Gái Già Gả Bảy Lần

Chương 20: Q.2 - Chương 20




Tôi giật mình, hỏi: “Huynh là?”

Người đó đang vuốt nhẹ trên mặt tôi chợt dừng lại, khàn giọng nói: “Quả nhiên…muội đã quên.’

Tôi từ trên cây ngồi dậy, mặt đối mặt với người đó. Tôi nhìn anh, nhìn kỹ đôi mắt anh. Tôi hỏi: “Chúng ta…trước đây có biết nhau không? Tôi nhận ra mắt của huynh.”

Người đó ngẩn người, nhìn tôi ngập ngừng muốn nói, sau đó viền mắt từ từ đỏ lên, một lát, quay đầu đi.

Tôi thấy anh một giây sau thì rơi lệ. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nam nhân nào khóc, còn là một nam nhân rất đẹp.

Tôi suy nghĩ một chút, nhảy xuống cành cây, ngắt một bông hoa đuôi chó lên, do dự, rồi đưa tới trước mặt anh, nói: “Hình như huynh rất đau khổ…tôi….tặng huynh hoa đuôi chó này.”

Người đó quay đầu lại, viền mắt vẫn còn đỏ, nhưng không nhận hoa, chỉ yên lặng rất lâu, rồi đưa mắt nhìn con ốc biển trên cổ tôi, chậm rãi hỏi: ‘Ốc biển này…muội còn nhớ là ai đưa cho muội không?”

Tôi mở mịt lắc đầu.

Anh cười chua chát, lại đưa mắt nhìn xuống cổ chân tôi: “Vậy chiếc lắc chân này, còn nhớ không?”

Tôi lắc đầu, sau đó ngượng ngùng cười: ‘Tôi mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đều đã quên hết rồi.”

Anh trầm lặng không lên tiếng, một lát sau, mới tiếp tục mở miệng, hỏi vòng vo sang chuyện khác: ‘Sao lại ngủ trên cây?

Tôi xấu hổ, ngại ngùng: ‘Tôi đang đợi người.”

Anh nhìn mạnh về phía tôi: ‘Chờ ai?”

Chờ ai? Tôi nghĩ, là người mà trong lòng tôi thích kia, tôi nên gọi anh ấy như nào nhỉ?

Tôi nghĩ nửa ngày, sau đó mới nhìn đầu ngón chân, nói: “Đang đợi người trong lòng tôi.” Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: ‘Huynh ấy nói huynh ấy sẽ đến tìm tôi, tôi đang đợi huynh ấy.”

Một lát không nghe có tiếng nói gì.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp gương mặt đẹp đẽ của nam tử kia trắng bệch, nhìn tôi chăm chú.

Tôi giật mình: “Công tử…huynh…”

Nói còn chưa hết câu, lại bị anh cắt ngang, anh nhìn tôi chằm chằm, từng câu từng chữ như là vô cùng khó khăn thốt ra: ‘Hắn ta là ai?”

Tôi sửng sốt, mờ mịt đáp: “Là Ngọc Hành tinh quân trên trời.”

Trên mặt anh cứng đờ: “Thì ra..là hắn.”

Tôi cười ngượng ngùng, giơ vòng tay cho anh xem: ‘Cái này chính là huynh ấy tặng tôi.”

Anh yên lặng cụp mắt xuống, lại quay đầu đi, không trả lời, trên vai run nhè nhẹ.

Tôi nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh, hỏi: ‘Công tử, huynh làm sao vậy?”

Anh vẫn không trả lời, một lát, mới mở miệng nói: “Ta là Vong Xuyên.”

Ngày hôm sau Ngọc Hành cũng không tới.

Tôi vẫn ngồi trên cây tiếp tục chờ Ngọc Hành. Tôi nghĩ, hôm nay không tới, ngày mai sẽ tới.

Nhị Đản cầm một đóa hoa đuôi chó đứng ở dưới tán cây, nhíu mày u sầu nhìn tôi, nói: ‘A Ly, hôm qua Hoa Nữu nhà bên viết thư tình cho ta.”

Tôi ‘a’ một tiếng.

Cậu ta tiếp tục buồn bã nói: ‘Hắc Nha sát sát nhà nhân dịp ta không đề phòng, bất ngờ hôn lên mặt ta một cái.”

Tôi lại “a’ một tiếng.

Cậu ta lập tức thất bại, ôm ngực đau đớn nói: ‘A Ly, ngươi có thể tỏ ra một chút đau buồn để ta vui lòng một chút không được sao.”

Tôi suy nghĩ một chút, không nhịn được bật cười.

Cậu ta mếu máo, cúi đầu xuống, bỗng nhiên nói; ‘A Ly..ta sắp thành hôn.”

Tôi sửng sốt.

Nghe cậu ta nói tiếp: ‘Hoa Nữu và Hắc Nha đều tới nhà ta cầu hôn, mẹ ta nói, Hắc Nha tốt, hông to, ngực to, cưới vợ phải cưới người như thế.”

Tôi vô thức nhìn ngực mình, có chút u sầu.

Đợi nói xong, cậu ta bước tới đưa hoa đuôi chó trong tay cho tôi, có chút suy sụp nói: ‘A Ly, sau này ta e rằng không thể chờ ngươi được nữa, ngươi..ngươi nếu như buồn thì đi tìm Mạnh Bà nói chuyện, ta đi đây.”

Nói xong, liền rầu rĩ quay đầu bỏ đi.

Đi được một đoạn ngắn, cậu ta lại quay lại liếc nhìn tôi, lại đi được một đoạn ngắn, lại quay lại nhìn tôi, cuối cùng xoay người, nhanh chân chạy đi.

Ngày thứ ba tôi gặp Ngọc Hành.

Tôi từ trên cây nhảy xuống, anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, khóe miệng cong lên cười, ánh mắt lưu luyến.

Nhưng, sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Tôi chạm vào mặt anh, nghi hoặc hỏi: ‘Huynh làm sao vậy?”

Anh thuận thế bắt lấy tay tôi, nhìn tôi một lát, nói: ‘Thiên quân hạ chỉ tứ hôn, gả Ngọc Trứ công chúa cho ta.”

Tôi ngẩn người ra, một lát sau mới phản ứng: “Vậy huynh..huynh đồng ý rồi đúng không?”

Ngọc Hành ôm tôi vào lòng, nói khẽ: ‘Ta kháng chỉ.”

Tôi ngẩn người, nghe anh dừng lại, rồi tiếp tục nói: “A Ly, ta phải đi rồi.”

Tôi hỏi: ‘Đi?”

Anh không đáp, cúi đầu, buông tôi ra, sau đó vén sợi tóc trên trán tôi, nói khẽ: ‘A Ly, nhắm mắt lại.”

Tôi yên lặng nhắm mặt lại.

Một nụ hôn lạnh lẽo rơi trên trán tôi.

Giọng anh chậm rãi vang lên: ‘Ta bị Thiên quân giáng hạ xuống trần gian, vĩnh viễn không quay về được, A Ly, ta phải đi.”

Bên tai tôi như có tiếng sấm nổ tung ầm ầm trong lỗ tai. Tôi bỗng nhiên bị đẩy mạnh rời khỏi anh, chân tay luống xuống muốn giữ tay anh lại, nhưng đã không kịp, anh đã bay rất nhanh lui về sau, qua tam đồ hà, qua chiếc cầu kia, sau đó từ từ biến mất.

Tôi lúc này mới phát hiện, hôm nay anh mặc quần áo bạch y, cũng mới phát hiện, anh mặc đồ trắng đẹp như thế. Như là những cánh hoa dưới tán cây bị gió thổi, rơi xuống tan tác.

Trước mắt tôi đâu đâu cũng là màu trắng, từng mảnh từng mảnh. Lan ra mênh mông.

Đó là gió thổi, đó là hoa rơi rụng.

Tôi kinh ngạc nhìn, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Tôi nghĩ nếu như Ngọc Hành không thể quay về được, tôi còn ở đây làm gì nữa? Tôi nghĩ, tôi thích anh, tôi yêu anh, anh là người trong lòng tôi, tôi phải ở cùng anh một chỗ, tôi nghĩ, anh đến đâu, tôi cũng phải theo đến đấy.

Tôi đứng ở trên cầu luân hồi, giang hai tay ra, nhắm mắt lại nhảy xuống cầu.

Tôi là Thủy quỷ trong lòng sông Vong Xuyên. Mạnh Bà từng nói cho tôi biết, Thủy Quỷ trong lòng sông Vong Xuyên không thể đầu thai chuyển thế, cho dù là chuyển thế, mệnh bản cũng sẽ không trọn vẹn.

Giống như theo lời bà nói thì tôi và quỷ ngốc kia giống nhau.

Thật ra tôi luyến tiếc rời đi, tôi luyến tiếc bà bà, luyến tiếc Nhị Đản, cũng luyến tiếc Dao Ngọc.

Nhưng tôi lại càng luyến tiếc Ngọc Hành. Tôi luyến tiếc Ngọc Hành, tôi thích Ngọc Hành, Ngọc Hành là người trong lòng tôi. Tôi nguyện dùng mệnh bản không trọn vẹn của mình để đổi lấy kiếp sau được gặp anh một lần, cho dù là thoáng qua, là một cái nhìn không quay đầu lại.

Tôi thích hàng lông mày của Ngọc Hành, thích mắt của Ngọc Hành, một đôi mắt rất đẹp. Nhưng trong giờ khắc bánh xe quay vòng từ trên cầu nhảy xuống, trước mặt tôi đột nhiên hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mìm cười, giận giữ…

Tiếng ai đó giận giữ trên cầu gào thét gọi: “A Ly.”

Là…là nam tử xinh đẹp tên là Vong Xuyên kia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.