưng, cậu tìm mình có chuyện gì không?"

"À, giờ mình đang ở nhà hàng Trung Pháp, lúc trước cậu đã dẫn mình tới đó nhớ không."

"Thiên Ngưng, cậu hỏi chuyện này làm gì, không phải cậu đang ở trong bệnh viện dưỡng thai sản sao, chẳng lẽ muốn theo mình xem mắt?"

"Cậu yên tâm, Đinh Tiểu Nhiên này không dễ chịu lỗ đâu? Được rồi, mình cúp máy đây, rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu." Đinh Tiểu Nhiên chỉ nói mấy câu với Tạ Thiên Ngưng rồi cúp điện thoại di động, lúc này nhân viên phục vụ đã sớm chờ sẵn bên cạnh, thấy cô cúp điện thoại, lễ phép hỏi : "Chào cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?"

"Tôi có hẹn với bạn, xin hỏi ông Lâm Trường Thịnh đang ngồi ở đâu?" Đinh Tiểu Nhiên không muốn gọi điện thoại cho Lâm Trường Thịnh để xác nhận chỗ ngồi, mà hỏi thẳng nhân viên phục vụ.

"À, thì ra cô có hẹn với ông Lâm, xin mời theo bên này."Hình như nhân viên phục vụ rất quen Lâm Trường Thịnh, lập tức dẫn đường cho Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên đi theo nhân viên phục vụ tới bàn gần cửa sổ, sau khi đến gần, mắt vừa nhìn, phát hiện là cái tên đã đẩy ngã cô hôm qua, hôm nay lại thấy cùng Tiêu Vũ Huyên thân mật đi trên phố, cực kỳ kinh ngạc, "Tại sao là anh?"

Vận đen của cô quả thật rất tệ!

Lâm Trường Thịnh vốn đang nhàn nhã uống cà phê, vừa thấy người tới là Đinh Tiểu Nhiên, thiếu chút nữa phun cà phê ra ngoài, cũng may hắn kịp thời khống chế, nhưng nét mặt vẫn không che dấu được kinh ngạc, bất quá sau kinh ngạc chính là khinh thường, giễu cợt nói: "Thì ra là cô, nếu tôi biết hôm nay gặp cô thì đã không tới."

"Những lời này phải để tôi nói mới đúng, nếu như tôi biết là anh, hôm nay đã không tới." Đinh Tiểu Nhiên không cam lòng yếu thế, cũng không lo vấn đề hình tượng gì, liền phản bác.

"Loại người như cô, không phải kiểu người tôi thích, mẹ tôi còn nói cô rất giỏi thì ra đều là giả, hừm."

"Loại người như anh, lại càng không phải kiểu người tôi thích, thế mà mẹ tôi lại nói anh rất tài giỏi, thì ra đều là giả, hừm."

"Cô Đinh, chẳng lẽ cô nghèo nàn ngôn ngữ đến mức không biết tự tạo câu nói sao, đừng dùng lại lời của tôi nói chứ?"

"Anh Lâm, tôi không phải nghèo nàn ngôn ngữ, mà tôi đang lo nếu dùng lời của tôi đáp lại, anh sẽ giận đến muốn nhảy lầu."

"À, bản thân tôi cũng muốn xem cô lợi hại bao nhiêu, có thể khiến tôi tức giận đến muốn nhảy lầu? Nếu đã tới, vậy ngồi xuống đi, tâm trạng hôm nay của tôi rất tốt, sẽ đãi cô ăn ngon một bữa, với thân phận của cô muốn đến chỗ này ăn cơm e rằng rất khó, ở chỗ này ăn một bữa cũng mất khoảng hai tháng tiền lương của cô rồi, có đúng không?" Bất kể là thái độ, vẻ mặt, giọng nói đều toát lên sự khinh miệt, đương nhiên Lâm Trường Thịnh rất xem thường cô gái này. .

Đinh Tiểu Nhiên không vì Lâm Trường Thịnh coi rẻ mà tức giận, to gan ngồi xuống, ung dung trả lời hắn, "Nếu ông Lâm đã nói thế, tôi không nhận lời thì có vẻ rất ngốc. Phục vụ, nhà hàng các người có món nào ngon cứ bày hết ra đây mỗi thứ một phần."

"A ——" Phục vụ vô cùng kinh ngạc, không biết có nên làm theo không, vì vậy nhìn Lâm Trường Thịnh một cái, nghe ý kiến của hắn.

Lâm Trường Thịnh cười cười không sao cả, giả vờ như đang bố thí nói: "Đúng là chỉ có những người nghèo thấp kém không bao giờ có thể đến nơi sang trọng thế này ăn, tôi thấy thương cho cô nên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô, vị tiểu thư này có vấn đề về kinh tế, cứ làm theo yêu cầu mỗi thứ một phần."

"Vâng." Sau khi phục vụ có được đồng ý của Lâm Trường Thịnh, lập tức đi chuẩn bị.

Đinh Tiểu Nhiên biết rõ Lâm Trường Thịnh đang chế giễu cô, nhưng bây giờ tức giận rời đi là lựa chọn ngu ngốc, người thông minh không nên rời đi, mà phải chọc cho đối phương tức gần chết, hôm nay Lâm Trường Thịnh gặp cô coi như hắn xui xẻo.

"Cô Đinh, nghe nói bạn trai cũ của cô bị cô gái khác đoạt đi, có đúng không?" Lâm Trường Thịnh cố ý tìm đề tài nhạy cảm này ra nói, mục đích là đả kích Đinh Tiểu Nhiên.

Chỉ tiếc hắn đã quá xem thường cô gái trước mặt này.

"Đúng vậy, bạn trai cũ của tôi quả thật bị cô gái khác đoạt đi, mà bạn gái của bạn trai cũ của tôi hiện giờ lại bị người đàn ông khác đoạt đi, thế giới này quả thật khéo là trùng hợp, mà người đàn ông khác đoạt đi bạn gái của bạn trai cũ của tôi lại chính là anh."

"Cô ——" Lâm Trường Thịnh không ngờ tới miệng lưỡi của Đinh Tiểu Nhiên lại lợi hại thế, bắt đầu hơi giận, nhưng vẫn cố gắng giữ lịch sự, tiếp tục giễu cợt cô, "Thật là trùng hợp, có phải vì bị bạn trai cũ tổn thương nên cô Đinh mới vội vàng xem mắt để lập gia đình, hoặc có lẽ vì thấy mình đã 28 tuổi, già rồi chăng?"

"Có phải anh Lâm bị bạn gái đá, nên chịu đả kích mạnh mới vội vàng đi xem mắt cưới vợ không, hay bởi vì trình độ văn hóa của mình quá kém, nên không ai chịu gả?"

"Cô ——"

"Anh Lâm à, theo như tôi biết, sáng hôm nay anh Lâm vẫn đang cùng bạn gái mình đi dạo phố, thế mà buổi trưa lại tới xem mắt tôi, chuyện này không phải quá vô lý sao, nếu nói cô gái hôm nay đi cùng anh không phải là bạn gái, tại sao anh lại thân mật với cô ta đến vậy? Cho nên tôi nghĩ cô ta nhất định là bạn gái của anh, nhưng mà anh đã có bạn gái lại còn tới xem mắt tôi, vậy bạn gái anh có biết chuyện này không, có muốn tôi nói cho cô ấy biết không?"

"Đinh Tiểu Nhiên ——" Lâm Trường Thịnh tức điên, đột nhiên rất hối hận giữ lại Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên biết Lâm Trường Thịnh đang giận, hắn càng giận, cô lại càng vui, "Anh Lâm à, tôi chỉ nói sự thật thôi, nên anh đừng quá tức giận mà hại thân thể."

"Cô ——"

"Ai chà, tôi thật đãng trí thiếu chút nữa đã quên anh chỉ lịch sự nho nhã đúng người đúng đẳng cấp, mà tôi lại không thuộc đẳng cấp của anh, cho nên anh không cần giả vờ lịch sự làm gì."

"Cô——"

"Đừng nóng giận đừng nóng giận, người ta đâu cố ý muốn nói điều này, là anh buộc người ta nói ra thôi."

"Tôi buộc cô nói ra những lời này khi nào?"

"Không phải anh nói muốn tôi chọc cho anh giận đến nhảy lầu sao, chẳng lẽ mới vừa nói xong giờ lại không nhớ?"

"Cô ——" Lâm Trường Thịnh giận đến nghiến răng, rất muốn ra tay đánh người, nhất là khi thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh ném tới, làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.

Không được, hắn không thể tức giận, tức giận xem như đã thua, chỉ cần hắn không tức giận, thì cô ta không làm gì được hắn, thế nên hắn không thể tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.