Gái Già Gả Bảy Lần

Chương 18: Q.1 - Chương 18




Hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng thật tuyệt vời. Mãi cho đến khi tôi ngồi lên xe ngựa thì tâm trạng vẫn còn bồng bềnh như trên mây vậy.

Ban đêm lại mơ một giấc mơ thật đẹp, vừa tỉnh lại thì đã là nửa đêm, tôi nằm trong chăn một lát, thấy hứng lên muốn làm thơ nên đứng dậy thong thả đi đên trong viện viết luôn một bài.

Sáng hôm sau, Dao Ngọc đến thăm tôi, đưa cho tôi 2 vé xem diễn kịch, nháy nháy mắt với tôi mấy cái nói: “Đây là cặp vé tình nhân, chỉ có 3 cặp, nước chè miễn phí, còn có thêm điểm tâm và bữa cháo tối nữa nha.”

Tôi nhận vé, tiễn Dao Ngọc đi, sau đó nhanh chóng vào phòng rửa mặt, ăn diện, rồi gọi tiểu Đào, mang theo hai móng giò vui sướng đi Vân Phủ.

Rất nhanh thì đã đi đến Vân phủ, từ trên xe bước xuống thì nhìn thấy 2 cỗ kiệu to đỗ trước cửa phủ, xung quanh kiệu bốn phía đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt.

Bên cạnh có một đám các vị đại thẩm tụ tập, nhìn đối diện cỗ kiệu chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán xôn xao.

Tôi buồn thiu, nghĩ nghĩ rồi thong thả bước lên.

Hỏi thăm một chút là cách tốt nhất nên tôi tự mình đi hỏi. Vì thế gái già tôi đây đi tới, ra vẻ như tò mò muốn biết chuyện gì, khụ khụ hai tiếng nói: “Có cô nương nhà nào tự đến cầu thân phải không?”

Một vị đại thẩm tiến lại gần hai mắt sáng ngời long lanh nước: “Đúng thế! Con gái của Liễu Thừa tướng, Liễu đại tiểu thư đến xin cầu hôn Vân Đại công tử đó!”

Tôi choáng váng. Gái già tôi đây đúng là miệng thối tự dưng một câu nói toạc ra mất rồi.

Con gái Liễu thừa tướng Liễu Yên, Lúc trước Tống bà mối đã từng nói nàng có ý với Vân Phi Bạch quả nhiên không phải là giả.

Tôi lẳng lặng chen chân vào nghe nhóm các vị đại thẩm nói chuyện, nước miếng các vị bay tứ tung, từ chuyện môn đăng hộ đối đến nam nữ nhân vật chính trai tài gái sắc thật xứng đôi, đúng là trời đất tạo nên một đôi, một lúc lại nói tăng thêm một nấc chả biết lúc nào thì đã đến đoạn nam nữ nhân vật chính lấy nhau rồi tiếp theo là khi nào thì động phòng, rồi khi nào thì sinh con.

Đại thẩm thứ nhất nói: “Ta đoán không quá 10 ngày”

Đại thẩm thứ hai nói: “Ta đoán không quá 20 ngày”

Đại thẩm thứ ba nói: “Ta đoán không quá 30 ngày”

Rồi đại thẩm thứ từ, đến thứ năm…………..

Tôi nghe choáng váng cả đầu, trong lòng thấy càng ngày càng lạnh, vì thế mới chán quá phán một câu: “Tôi đoán không biết là ngày tháng năm nào”

Rồi đi thong thả đến chân tường ngồi thụp xuống yên lặng, tiểu Đào mang theo móng giò cũng đuổi kịp ngồi luôn xuống bên cạnh tôi.

Tôi lấy tay ôm ngực bi thương nhìn trời than: “Tiểu Đào ơi, trong lòng tiểu thư nhà ngươi thật khổ sở quá”

Tiểu Đào nói: “Tiểu thư! Cô tỉnh lại đi! Trăm ngàn lần cũng đừng có cam chịu như thế!”

Tôi cam chịu nói: “Tiểu thư nhà người đây đã sống đến ngần này tuổi, gả cho 6 người cũng gả không xong, khó khăn lắm mới thích một người, vừa cùng hắn tâm đầu ý hợp, mới vừa leo lên lưng ngựa thì lại bị người ta đoạt mất đi rồi”

Tiểu Đào vỗ vỗ móng giò, nói: “Được rồi! Tiểu thư, cô phải nhiệt tình xuống tay trước mới được, thừa lúc người khác chưa kịp cướp cô xông vào cướp trước! Dao Ngọc cô nương không phải đã nói rồi còn gì, đầu năm nay, nếu nhìn thấy đàn ông mình thích thì phải bổ nhào vào tranh cướp mới đúng đạo lý chứ!”

Lời này nghe có vẻ rất đúng, nhưng tôi vẫn còn do dự trong lòng: “Vậy ngươi nói, tiểu thư nhà ngươi đây cũng muốn tranh thủ đi Vân phủ nói cầu hôn, chẳng nhẽ không sợ sét đánh hay sao?”

Gái gài tôi đây lần một, lần hai, lần ba cho đến bốn năm sáu lần rồi, chỉ vì một tiếng trống giục rộn rã thúc đẩy tinh thần hăng hái lên quá cao mà cuối cùng lại khắc chết 6 người, cũng ngang bằng gián tiếp mưu hại mạng người rồi, nếu ông trời có mắt, lại thấy tôi gây sóng gió, chỉ sợ một tiếng sét đánh xuống làm cho tôi đây chết không toàn thây, đến nhìn cả tro cốt còn không có nữa ấy chứ.

Tiểu đào suy tư, sau đó hạ giọng bảo: “Chuyện này cũng khó à nha”

Quả nhiên tiểu Đào cũng hiểu được tôi có khả năng sẽ bị sét đánh trúng mà. Tôi thở dài, u buồn nhìn trời. Trên trời nhìn rất xanh rất xanh, mây lại trắng bồng bềnh, ánh mặt trời rọi xuống vàng rực rỡ. Tôi hé mắt nhìn trời sáng sủa, trầm tư một lúc, nói: “Như vậy đi, ta sẽ đếm đến ba, đếm xong rồi nếu trời mưa mà nói thì ta sẽ không đi cầu hôn, còn nếu trời vẫn như thế này, ta tức khắc đi cầu hôn ngay”

Tiểu Đào suy nghĩ chút rồi nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta đánh cuộc được không, nô tì đánh cuộc cô đếm đến ba thì ngay lập tức sét đánh xuống, trời sẽ mưa luôn.”

Tôi nói: “Ta đánh cuộc là không”

Tiểu Đào lấy trong tay ra hai đồng tiền bỏ xuống đất, nghĩ thế nào lại bỏ thêm hai đồng nữa.

Tôi cũng lấy từ tay áo ra mấy đồng tiền thả xuống đất. Làm xong, ngón tay tôi còn chưa kịp rút về thì thấy sắc trời đã tối sầm lại, mặt trời trốn mất, ngẩng đầu nhìn lên thấy chân trời kéo về một đám mây đen, tôi vừa há mồm thở dốc thì bỗng nghe “oành” một tiếng, sét đánh xuống, từng hạt mưa to bỗng chốc nện xuống đầu.

Tôi bị mưa dội một trận lạnh thấu xương, không chỉ có lạnh mà còn nhóm lên từng đợt chua xót.

Mưa bỗng tạnh trong chốc lát, mây dãn ra trời lại sáng trong.

Tôi lau mưa trên mặt, đứng đậy lắc lắc cho nước bay đi, nhìn tiểu Đào bảo: “Tiểu thư nhà ngươi lòng rất đau, muốn nhanh về nấu một chén thuốc, ta uống xong muốn chui vào chăn khóc một hồi”

Từ chân tường bước ra, gặp luôn Vân Phi Bạch đang tiễn một một nam một nữ đi ra, nam thì khoảng bốn năm mươi tuổi, còn nữ thì khoảng mười bảy, mười tám tuổi, một thân mặc áo xanh ngọc, khuôn mặt đoan trang, thanh tú trông rất dễ nhìn.

Không cần đoán cũng biết đấy là hai cha con Liễu Yên.

Lúc lên xe, Liễu Yên bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Vân Phi Bạch, cắn cắn môi như là muốn nói gì đó nhưng giống như không tìm được từ nào hay để nói, mới dừng lại nở nụ cười đưa tình.

Vân Phi Bạch cũng nở nụ cười tình với nàng một cái nhìn trông rất hoà thuận vui vẻ.

Ngọc lớn ngọc nhỏ đã cùng một chỗ, cuộc đời này có kẻ thắng phải có kẻ thua, gái già tôi đây ở cạnh tường xem trong lòng đau không tả xiết.

Tôi ôm ngực, đang định tránh đi bỗng Vân Phi Bạch liếc mắt thấy tiến đến gần, ánh mắt của gái già tôi đây chưa kịp thu hồi cứ như vậy mắt đối mắt nhìn hắn.

Tôi lấy vội tay áo che mặt muốn trốn. Vân Phi Bạch cũng nhanh chân rảo đến rồi bảo tôi: “A Ly!”

Gái già tôi đây lúc nãy bị mưa dội ướt như chuột lột, trong lòng cứ tưởng tượng nhìn thấy bộ dạng này của mình chật vật không chịu nổi bỗng dừng chân, hé miệng cười xuay người đi.

Vân Phi mất công đi đến nhíu mi hỏi: “Thế nào mà lại có bộ dạng như vậy hả?’

Tôi cúi đầu không nói được lời nào.

Hắn dừng lại, đi lên cầm lấy tay tôi bảo: “Đã đến đây rồi sao không đi vào, lại thế nào gặp mưa nữa vậy?’

Tôi rút nhanh tay về, cười hắc hắc nói: “Nghe nói có Liễu đại tiểu thư tự mình đến cầu thân, tôi sợ, sợ là không được tiện cho lắm”

Vân Phi Bạch cũng không nói gì, trên mặt nổi lên ý cười, dừng một lát mới mở miệng chậm rãi nói: “Ta đã nói cho bọn họ biết ta có ý trung nhân rồi”

Tôi sửng sốt hồi lâu.

Hắn lấy tay nắm tay tôi thật chặt nói: “A Ly..”

Còn chưa kịp nói gì nữa thì bỗng thấy một gã sai vặt trong phủ chạy lục cục tới, vọt đến trước mặt tôi, hét đến chói tai: ‘Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, có một vị công công không râu đến phủ nói là có hoàng thượng hạ chỉ muốn người tiến cung”

Tôi bước lảo đảo, chân mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã bụp xuống đất. Mãi nửa ngày sau mới hồi phục, nhớ đến sự việc con trai của lão hoàng đế kia.

Đầu của gái già tôi đây bỗng đau quá, mẹ ôi, xem ra thì sự việc đã bại lộ hết rồi.

Vội vàng chạy về ngay thay quần áo rồi ra ngoài tiếp chỉ.

Thái giám đến tuyên chỉ kia đứng cách tôi rất xa, đang chăm chú nhìn tôi đánh giá, tôi đến gần từng bước, sắc mặt hắn bỗng tái lại nhanh chóng lùi vài bước, thấy vậy lòng tôi lại thêm phần chua xót hơn.

Không nghĩ đến tôi không những làm cho nam nhân nghe tin sợ mất mật mà ngay cả thái giám đối với tôi cũng sợ hãi không thôi, tôi cũng tự thấy sợ chính mình nữa là.

Tôi được một cỗ kiệu nhỏ đưa vào cung. Phụ thân cùng tôi đi.

Nửa canh giờ sau lần đầu tiên tôi được gặp hoàng đế trong truyền thuyết. Sau đó tôi kinh ngạc phát hiện ra hoàng đế cũng không phải mặt rồng gì mà giống người thường, cùng với ngoại tổ của tôi năm đó rất giống, cũng bị năm tháng in lên trên nét mặt trông thật hiền lành, hoà ái.

Lần này hắn triệu kiến tôi mục đích cũng rất đơn giản: chỉ là tò mò mà thôi. Cùng một người nổi tiếng giống như hắn, một gái già truyền kỳ làm cho nam tử trong kinh thành nghe thấy sợ hãi, cũng thành công làm tắc giao thông, rồi còn liên luỵ đến con trai của lão bị ngựa đá bay vào hồ nước thối nữa, hắn cho rằng chuyện rất quan trọng là phải gặp cho bằng được.

Ô ô, đây đúng là một ông già gan dạ sáng suốt nha.

Hắn đi vòng quanh tôi ba vòng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi, sau đó nhìn về phía phụ thân của tôi cười to: “Chân ái khanh, thì ra đây là khuê nữ của khanh hả….Ha ha ha…Nghe thấy đại danh đã lâu, nghe thấy đại danh đã lâu nha.”

Những lời nói này đúng là nói thực đó.

Tiến đến xem gái già tôi đây còn có vợ cả cùng mấy vợ bé của hắn nữa, các nàng cũng không phải xinh đẹp đến chết người đâu, mà cũng có khuôn mặt bình thường như bao người, cũng hiền lành, hoà ái, mặt đầy nếp nhăn như ai.

Người lớn tuổi nhất, có nhiều nếp nhăn trên mặt nhất là hoàng hậu kéo tay của tôi hoà ái hỏi: “Năm nay hai mươi phải không?”

Tôi đáp: ‘Vâng”

Nàng khen nức một hồi rồi lại hoà ái hỏi tiếp: “Chuyện hôn nhân còn chưa định được sao?”

Tôi đáp; “Vâng”

Bà lại than một hồi rồi cùng vài vị phi tử đồng loạt rơi nước mắt tỏ vẻ đồng tình.

Chính là vì để an ủi tôi cũng muốn giải quyết chuyện dân trong thành gây tổn thương cho tôi nên hoàng đế đặc biệt mời một vị thầy tướng đến xem mệnh cho tôi.

Tôi còn nhớ rõ sáu tuổi năm ấy, có một thầy tướng giang hồ đến Dược sư cốc, mỗi ngày dưới trăng ăn cơm, uống rượu, ngoại tổ của tôi lấy ngày sinh tháng đẻ đưa cho ông ta để ông ta tính cho tôi.

Người kia tính tính toán toán, xem xem xét xét, nhìn tôi từ cao xuống thấp, thở dài một tiếng, sau đó uống một vò rượu, đứng dậy trở về phòng tuyệt thực ba ngày.

Đến ngày thứ tư, hắn mang khuôn mặt xanh xao tiến đến xin cáo từ, đi đến phía trước nhìn tôi rồi phán một câu: “Tự cầu nhiều phúc đi”

Tôi lặng lẽ đưa cho ông ta hai cái bánh bao để trong tay nải quần áo.

Năm thứ hai, lại có một đạo sỹ đến cốc, cũng giống người trước sau khi cơm no rượu say, ngoại tổ cũng lấy ngày sinh tháng đẻ cho ông ta xem.

Đạo sỹ kia vừa thấy, nhìn tôi đánh giá vài lần, tính tính toán toán một hồi rồi uống một vò rượu trở về phòng tuyệt thực ba ngày. Ngày thứ tư lúc cáo từ ông ta cũng nói một câu với tôi y thế: “Tự cầu nhiều phúc đi”

Tôi cũng đem hai cái bánh bao nhét vào túi quần áo của ông ta.

Đến năm thứ ba, lại có một lão hoà thượng râu tóc trắng phơ đến cốc, lão hoà thượng này nhìn thấy tôi lần đầu tiên thì hít một hơi dài, rồi nhìn 8 chữ của tôi, lại thở dài một tiếng, lúc bắt đầu đi cũng giống hai vị trước nói một câu với tôi: “Tự cầu nhiều phúc đi”

Nhưng hoà thượng này còn dừng một chút, trừ nói câu này ra thì còn nói thêm câu nữa: “Số mệnh không trọn vẹn”

Tôi nhét bốn cái bánh bao vào túi cho lão.

Về sau lại thêm năm nữa, cứ vậy năm này năm khác tôi vạch vạch đếm đếm cũng tròn mười hai người rời mang bánh bao đi, nhưng đáp án cũng không khác gì hai câu nói như trên.

Thế rồi một ngày có một thấy tướng râu tóc trắng xoá đến xem cho tôi, cũng nhìn tôi đánh giá một lúc, lắc đầu thở dài, hộc ra một câu gồm mười chữ như sau: “Số mệnh không trọn vẹn, tự cầu nhiều phúc đi” (Nguyên văn là 8 chữ: Mệnh bàn không tròn, tự cầu nhiều phúc”, mình dịch thêm 2 chữ nữa thành 10 từ. Hiii.)

Trong lòng tôi quá chua xót, hoảng hốt, bỗng nhớ đến Vân Châu tên kia.

Vẫn là tôi lúc ấy chín tuổi và hắn mười hai tuổi năm ấy.

Mỗi một ngày chúng tôi đều ngồi bên nhau dưới giàn hoa mùa hè, dưới ánh trăng rằm, hắn bỗng hỏi tôi: “Bé con, lý tưởng của muội là gì?”

Đây là một vấn đề rất khó nói nha.

Tôi ngoác mồm ra tự hỏi mình một lúc rồi nói: “Gả cho nhà nào có móng giò ăn thôi!”

Hắn lăn đùng từ trên ghé xuống, lúc đứng lên phủi phủi bụi bám trên người, hừ một cái, khinh thường nói: “Thực là thô thiển”

Lúc hiểu ra gái già tôi đây lúc đó tự cho mình là cháu gái ngoại của thần y, nghe thấy hai chữ thô tục thì thật vô cùng nhục nhã, trong khi tôi đây cảm thấy lý tưởng của mình rất nghiêm túc, rất vĩ đại nha.

Vừa vĩ đại lại vừa nghiêm túc như thế, thế mà còn bị cười nhạo, lòng nhỏ bé của tôi chịu hết nổi rồi. Vì thế lúc này nước mắt của tôi bắt đầu tuôn ra ấm ầm, cắn chặt răng không thèm nói chuyện cùng hắn nữa.

Về sau mỗi ngày tôi đều cùng hắn lẻn vào trong thôn ăn trộm quả hồng. Hắn nói cho tôi biết: “Không ăn trộm quả hồng, không bị chó đuổi thì không phải là con người hoàn chỉnh”

Vì không muốn để cho cuộc đời của tôi sau này tiếc nuối không thôi, chúng tôi liền vội vàng chui vào trong vườn.

Lần đầu tiên cảm giác đi ăn trộm quả thực so với quang minh chính đại ăn gì đó thật thú vị, vì thế hai người chúng tôi ngồi trên thân cây cứ người này đến người kia ăn rất ngon lành.

Thực không may, trong lúc ăn rất vui vẻ thì chó đến rồi.

Vân Châu kéo tôi tụt xuống cây rất nhanh, rồi bỏ chạy thục mạng, khi đó tôi còn rất nhỏ, chân thì bé, chạy không được nhanh lắm, bị bắn tóm lấy chạy thì ngã chổng vó.

Bàn tay chạm vào đất xước chảy máu. Tôi khóc rất to.

Hắn cứ dỗ tôi mãi, tôi cũng không thèm để ý, cứ tiếp tục ngồi dưới đất mà gào khóc khản cả cổ.

Hắn vò đầu bứt tai một hồi, bỗng vỗ đùi đánh “đét” một cái, nói: “Bé con, tương lai muội sẽ gả cho một người có móng giò ăn đấy”

Tôi ngẩn người, ngừng khóc, nhìn hắn nói: “Thật vậy sao?”

Hắn trịnh trọng gật đầu.

Tôi vo áo trầm xuống một lúc rồi nghi hoặc nói: “Làm sao huynh biết vậy?”

Hắn cười hắc hắc bảo: “Đương nhiên rồi, ta là thầy tướng số đó nha, muội đưa tay đây cho ta, ta sẽ xem cho muội”

Tôi liền đưa tay ra. Hắn xì một tiếng, sau đó cười cười, nghiêm túc lấy khăn tay từ trong túi tôi ra, đem phủi bụi sạch cho tôi, sau đó nắm chặt tay tôi, cùng tôi nói rất nhiều chuyện, sau đó tổng kết lại một câu xanh rờn: “Tốt lắm, tốt lắm, số mệnh tuyệt vời, sau này nhất định sẽ gả được đến nhà có móng giò để ăn!”

Tôi nghi ngờ nói: “Nhưng mọi người ai cũng bảo số mệnh của tôi không được trọn vẹn cơ mà”

Hắn ngẩn cả người, sau lại ho khụ khụ một cái, đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Muội tin tưởng huynh hay là vẫn tin mấy lão đạo sỹ lừa ngu ngốc đó hả?”

Tôi vẫn chưa tin hỏi lại lần nữa, sau mới khẳng định với hắn: “Tôi nhất định chỉ tin huynh thôi”

Tôi cũng đã tin rất sâu, rất lâu, kể cả những khi xảy ra chuyện không may thì tôi vẫn một lòng tin tưởng, tin rằng số mệnh của tôi thực sự tròn vẹn.

Bởi vì đã từng có một thiếu niên nói với tôi như thế. Tôi một lòng tin vào hắn nói, kể cả tôi vẫn biết rõ rằng thực ra đó chỉ là lời nói dối mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.