Gái Già Gả Bảy Lần

Chương 2: Q.1 - Chương 2




Phật đã từng nói, cuộc sống luôn tràn đầy chuyện xấu ngoài ý muốn, lấy một lòng bình thường mới có thể cười, ngồi trong đình xem hoa rơi, nước chảy.

Tôi ghi sâu trong lòng điều đó. Nhưng thực rõ ràng tôi chưa đạt được đến cảnh giới này. Chật vật trở về, tôi nhìn ánh trăng khóc nức nở không thôi.

Chạng vạng ngày hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống tiểu Đào bưng một bát móng giò nóng hổi lên, tôi đang vui định ăn thì đột nhiên nha hoàn đến báo Vân công từ cùng gia đinh khiêng mấy cây trúc đến.

Tôi ngẩn người sau đó vội vàng buông đũa, đứng dậy chạy vội đến trước gương tô điểm lại một chút.

Vân Phi Bạch đang cùng phụ thân trong phòng khách uống trà, thấy tôi đi vào khoé môi nhếch lên trong mắt tràn đầy ý cười.

Tôi đuối lý lại cười trên mặt nóng lên. Bỗng phụ thân vỗ tay đứng dậy cả kinh nói: “Hây da, ta thế nào lại quên mất còn có công văn chưa kịp phê xong.”

Nói xong, nắm hai tay thở dài nhìn Vân Phi Bạch, vung tay áo lên bỏ đi, trông dáng thật nhàn tản.

Vân Phi bỗng đến gần trước mặt tôi, nhìn tôi lại cười nói: “Cô ngày hôm qua nói muốn cây trúc, tôi chặt vài cây trong viện mang đến tặng cô.”

Tôi làm ra vẻ không biết tươi cười: “Xin đa tạ”

Anh ta không đáp, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười cười định nói thì lại nghe anh ta mở miệng: “Lông mày của cô vẽ đẹp lắm”

Tôi giống như bị hắt một chậu nước lạnh, da mặt nóng bừng. Thằng nhãi Vân Phi Bạch này, bậy thật.

Tôi nhíu nhíu mày cường gượng nói: “Có thật không?”

Trên mặt anh ta ý cười càng nhiều. Dừng một chút mới hỏi: “Muốn trồng cây trúc ở đâu vậy?”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Đưa đến bên hồ nước trong hậu viên đi.”

Vì thế chúng tôi hai người khiêng cây trúc chậm rãi đi đến hậu viện.

Vân Phi Bạch buông cây trúc xuống, quay đầu cười nói với tôi: “Ta đào lỗ, cô trồng cây nhé”

Tôi kinh hãi. Cứ tưởng anh ta đã làm thiếu trang chủ của ngân hàng tư nhân số 1 danh chấn thiên hạ thế mà bỗng lại đến tận nhà tôi đào lỗ trồng cây trúc, đây mới là chuyện lạ nhất từ trước đến nay.

Khi hết ngạc nhiên, tôi thưởng thức những lời tinh tế của anh ta một lúc, có thể thấy “Tôi dệt vải anh cày ruộng” có hiệu quả tuyệt vời vì vậy vui vẻ nhận lời.

Bọn gia đinh thấy chúng tôi hai người hăng hái như thế mới hưng phấn đi bẩm báo, mang đến cuốc xẻng, nước rồi giải tán ngay.

Trồng cây phải là một người khoẻ mạnh, tôi xưa nay đều rất lười nhưng lần này tôi lại thấy dạt dào hứng thú. Đương nhiên hứng thú này đều vì người nào đó thôi.

Quả là không phụ lòng mong đợi của tôi, đến lần thứ ba tôi trồng cây trúc, Vân Phi Bạch buông xẻng, khẽ mỉm cười đi tới cầm lấy tay của tôi, giọng nhẹ nhàng: “Lại nghỉ ngơi một chút đi.”

Tôi cố nén nỗi vui mừng lại, thuận tiện đem tay rút về. Phật nói đúng, cuộc sống không lúc nào cũng tràn ngập chuyện xấu cùng với ngoài ý muốn. Mà bản thân tôi cũng không lúc nào chấp nhận như thế cho nên bi kịch lại xảy ra.

Lúc rút tay thì bỗng nghe tiếng nổ to “răng rắc”, một tiếng sét từ trên đánh xuống cây trúc gẫy làm đôi rơi xuống hồ nước làm cho vịt hoang kêu inh ỏi. Mà cây trúc này theo tôi thấy chính là cây trúc mà tôi và Vân Phi Bạch đang cầm gẫy đôi, bốc khói nghi ngút.

Tôi trợn mắt há mồm. Tôi liên tục khắc 6 vị hôn phu chết, mới vừa rồi chỉ có chạm nhẹ vào tay Vân Phi Bạch thôi ấy thế mà lại làm thiên lôi đánh tới, tôi không khỏi cho mình chính là yêu nghiệt.

Tôi cảm thấy vừa uể oải vừa đau xót. Chả nhẽ tôi sẽ là người sống cô độc một mình suốt cả đời hay sao?

Vân Phi Bạch kéo tôi lui lại nhíu mày nhìn trời nói: “Chắc là sắp mưa rồi, thôi tạm để cây trúc ở đây, về nghỉ thôi.”

Đột nhiên anh ta vừa nói xong thì lại thấy sắc trời thay đổi, mây đen kéo về mưa to như trút nước.

Vì vậy chúng tôi vui vẻ bị dầm nước mưa một lúc. Đợi cho bọn nha hoàn mang ô đến thì mưa bỗng tạnh luôn.

Lúc đó tôi đúng là đang dựa vào trước ngực Vân Phi Bạch, cả người run rẩy, có một nha hoàn che miệng cười trộm đem ô đến cười hì hì sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Tôi lúc này mới thấy hoảng khi cả người mình dường như dán chặt vào Vân Phi Bạch, mặt bỗng chốc đỏ lên, vội tách ra bung dù muốn bước.

Vân Phi Bạch lại đột nhiên cầm lấy tay của tôi. Tôi quay đầu chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Anh nhẹ giọng hỏi: “A Ly, nếu ta muốn lấy nàng về làm vợ, nàng có nguyện ý không?”

Tôi nhìn anh từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, giật mình đứng lại.

“A Ly?”

Tôi lấy lại tinh thần, chua chát cười: “Tôi là gái già họ Chân, anh chẳng lẽ không sợ sao..”

Anh cười nhẹ một tiếng, cắt đứt lời tôi “Nếu ta sợ thì ta đã không nói lời này rồi.”

Tôi cảm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn trời trừng trừng, sau đó nhìn đôi thiên nga trong hồ nước, nói: “Trời xe duyên, uyên ương thành đôi, thích hợp cầu hôn.”

Anh buồn cười quá, cầm lấy tay tôi nói: “Ngày mai ta sẽ đến cầu hôn”

Ban đêm trở về, tôi bắt đầu vui mừng không sao tả xiết, tìm quần áo cưới tương tự, chuẩn bị cho bản thân mình sắp sửa đi lấy chồng. Nhưng cuộc sống có biết đâu mà ngờ phát sinh không ai đoán trước được.

Tôi đợi liên tục ba ngày, mãi cũng không thấy Vân Phi Bạch đến cửa cầu hôn. Cho người đi hỏi thăm mới biết được anh bị mắc mưa ốm, về sốt cao đột ngột hôn mê liền mấy ngày.

Gã sai vặt trở lại nghi hoặc nói với tôi: “Nghe nói Vân công tử khoẻ lắm mà,

lần này hắn gặp mưa bị cảm mạo mà thôi nhưng không biết sao lại sốt cao không giảm, vẫn hôn mê, đúng là làm cho người ta thấy kỳ quái”

Tôi im lặng không nói. Lại qua mấy ngày, nhà họ Vân bỗng đóng cửa từ chối tiếp khách.

Lại tiếp qua mấy ngày nữa nghe nói anh tỉnh nhưng bỗng mất trí nhớ.

Đúng là mất trí nhớ thật. Tôi đi đến bức tường, trèo lên trên tường, thấy bóng anh lẳng lặng ngồi trong sân, hoàng hôn buông dần, bóng anh kéo dài trên đất.

Tôi gọi anh: “Phi Bạch”

Anh quay đầu lại hơi sửng sốt hỏi: “Cô nương là ai?”

Anh bị bệnh một thời gian khuôn mặt tiều tuỵ đi rất nhiều, đến cả nụ cười ấm áp cũng có vài phần tái nhợt.

Tôi xin lỗi anh, sau đó không nói tiếng nào nhảy xuống đất.

Ngay khi tôi vừa chạm mặt đất, đang đi trên đường thì phát hiện thấy anh đi bên người tôi mang theo một trận hương thơm nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.

Tôi nghĩ anh đã thật sự quên tôi rồi, người đàn ông ôn nhu đã nói sẽ lấy tôi bây giờ đã biến mất không còn nữa.

Một cây trúc mà dẫn đến bi kịch làm cho người hiện tại khóc nức nở, mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi không khỏi có chút đau xót.

Nhưng không sao, may mắn tôi vẫn chưa mất trí nhớ, tôi vẫn còn có thể vừa ăn móng giò, vừa tưởng nhớ đến nụ cười của anh. Tôi nghĩ ông trời đúng là đối đãi không tệ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.