Tôi giật nẩy mình. Hắn vẫn mỉm cười thản nhiên, ấm áp, trong nháy mắt xung quanh tôi nở đầy hoa móng giò. Vân Phi Bạch gọi gã sai vặt cho một chiếc xe ngựa đến.
Lên trên xe, hắn bỗng chìa tay cho tôi. Tôi giật mình, tim đập thình thình, hai má nóng ran, kìm nén trong lòng đưa tay ra cho hắn cầm.
Tayvừa đưa thì bị Vân phi Bạch nắm luôn làm gã sai vặt đứng một bên đỏ mặt, cúi đầu.
Tôi thấy mặt tôi càng ngày càng nóng, cùng Vân phi Bạch sóng vai ngồi xuống, thẳng một mạch đi đến phố thành nam, xe ngựa chạy như điên, ba bốn, hai lần làm tôi đụng vào Vân Phi Bạch, một lần bổ nhào vào ngực hắn, lần hai thì đụng phải cằm hắn.
Vân Phi Bạch giúp tôi hai lần, một lần thì đỡ tay tôi, lần khác thì đỡ lưng tôi.
Tôi nghĩ, chuyện này cũng không chỉ có làm cho con người ta có tình xuân mà ngay cả ngựa cũng có tình xuân nữa.
Khó khăn lắm mới đi ổn, tôi đang hổn hển thở dốc, chưa kịp thở xong thì xe ngựa lại tiếp tục chạy điên điên khùng khùng tiếp làm tôi cũng lại điên khùng theo, Vân Phi Bạch lấy tay đỡ lấy lưng tôi nhẹ giọng bảo: “Cẩn thận”
Trên mặt tôi đang nóng bỗng như nở đoá hoa tâm, chịu không nổi muốn thể hiện ra hết. Vân Phi Bạch nâng tôi dậy, tay vẫn đặt trên lưng tôi, ôn nhu nói: “Không có chuyện gì chứ?”
Tôi ngượng ngùng cười. Hắn cười khẽ một tiếng, buông tay ra, dừng chút rồi bỗng mở miệng nói: “Tưởng diễn hay lắm mới mời ta đến xem sao?”
Tôi giật mình còn bần thần một lúc mới nhìn hắn lắp bắp: “Tước, đi xem cầu hỉ tước trước có được không?”
Bảy tháng bảy ngày trên sông Thiên hà, ngưu lang chức nữ gặp nhau trên cầu hỉ tước tâm tình, làm cho khối thần tiên trên trời tức giận cũng chẳng làm gì được. Dao Ngọc nói, kịch diễn này rất thích hợp cho những người đang yêu xem, cũng là mười lần thích hợp nhất để thổ lộ cảm xúc trong lòng.
Hôm nay trời trong xanh, không khí trong lành, mặt trời lên cao cao, con người tình xuân, ngựa cũng tình xuân, lịch viết, nghi xuất hành, gả thú, tôi cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để thổ lộ tâm tình.
Vân Phi Bạch nhếch khoé miệng lên, trong mắt tràn ngập ý cười” Được” Rồi nhìn tôi một hồi, bỗng gọi tôi: “A LY”
Tôi theo bản năng a một tiếng rồi giật mình ngồi im.
Vân Phi Bạch nhìn tôi mỉm cười nói: “Ta thấy gọi A Ly so với gọi Chân cô nương dễ nghe hơn”
Trong lòng tôi lại nở hoa, tất cả những giận hờn trong thời gian qua biến mất, lòng tôi hơi hỗn loạn chua xót một chút, lại có chút sầu não.
Tính đi tính lại thì đã hai tháng hai ngày hắn chưa gọi tên tôi như thế rồi.
A Ly, A Ly, giờ khắc này nghe gọi vậy, lòng tôi thấy ngọt ngào vô hạn, Tôi nuốt nước bọt, bối rối nở nụ cười, cảm giác cay cay mũi.
Kịch diễn nghe thực tuyệt, Dao Ngọc vừa ra diễn “Chuyện tiên cầu hỉ tước”, hát thật say sưa, rung động lòng người, càng tuyệt hơn là, khi hết một khúc, Vân Phi Bạch lại đề nghị diễn thêm “Phượng cầu hoàng” Dao Ngọc nói rằng “Chuyện tiên cầu hỉ tước” là mười lần thổ lộ ý tứ cảm xúc trong lòng hàng đầu, tôi hỏi nàng: “Thế dũng cảm nói thẳng ra thì sao?”
Nàng phe phẩy chiếc quạt nhẹ nhàng cười: “Dĩ nhiên là “Phượng Cầu hoàng “ rồi”
(Phượng hề phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải này hoàng), tôi dò xét ý tứ của Vân Phi Bạch trong đáy mắt, lòng lại nở hoa.
Hai khúc diễn xong, ra khỏi Tuý Hoa Âm cũng là lúc lên đèn, trời tối dần.
Gã sai vặt lạch bạch dẫn ngựa chạy tới. Tôi cùng Vân Phi Bạch sóng bước chầm chậm bên nhau.Lại là một đêm điều kiện vừa thuận lợi. Tôi nhịn không nổi buột miệng: “Bóng đêm đẹp quá”
Vân Phi Bạch hoà theo “Đúng vậy”
Tôi nói: “Trăng rất sáng”
Vân Phi Bạch cười khẽ: “Đúng vậy”
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm lắng nghe như mật rót vào tai đến nỗi mà làm lòng người cảm động. Tôi nghiêng mắt nhìn hắn có chút thất thần. Gió nhẹ nhàng thồi, tôi ở đây mà hắn cũng ở đây, dưới ánh trăng tròn, dưới chân tường kia có đôi mèo động đực rít gào.
Trên mặt hắn khẽ cười, tôi nhìn hắn cười mà ngơ ngẩn cười, trong lòng lại tràn đầy một rừng hoa cải, thực lãng mạn.
Trời thì xanh, mây thì trắng, đèn đã thắp khắp nơi, trăng tuyệt vời, đêm cũng tuyệt, mà còn có người tuyệt vời đi bên cạnh, tâm tình tôi cũng rục rịch không thôi. Tôi thấy giờ này khắc này thể hiện một chút tình cảm là chuyện tất yếu.
Trong lòng nổi dậy, tôi ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Vân công tử, huynh xem, đêm nay trăng rất sáng, trời đầy sao thật sự làm lòng người yêu thích không thôi, chỉ thích hợp cho lũ mèo hoang mà chẳng thích hợp cho tiên.
Vân Phi Bạch lảo đảo đứng không vững, theo giọng nhẹ nhàng của tôi ho khẽ mấy tiếng. Tôi cuống quít dìu hắn, hỏi: “Vân công tử, huynh sao vậy?”
Vân Phi Bạch thần người, trên mặt đỏ bừng nhìn tôi cười: “Không sao”
Dừng chút lại nói: “A Ly, sau này gọi ta Phi Bạch đi”
Tôi sửng sốt. Phi Bạch, Phi Bạch.
Vốn là cách gọi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tựa như hắn gọi tôi A Ly vậy lại làm lòng tôi thương cảm.
Hắn không biết rằng, trước đây tôi vẫn gọi hắn là Phi Bạch, mà hắn thì vẫn gọi tôi là A Ly.
Vân Phi Bạch bỗng mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy hình như chúng ta trước đây là biết nhau, lúc ở trên thuyền khi nhìn thấy muội lần đầu tiên, thì thấy hình như có chút cảm giác quen thuộc không nói được” Lòng tôi lại bị đau ,ngực chua xót nói: “Có thật không?”
Mãi sau mới hoảng hốt nhớ tới tiểu quận chúa của Trữ vương phủ kia, tôi do dự một lúc mới lắp băp: “Huynh, chuyện huynh cùng với quận chúa….Tôi, tôi đều đã biết…Huynh, huynh đừng đau lòng, còn có, còn có…”
Còn có tôi đây.
“Còn có gì nữa?” Vân Phi Bạch mỉm cười nhìn tôi. Trên mặt tôi nóng lên, ấp úng: “Còn, còn có rất nhiều cô gái tốt nữa”
Hắn cười khẽ, nhìn tôi không nói gì, một lúc sau bỗng bảo: “Muội nhìn thấy ta khổ sở lắm sao?”
Tôi kinh ngạc: “Không phải, không phải nói là huynh rất có ý với quận chúa hay sao?”
Hắn lại nhẹ nhàng cười: “Ai nói vậy?”
Tôi nghẹn họng. Mẹ ơi, nghe tin vịt nhiều đúng là không thể tin nổi.
Một lát gã sai vặt đánh xe ngựa đến. Trong xe ngựa, tôi và Vân Phi Bạch vẫn sóng vai ngồi bên nhau. Tâm tình tôi cũng tốt hơn, xe lại lóc cóc vang rền, hoa trong lòng tôi lại nở mãi nở mãi rồi lại hốt hoảng.
Phật nói, vui quá hoá buồn, phật còn nói, cuộc sống muôn màu sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn. Cuộc sống đúng là phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, cứ tiếp hết ngoài ý muốn này đến ngoài ý muốn khác, một bi kịch lại nối tiếp bi kịch, con người vĩnh viễn sẽ không biết ngoài ý muốn hay bi kịch đó khi nào sẽ đến, có lẽ ở một chỗ bên trái là ngoài ý muốn thì bên phải sẽ là bi kịch, luôn thường trực bên người một phải, một trái.
Phật cao thâm và ảo diệu, cứ thể hiện vô cùng thoải mái xuống người tôi . Xe ngựa vừa chạy đến góc phố, lúc tôi nuốt hai lần nước miếng thông cổ họng, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe tiếng gã sai vặt bên ngoài kêu lên sợ hãi, rồi sau đó nghe tiếng ngựa hí vang, rồi sau nữa là xe ngựa kêu loảng xoảng một hồi.
Vân Phi Bạch nắm chặt tay tôi: “Cẩn thận”
Gái già tôi đây chưa thực sự kinh hoảng nhưng cũng làm ra vẻ hoảng bổ nhào vào hắn kêu lên sợ hãi, cố ra vẻ thật yếu ớt, lại bị tấm vải xe ngựa quật vào té luôn trên đất,lăn mấy vòng, may mà còn được hắn ôm nửa người mới không bị đụng vỡ đầu.
Nhưng thấy con ngựa Vân gia kia vẫn bị chìm trong tình xuân nên ánh mắt đã lướt qua người hai chúng tôi, vẫy đuôi một cái, hí vang, hai vó nhấc cao bay lên lôi kéo chiếc xe tuyệt trần đi.
Gã sai vặt từ trên xe ngựa lăn xuống, vội đứng dậy, tiến đến đỡ chúng tôi, Vân Phi Bạch nhíu mày nói: ‘Sao lại thế hả?”
Gã sai vặt dậm chân một cái vẻ mặt cầu xin: “Đều là tại nô tài, nô tài quên mất là con ngựa này đang ở thời kỳ động dục, vừa rồi nhìn thấy con ngựa cái vọt qua bên cạnh nó nổi điên lên chạy đuổi theo con ngựa kia rồi.”