Tôi là một Thủy Quỷ.
Là một Thủy Quỷ u buồn.
Nhị Đản hàng xóm đang cầm một bông hoa đuôi chó, ngồi xổm bên cạnh tôi, đỏ mặt nhìn tôi, nói: “A Ly, sao ngươi lại không cười?”
Tôi kinh ngạc: “Vì sao lại phải cười?”
Hai con mắt cậu ta ảm đạm: ‘Trước đây ngươi rất thích cười.”
Thật ra tôi đã mất trí nhớ, họ gì, tên gì, gọi là là gì, từ đâu tới đây, đang ở nơi nào, cha mẹ là ai, trong nhà có mấy người, nhà có mấy gian, đất có mấy thổ, tôi là con thứ mấy, tôi cũng không biết.
Tôi của trước đây, tôi đã quên hết rồi.
Thứ duy nhất có liên quan đến quá khứ là con ốc biển trên cổ tôi cùng với chiếc lắc được xiên bằng sợi chỉ hồng dưới chân tôi.
Đó là con ốc biển rất đẹp, kề sát vào lỗ tai có thể nghe được tiếng gió biển rì rào, ban đêm ngủ có thể nghe được tiếng sóng biển đập vào, khi đi chân trần từng bước từng bước chậm rãi trên mặt đất, thình thoảng lại nghe trong gió được tiếng đinh đang đinh đang.
Tôi thích nghe những âm thanh này, giống như tiếng hát của gió.
Đối diện với tôi là một lão bà bà bán canh, gọi là Mạnh Bà. Lúc tôi tỉnh lại, thấy bà bà đang ôm tôi vào lòng nước mắt nước mũi ròng ròng, bà nói cho tôi biết tôi là A Ly, là Thủy Quỷ dưới lòng Vong Xuyên này.
A Ly, A Ly, trong lòng tôi thầm nhớ kỹ cái tên này, có đôi khi không hiểu vì sao mà sầu não.
Mạnh Bà thường nhìn tôi, nói: “Ngươi đã trở nên u buồn rồi.”
Nói xong, lại khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: “Khó khăn lắm mới nhìn thấy tâm nảy nở, nhưng…haizz, tình thâm duyên cạn, tình thâm duyên cạn.’
Bà đa cảm than thở, lỗ tai tôi nghe được, trong ngực cũng mờ mịt.
Bên bờ sông có một gốc cây cổ thụ. Trên cây bị khắc loang lổ, một cái cành khô chìa ra trơ trụi.
Tôi hỏi Mạnh Bà sao lại thế, Mạnh Bà nói: “Đó là một Thủy quỷ ngốc đã khắc lên đó, cô ấy đang đợi người, mỗi một ngày thì khắc lên đó một dao.”
Tôi tán thành gật đầu: “Đúng thật là ngốc.”
Mạnh Bà thở dài: ‘Đợi được rồi, nhưng sau đó lại ra đi.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Bà liền bỏ việc trong tay xuống, bắt đầu kéo kéo tay tôi, rồi lại xoa nhẹ lên: “Bởi vì Quỷ ngốc đó thật ra không phải là một Thủy Quỷ, nàng vốn là một giọt lệ Hồng Mông chi sơ của Phật Thích ca mâu ni. Giọt lệ đó trong lúc vô tình đã rơi xuống lòng Vong Xuyên, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, đã biến thành hình người, nhưng bản mệnh sẽ không trọn vẹn.”
Bà dừng lại, lại ôm lấy đầu của tôi: “Trên đời này bất luận là quỷ thần hay tiên ma hay con người đều có mệnh bản trọn vẹn, sinh, lão, bệnh, tử, yêu, biệt ly, oán hận, cầu không được, cho dù là làm thần tiên, là phàm trần thì cũng phải trải qua những thứ này, nhưng..chỉ có quỷ ngốc kia là mệnh bản thiếu một góc..”
Tôi nghi hoặc hỏi: ‘Thiếu thì sẽ làm sao?”
Mạnh Bà lấy tay vuốt tóc tôi: “Mệnh bản bị thiếu, không rõ là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ khắc người khác. Người mà Quỷ ngốc kia chờ lại khắc với mệnh của nàng, suýt nữa thì chết, Quỷ ngốc kia nhân lúc người đó đang hôn mê liền cho hắn uống vong tình tuyền, mình cũng uống, sau đó, thì Quỷ ngốc liền mất đi ký ức.”
Tôi khóc nức nở. Câu chuyện xưa này thật khiến làm người ta thương tâm.
Mạnh Bà còn nói mệnh bản không trọn vẹn thì ngay cả thần tiên quỷ quái hoặc là con người cũng không thể chuyển thế đầu thai, nếu có chuyển thế thì mệnh bản cũng không trọn vẹn, ví dụ như, thủy quỷ dưới lòng sông Vong Xuyên.
Nhưng quỷ ngốc đó là do một giọt lệ biến thành, quỷ ngốc đó thật sự đáng thương, thật sự quá bất hạnh.
Mạnh Bà vỗ về tóc tôi, thương cảm than thở: “Tất cả đều là số mệnh.”
Số mệnh, số mệnh, thật ra là một điều gì đó rất huyền bí, tôi yên lặng tìm hiểu hai ngày cũng không hiểu thấu đáo được. Thật ra, tôi nghĩ, hiểu thấu đáo thì sẽ thế nào, tôi sẽ đến đâu, tôi sẽ như thế nào, hay giống như quỷ ngốc kia,
Tôi vén váy, chân trần bước từng bước đi trên mặt đất, đang nghe tiếng chuông kêu đinh đang đinh đang, thì gặp một nam tử.
Namtử đó nhìn rất đẹp, đôi mắt đẹp, nụ cười bên môi rất ôn hòa.
Namtử đó gọi tôi: “A Ly.”
Tôi yên lặng nhìn anh.
Anh cong khóe miệng lên cười, lấy từ trong tay áo ra một vòng hoa đuôi chó, đặt lên đầu tôi.
Tôi sững sờ hỏi: “Huynh là?”
Anh khẽ mỉm cười cầm lấy tay tôi, viết vào lòng bàn tay tôi hai chữ: Ngọc Hành. Sau đó trả bàn tay tôi lại, nói: “Hãy nhớ kỹ trong lòng, được không?”
Tôi gật đầu, bỗng nhiên mặt khẽ nóng lên, cúi đầu nhìn nhìn ngón chân mình.
Tôi yên lặng thầm lẩm nhẩm: Ngọc Hành, Ngọc Hành.
Công tử đứng đắn, ôn hòa như ngọc.
Ngọc Hành quan sát tôi một hồi, nói: ‘Muội thay đổi.”
Mạnh Bà và Nhị Đản cũng nói tôi thay đổi. Thay đổi, thay đổi, nhưng bộ dạng tôi lúc trước như nào, tôi thật không hề nhớ được.
Tôi nhìn nhìn ngón chân của mình, không lên tiếng.
Ngọc Hành lại cười khẽ, nói: “Cũng gầy đi không ít.”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, do dự một chút, nói: “Trước đây tôi…rất mập sao?”
Anh cười, đáp: ‘Không mập.” Anh dừng lại bỗng nhiên vươn tay ra kéo tôi ôm vào lòng, bàn tay đặt lên lưng tôi: “Chỉ là hiện giờ gầy hơn rất nhiều so với lúc trước.”