Chương 55—
Hoắc Thanh Cúc không quan tâm chuyện Hà Tuyết Phi bị tổn thương chạy đi, hơn nữa bà cũng không kỳ vọng có thể xoay chuyển Dư Tử Cường thích con gái bà, đành thay đổi chiến lược, cố ý than thở nói: "Mẫn Liên, xem ra Tử Cường thật sự không thích con gái tôi, sợ là hai nhà chúng ta không thể thành thông gia rồi, dù sao điều kiện Tuyết Phi cũng không tệ, muốn gả cho gia đình tốt khác cũng không khó, cho nên ——
Không đợi Hoắc Thanh Cúc nói xong, Chung Mẫn Liên lập tức cắt ngang lời bà, mạnh mẽ cãi lại: “Không được Thanh Cúc, giờ không phải chuyện hai đứa chúng nó có thể bên nhau không, mà là tôi nhất quyết không cho con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia phá hủy con trai tôi. Trước kia, chưa có Đinh Tiểu Nhiên xuất hiện, bất kể Tử Cường ăn chơi liêu lỏng ở bên ngoài thế nào thì nó cũng không hỗn hào như vậy, càng không bất lịch sự mắng chửi người, nhưng hôm nay bà thấy nó thế nào rồi đó? Tôi quyết không để Tử Cường tiếp tục phạm sai lầm, tôi phải tìm cách ngăn cản chuyện nó ở cùng Đinh Tiểu Nhiên".
Sau khi Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng ra khỏi nhà, liền ngồi vào trong xe, cố điều chỉnh tâm trạng bực bội của mình, vậy mà chưa bình tĩnh lại liền thấy Hà Tuyết Phi cũng chạy ra, bộ dạng của cô nhìn rất thương tâm làm anh thấy có chút đau lòng, muốn đuổi theo nói xin lỗi cô, nhưng lại sợ làm vậy sẽ càng bị đeo bám, đành làm như không nhìn thấy, lái xe rời đi.
Hà Tuyết Phi chạy như bay được một lúc, mệt đến thở không ra hơi đành phải thả chậm tốc độ, bước đi như cái xác không hồn trên đường không có mục đích, mãi mê suy nghĩ lòng bị tổn thương nên không thấy xe chạy bên cạnh, kết quả không cẩn thận bị một chiếc xe gắn máy quẹt trúng té lăn quay ở ven đường, tất cả tay chân đều bị thương, chân phải bị thương khá nặng máu chảy loang lổ, vậy mà người đụng trúng cô lại chạy mất, để lại một mình cô ngồi chịu đựng.
Vừa đúng lúc Dư Tử Cường lái xe qua nhìn thấy cảnh này, sau đó định bỏ mặc nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua được lương tâm chính mình, dừng xe sang bên đường, bước xuống xem thử.
Sau khi Hà Tuyết Phi té xuống đất, tay chân bị thương vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn ngồi im bất động không chút rên rỉ, nước mắt giống như vỡ đê chảy dài từ trên khuôn mặt rơi xuống đất, từ trong giọng mũi lặng lẽ phát ra tiếng khóc nghèn nghẹn, đối với cô mà nói toàn bộ thế giới này tựa hồ đều là lòng người lạnh lẽo.
Ngay vào lúc này, một bóng người quen thuộc đứng trước mặt cô, làm cho cô chấn động tinh thần, từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến mức không thể tin được, "Anh ——"
Dư Tử Cường ngồi chồm hổm xuống, nhìn những vết thương trên người Hà Tuyết Phi, thở dài một cái bất đắc dĩ hỏi: "Cô không sao chứ?”
"Em ——“ Bất quá Hà Tuyết Phi không trả lời, chỉ nghẹn ngào khóc thút thít, hơn nữa giọng điệu càng khóc càng lớn, cuối cùng ôm đầu gối mình gào khóc.
Cô cứ khóc mãi, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh chỉ chõ vào cô, còn có người chỉ trích Dư Tử Cường.
"Là đàn ông con trai, vậy mà bắt nạt con gái ở ngoài đường phố thật sự mất mặt quá đi”.
"Bạn gái cậu bị thương, còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi?”
"Đúng đó, đúng đó”
"Tôi không phải ——" Dư Tử Cường muốn giải thích với mọi người, nhưng mà không giải thích được cuối cùng mặc kệ bọn họ, lạnh lùng nói với Hà Tuyết Phi, "Này, cô đi được không?"
Đương nhiên Hà Tuyết Phi cũng nghe thấy mọi người chỉ chõ Dư Tử Cường, làm cho cô thấy ngượng không khóc nữa, lấy tay lau nước mắt trên mặt, nỗ lực đứng dậy thử bước đi, nhưng vừa mới đi được một bước liền đứng không vững ngã xuống, kêu rên đau đớn, "A ——"
Dư Tử Cường thấy cô ngã xuống vốn muốn chụp cô lại, nhưng trong lòng không muốn bị cô bám theo, rốt cuộc tay đưa ra được một nửa lại thu về, trơ mắt nhìn cô té trên đất. Bất quá chỉ lạnh lùng hỏi một câu, "Không sao chứ?"
"Không, không sao.” Hà Tuyết Phi cảm thấy anh đối xử với cô vừa lạnh lùng lại vô tình, cho nên cô chỉ có thể tự mình cố gắng đứng dậy, không dám đi lại chỉ đứng bất động, khẽ hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây?”.
Cô nhỏ nhẹ khúm núm hỏi khiến anh thấy có chút phiền, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô có chút đáng thương, dù ghét cũng không muốn đả kích cô thêm, bình thản nói: "Vừa đi ngang qua, nếu cô không sao tôi đi trước”.
Cô có chút giận khi thấy anh thờ ơ, trong lòng muốn nhờ anh đưa cô đến bệnh viện, tuy nhiên cô lại không dám mở miệng chỉ có thể khẩu thị tâm phi đáp lại một tiếng, "Dạ”.
Nghe cô trả lời thế, Dư Tử Cường im lặng xoay người đi, nhưng sau khi xoay người rồi lại thở dài một hơi, vẫn không khống chế được xoay người lại lạnh lùng nói: "Đi, sẵn thuận đường tôi chở cô đến bệnh viện”.
Những lời này khiến Hà Tuyết Phi thầm mừng đến phát điên, khuôn mặt buồn bã dần dần lộ ra niềm vui sướng hạnh phúc, còn có chút xấu hổ dịu dàng hỏi: "Có thể không?" vinhanh-annkasi.
"Tôi chỉ thuận tiện cho cô có gian một đoạn, chỉ thuận đường thôi cô đừng nghĩ quá nhiều, đi”.
"Dạ”. Mặc dù thái độ Dư Tử Cường rất lạnh lùng, nhưng Hà Tuyết Phi đã thấy thỏa mãn, muốn nâng chân bị đau lên đuổi theo anh, nhưng thật sự đau đến chịu không nổi đành đứng yên tại chỗ, thống khổ rên rỉ, “A ——"
Thấy bộ dạng cô như vậy, Dư Tử Cường không cam tâm vẫn đến dìu cô, "Đi”.
"Em, nhưng em —— " Hà Tuyết Phi vô cùng kích động, nhưng lại không dám tỏ ra mặt chỉ có thể nhăn nhó.
Thấy cô nhăn nhó làm anh càng bực, nghiêm túc ra lệnh cho cô, "Tôi kêu cô đi thì cô đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Đi".
"Dạ”.
Mặc dù bộ dạng anh rất nghiêm trang, nhưng cô lại nghe thấy trong đó ngầm ý quan tâm, mặc dù biết anh không thích cô nhưng trái tim cứ không ngừng bị luân hãm, rõ ràng đã nhắc nhở chính mình, anh là người không thể chạm tới nhưng cô vẫn nuôi hy vọng sẽ có được anh, nhất là tình yêu của anh.
Sau khi Dư Tử Cường dẫn Hà Tuyết Phi đến chỗ ngồi cạnh tài xế, còn mình ngồi chỗ tài xế, trước khi lái xe đi liền nói rõ, "Hà Tuyết Phi, hôm nay tôi giúp cô không phải vì tôi có tình cảm với cô, chỉ vì tôi không muốn hổ thẹn với lương tâm mình, nếu cô muốn cảm ơn thì sau này đừng bám theo tôi nữa, tôi sẽ rất cảm ơn cô.”
"Em, em biết." Hà Tuyết Phi cúi đầu, bắt buộc chính mình đồng ý, kì thực trong lòng lại không muốn từ bỏ, nhưng vốn dĩ thực tế rất tàn khốc cô không thể không buông tay.
Hoặc có lẽ cô không nên hy vọng xa vời thêm nữa.
"Biết là tốt, tôi đưa cô đi bệnh viện trước, chuyện còn lại tự cô giải quyết, đừng hy vọng tôi chở cô về nhà, tự thuê xe về đi".
"Dạ".
Thấy Hà Tuyết Phi khúm núm ứng đáp theo, Dư Tử Cường không vui không muốn nói nhảm nhiều với cô, lái xe chở thẳng cô đến bệnh viện, sớm giải quyết xong chuyện của cô rồi tìm Đinh Tiểu Nhiên.
Dư Tử Cường không có ý gì khi chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, nhưng lại bị người khác chụp hình lại cảnh này.
Đúng lúc Điền Vĩ đi qua thấy Dư Tử Cường dìu Hà Tuyết Phi, anh lập tức dùng di động chụp lại, chờ sau khi Dư Tử Cường đi rồi, sau đó cười nham hiểm gửi hình chụp cho Đinh Tiểu Nhiên.
Hắn muốn Đinh Tiểu Nhiên biết bộ mặt thật của Dư Tử Cường.
Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên chính thức hẹn với Dư Tử Cường, cho nên Đinh Tiểu Nhiên cố ý ăn diện hơn chút còn phối thêm đồ trang sức trang nhã, trong lòng dự định chuẩn bị xuất phát, ai ngờ lúc này điện thoại đặt trên bàn trang điểm reo lên, cầm lên thấy là tin nhắn Điền Vĩ gửi tới, mặc dù biết tin nhắn hắn gửi đến nhất định không phải chuyện tốt, nhưng vẫn mở ra xem, ai ngờ thấy tấm hình chụp Dư Tử Cường ở cạnh Hà Tuyết Phi, vừa bắt đầu cô còn cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng sau đó nhìn kỹ lại tấm hình, trong lòng nhất thời khó chịu không thể bình tĩnh.
Lúc này điện thoại lại vang lên, vẫn là tin nhắn Điền Vĩ gởi tới.
Đại khái Đinh Tiểu Nhiên có thể đoán được nội dung tin nhắn, bởi vì thấy được tấm hình đầu trong lòng liền hoảng sợ, không dám nhìn tấm hình thứ hai, do dự rất lâu mới mở ra.
Quả nhiên, vẫn là tấm hình Dư Tử Cường ở cùng Hà Tuyết Phi, hai người ngồi chung với nhau trên xe.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Không thể nào, nhất định trong chuyện này có gì đó hiểu lầm, phải tìm Tử Cường hỏi cho rõ". Đinh Tiểu Nhiên lầm bầm, gọi điện cho Dư Tử Cường hỏi rõ mọi chuyện.
Lúc này Dư Tử Cường đang lái xe chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, điện thoại trong tay reo lên, liền giơ lên thấy Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, trước khi nhấn nút trả lời, cảnh cáo Hà Tuyết Phi trước, "Một hồi cô không được phát ra tiếng động nào, nghe rõ chưa?
"Dạ”. Lời cảnh cáo này khiến Hà Tuyết Phi biết là Đinh Tiểu Nhiên gọi tới, cho nên ngoan ngoãn câm miệng không dám nói tiếng nào, ngay cả thở cũng thả chậm không dám tạo ra tiếng động.
Sau khi Dư Tử Cường xác định cô không mở miệng nói chuyện, lúc này mới nhấn nút trả lời, dịu dàng nói: "Em yêu, muốn gặp anh rồi sao? Đừng lo, nhanh mà, rất nhanh em sẽ thấy được anh”.
Nghe Dư Tử Cường châm chọc, Đinh Tiểu Nhiên rốt cuộc đã có thể bình tĩnh lại, hơi thở dài, dò hỏi: "Dư Tử Cường, giờ anh đang ở cùng với ai?”
"Không có, chỉ có mình anh thôi, anh đang trên đường đến nhà em đây"., mặc dù Tử Dư Cường nói dối xuất phát từ trong lòng, nhưng đó cũng vì muốn mọi người vui vẻ, bất quá trong lòng vẫn rất bực bội không biết vì sao Đinh Tiểu Nhiên lại hỏi anh chuyện này.
"Thực sự chỉ có mình anh sao?”
"Không phải mình anh, vậy em muốn có mấy người hả?”
"Anh không gạt em chứ?”
"Không có”.
"Được, em chờ anh, anh lái xe cẩn thận em cúp máy đây. " Đinh Tiểu Nhiên nhận được câu trả lời, liền tắt máy, không chút nghi ngờ lời Dư Tử Cường nói, ngược lại cho rằng Điền Vĩ cố ý phá hư tình cảm giữa cô và Dư Tử Cường, cho nên liền mặc để không để tâm nhiều tấm hình Điền Vĩ gửi cho cô.
Cô phải tin vào Tử Cường, nếu dễ dàng nghi ngờ anh, hai người ở bên nhau còn có ý nghĩa gì chứ?