Chương 19.1: Có một tí tình, mà đôi khi thấy rối như mớ bong bong…
Dương đến cơ quan làm, nhưng cảm giác chống chếnh vẫn khiến cô chưa kịp cân bằng lại. Buổi chiều, thấy lòng vẫn chùng xuống, Dương phóng xe ra phủ Tây Hồ. Nơi này, Dương vẫn hay ghé đến những khi cô muốn lòng yên tĩnh. Đám bạn của Dương thường cười như nghe chuyện đả kích, khi một đứa vốn loi choi như cô lại rất thường đến chốn thâm nghiêm tìm sự tĩnh lặng. Dương không bao giờ tới nơi chùa chiền vào ngày lễ Tết, cũng không hay cầu khấn. Nhưng hôm nay, cô đã cúi đầu, cầu bình an cho một người khác.
Chiều gió thổi lồng lộng, những chú chim sẻ rả rích nhặt gạo, thỉnh thoảng lại bay vù lên từng đàn. Dương nhìn những chú chim ấy, nghĩ đến một cuộc sống vô ưu, bay giữa những tán cây, tự do giữa bầu trời, và luôn có hạt gạo ở đâu đó chờ mình đến nhặt.
Đơn giản và nhẹ nhõm như thế. Chẳng như cô, có một tí tình, mà đôi khi thấy rối như mớ bong bong.
Đang ngồi vẩn vơ, Dương thấy có cuộc điện thoại. Là Định. Dương ngập ngừng nhận máy, thì nghe giọng anh hối hả nói phải đi vào Hà Tĩnh vài hôm. Có bên đầu tư không nghiệm thu công trình gì đó khiến Định phải nhảy vào giải quyết. Dương hỏi anh có cần cô chuẩn bị gì giúp không, nhưng Định nói có xe chờ sẵn rồi, sẽ đi ngay. Dương dặn Định vào đến nơi nhớ gọi điện cho mình, rồi cúp máy.
Định đi một vài ngày cũng tốt. Cô đang muốn có một khoảng thời gian để suy nghĩ, để ổn định và bình tâm.
Trở về nhà, Dương ngồi một mình, nghĩ đến bài thơ của Quân, nghĩ đến câu chuyện của Thảo Đan, nghĩ đến tình yêu của mình với Định. Nghe những điều Thảo Đan kể, cô thấy mình thương Định hơn, nhưng, cũng hoang mang, không biết lỡ mai này, cô có khiến anh thất vọng? Cô có trao cho anh một cuộc đời yên ấm?
Câu nói của Thảo Đan lại văng vẳng quanh đầu.
“Khi anh Định nói sẽ bảo bọc em suốt đời… em là cô gái mới lớn. Em với anh ấy cũng không phải anh em ruột thịt. Bọn em đã gắn bó với nhau một thời gian dài… Trong lòng em cứ nghĩ, có anh ấy ở bên em thế này thì tốt quá.
Thật ra, em cũng biết anh Định chưa quên chị Hoài em. Những chiếc áo của anh ấy, thêu trên cổ áo, anh ấy vẫn giữ. Ngay cả nó sờn rách đi rồi. Đến một ngày, em nghĩ chị ấy đi thì đã đi rồi. Em muốn anh ấy sống với hiện tại, nên, em bỏ tất cả những chiếc áo cũ đi, rồi tự lấy tiền anh ấy, mua áo mới, thêu lại bằng những chữ Đ khác, bằng màu chỉ khác. Anh ấy biết nhưng không nói gì… Em cứ nghĩ là anh ấy chấp nhận… “
Dương như thể vẫn nhìn thấy nụ cười buồn tênh của Đan, cô co người, ôm chiếc gối ôm màu vàng rực rỡ vào lòng, nghiền ngẫm lại từng lời Thảo Đan nói.
“Anh Định nhiều người yêu lắm, nhưng em biết anh ấy không yêu ai. Với em, em cũng biết anh ấy không yêu, nhưng rất thương. Em nghĩ, ừ, cứ thương mà thương suốt đời thì cũng tốt. Và rồi thì chị xuất hiện…”
Dương trở mình, dụi vào gối, ngẫm ngợi không biết có thực Định đã thay đổi khi gặp mình không. Thảo Đan kể Định hay cười hơn, đôi lúc biết tự thả lỏng cho mình. Cô không hề biết Định trước ngày ở khu resort đó, để mà so sánh. Nhưng ý nghĩ vì mình, mà một người nào đó thay đổi thật ngọt ngào. Nhất là khi người ấy cũng là người mình rất mực yêu thương!
Điện thoại reo đột ngột khiến Dương sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ lan man, cô quẳng chiếc gối sang một bên, nhấc máy. Là bác Tâm gọi cô sang ăn cơm, Dương ngần ngừ rồi đồng ý. Nghĩ cũng áy náy, từ hồi đó đến giờ, cô và Định còn chưa kịp mời hai bác, và cả Tân nữa, những ông mối bà mai nhiệt tình này một bữa. Dương nghĩ bụng, đợt công tác này Định về, cô nhất định phải làm một số việc mà bấy lâu nay cô vẫn né tránh: ra mắt bạn bè, ra mắt gia đình, và nhắc nhở anh đến một đám cưới. Cả cô và anh đâu trẻ trung gì nữa. Mà mẹ cô sốt sình sịch như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Khi Dương vào chỉ có bác Tâm ở nhà. Bác Thụ thấy bảo mấy hôm nay đầu bù tóc rối, mấy công trình hình như bị bên đầu tư làm khó dễ nên phải xoay xỏa không ngừng. Bác Tâm kéo Dương vào bếp, làm món khoai tím rán, vừa làm bác vừa rủ rỉ khuyên nhủ Dương chuyện “tiến tới” thế nào với Định đi. Cô đâu còn thời gian mà dông dài nữa. Dương ậm à ậm ừ, nghĩ chắc mẹ cô lại mới đả thông tư tưởng bác, bắt bác đả thông tư tưởng mình đây mà.
“Cháu cũng định đợt tới anh Định về thì bàn bạc đây ạ”
Bác Tâm nghe thế mắt sáng lên hài lòng “Ừ phải thế chứ. Đàn ông đàn ang nhiều khi nó cũng hay vô tâm cái chuyện đấy. Cháu phải nhắc, đừng ngại gì cả”.
Dương cười cười không nói, gì chứ Định thì cô không nghĩ anh vô tâm. Nhưng anh nghĩ cái gì thì cô không biết. Chợt bác Tâm chép miệng.
“Nhưng mà đợt này hình như mấy dự án có vấn đề hay sao! Có lần bác thấy thằng Định đến, vào phòng bác Thụ ấy, đóng cửa đến nửa đêm. Không biết làm cái gì mà cơ mật lắm…”
Dương sực nhớ đến một buổi tối khuya muộn Định mới về, anh nói anh mệt lắm. Hình như công việc anh đã trục trặc từ lúc đó. Nhưng trừ lần đó ra, không thấy Định thể hiện thêm gì nên cô cũng không biết thực hư thế nào. Đang thần ra, thì Dương thấy có tiếng mở cửa, rồi bác Thụ đi vào, dáng vẻ mệt mỏi. Thấy Dương, bác mỉm cười với cô, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Nấm! Rót cho bác cốc nước”
Dương vội vàng đi rót nước, rồi cất chiếc cặp của bác vào một góc.
“Cháu tưởng bác cũng đi vào Hà Tĩnh với anh Định ạ?”
Ông Thụ lắc đầu “Mỗi người xử lí một nơi, chứ dúm lại cả một góc thì có mà hỏng bét”.
Dứt lời, ông ngửa cổ uống ừng ực. Dương nhìn ông, có chút lo lắng.
“Công việc có vấn đề hả bác?”
“Ừ. Toàn những thứ bà rằng, mệt đầu lắm, cháu không hiểu đâu”
Dương nghe thế thì im lặng không hỏi gì thêm. Ông Thụ đột nhiên quay sang Dương.
“À, cháu gặp gia đình thằng Định chưa?”
Dương ấp úng “Chính thức thì chưa ạ! Cháu chỉ quen với cháu của anh ấy thôi”
Ông Thụ trầm ngâm “Thế chưa gặp bố nó bao giờ à???”
Dương sực nhớ đến lần gặp ở bệnh viện lúc Quân bị thương, và cả lần điện thoại vừa rồi, cô ngần ngại.
“Dạ, có gặp qua. Nhưng hình như anh ấy với bố có mâu thuẫn”
Ông Thụ gật đầu “Bác cũng đoán thế. Có điều…”
Ông Thụ không nói hết câu, Dương đang chờ nghe thì bác Tâm đi ra giục giã.
“Nói chuyện sau. Anh rửa mặt mũi đi rồi ăn cơm. Không nguội hết bây giờ”
Ông Thụ gật đầu đứng lên, đi vào phòng. Dương đột nhiên thấy lòng lo lắng không yên.
Chương 19.2: “Đây đi rồi thì có nhớ đây không???”
(Hồ Tây, 5.2011, ho ho, có cục gạch găm sẵn để … ném 1 số người )
Trở về nhà trời đã khuya, Dương chẳng tâm trạng nào mà hát hò như mọi bận. Khi bước lên cầu thang, cô cứ chầm chậm từng bước. Định vẫn chưa thấy gọi điện về. Không biết vấn đề phát sinh có trầm trọng lắm không? Mải cắm đầu xuống nhìn chân mình, khi bước lên cửa nhà, Dương bất ngờ thấy có người vỗ vỗ lên đầu mình. Ngẩng lên thì thấy Quân, vai khoác chiếc ba lô, cười híp mắt.
“Cứ tưởng “âu vờ nai” không thèm về”
Dương đứng im, lúng túng. Dư chấn của bài thơ vẫn làm cô chưa thể tự nhiên như cô tiên với Quân như trước đây. Cô vội lách qua người Quân, móc chìa khóa mở cửa. Nhưng mở mãi không được.
Quân giằng lấy cái chìa khóa.
“Để đây mở cho”.
Dương nhìn Quân thành thạo mở cửa, sớ rớ không biết nói gì. Quân mở xong thì nhìn Dương lom lom.
“Làm sao đấy? Có ai vừa bắt nạt à?”
Dương lắc lắc đầu. Đột ngột Quân thò tay, banh hai má cô ra.
“Hiểu rồi. Cái mặt này là vừa ăn con tưởng bở to đùng đúng không?”
Dương nhăn nhó cố thoát ra, nhưng Quân không buông, thậm chí còn ngoác miệng ra cười đầy khoái chí, vừa banh vừa lắc má cô.
“ Về nhà thấy cái bộ quần áo không cánh mà bay, đây đoán ngay. Có phải đọc thấy cái bài thơ của … đây, rồi tưởng là viết cho mình hả???”
Dương bị Quân kéo má phát đau. Nhưng đau không phải là thứ cảm giác làm cô khó chịu nhất bây giờ. Bị lật tẩy khiến Dương phát sượng sùng.
“Tôi tưởng bở bảo giờ???”
Quân hất hàm “Không tưởng bở thế sao không dám nhìn thẳng vào mặt… đây???
Dương trợn mắt “Đang nhìn đây thôi”
“À, cái nhìn này có ý nghĩa phiên dịch là: Ngay cả bà đây tưởng bở đi nữa thì sao mày dám nói ra hả???”
Vừa nói cậu ta vừa cười phá lên. Dương tức tối đến mức không kềm chế, đạp thẳng vào chân cậu ta một phát rồi đi vào nhà.
Quân thậm chí chẳng thèm kêu “oái” một câu lấy lệ, cậu ta phi thẳng theo sau, túm cẳng tay cô lại.
“Thôi nào, đừng giận nữa”
Dương vùng ra, Quân vẫn cố giữ lại. Cái giọng bông lơn không kiềm được lại phun ra.
“Thích nhất là nhìn thím tức điên cuồng mà không làm gì được đây, nhìn cái mặt sao mà thích”.
Dương gào lên “Lượn đi cho nước nó trong. Bà đây hôm nay đang bực dọc trong người. Biết không hả?”
Quân đột ngột kéo cô vào lòng, ôm cô, còn cọ cọ cái mũi vào tóc cô. Dương hốt hoảng đẩy cậu ta ra cũng vừa lúc Quân buông tay.
“Ôm tạm biệt cái thôi mà. Cuối tháng này đây bay rồi! Có khi chẳng kịp gặp chú Định nữa”
Dương khựng lại, nhìn vẻ mặt buồn buồn của cậu ta, bỗng nhiên chùng hẳn lại, không biết nói gì. Không hiểu sao, gặp cậu ta thì phát điên, nhưng ý nghĩ cách cậu ta cả nửa vòng trái đất thì cũng bùi ngùi.
“Đây đi rồi thì có nhớ đây không???”
Kiểu nói nửa đùa nửa thật này làm Dương không biết đối phó thế nào, cô phủi phủi tay.
“Không! Thoát nợ”
Quân thở ra rất kịch “Đấy, đời có mấy người biết quý một tấm lòng trong thiên hạ đâu.”
Ngẫm nghĩ cậu ta cũng sắp đi xa, Dương ấp úng.
“Đi sang đó thì cẩn thận, đừng có đánh nhau”
“Này, không phải gái già mà thành bà già rồi đấy”.
Chút trìu mến vừa đó đã bay vù đi mất, Dương quắc mắt “Ừ, mà bà đang lên cơn đây! Đừng có trêu vào bà! Có lượn đi không thì bảo”
“Khỏi phải hắt hủi. Đây đi cho mà khóc luôn này…”
Vẫy vẫy tay với cô, Quân quay người ra cửa, chiếc ba lô trên vai lúc lắc. Dương đứng im nhìn theo, nhận thấy mắt hơi cay cay, lòng thoáng chút xốn xang. Bóng cậu ta đã khuất sau cánh cửa, Dương vẫn đứng im, thẫn thờ.
Cậu ta sẽ “đi vắng” trong cuộc đời cô một thời gian rất lâu. Vài ba năm, mà có khi cậu ta sẽ lượn thẳng cánh không chừng. Ý nghĩ đó khiến Dương nuốt một tiếng thở dài.
Chợt cái đầu Quân lại ló vào.
“Ê này”
Dương ngẩng lên nhìn, ánh mắt vẫn đỏ hoe.
“Bài thơ ấy đấy… Nếu tưởng bài thơ đó viết cho mình mà hí hửng được, thì cứ tưởng thế đi”
Cậu ta vội vàng rụt ngay cái đầu lại, bởi đúng lúc đó có một cái dép lao vù thẳng tới.
***
Phòng chỉ có năm người, đại diện của bên đầu tư, bên giám sát và thi công ngồi cùng nhau đàm phán suốt từ sáng qua đến chiều. Định day trán mệt mỏi, cảm thấy mọi thứ chỉ dẫn tới bế tắc. Giám sát và đầu tư mà bắt tay nhau dồn ép thì thi công chỉ có ở vào thế bí.
Phía bên giám sát trước đây có mối quan hệ tuy không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn với bên anh, nhưng gần đây, họ trở mặt, gây khó dễ hết chuyện vật liệu lại tới tiến độ. Làm sòng phẳng ra thì cũng không có gì, nhưng khi Định mơ hồ việc họ gây khó dễ không phải tự bản thân họ muốn mà có sự giật dây thì anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau vài thăm dò, thì Định đã biết chắc người muốn giật dây là ai. Sự bức bối khiến anh chỉ muốn đập bàn đứng dậy. Nhưng dự án này không chỉ có anh. Trên anh còn là ông Thụ nữa.
Khi sự thương thảo một lần nữa lại đi vào ngõ cụt, Định hiểu ra rằng, cuộc đàm phán này chỉ là hình thức cho có mà thôi, còn thực tế, họ đã quyết định rồi, bằng mọi cách họ sẽ dồn anh vào thế bí. Phát hiện đó khiến Định không nỗ lực mềm mỏng nữa. Anh đứng dậy xin phép ra ngoài vài phút, mời luật sư của mình tới giải quyết các vấn đề pháp lý trong trường hợp bên đầu tư cương quyết ngừng rót vốn.
Thấy ánh mắt sửng sốt của tay bên đại diện đầu tư, Định vẫn thản nhiên. Anh muốn cho họ, và cả những người đứng sau họ biết rằng, anh không dễ dàng bị uy hiếp. Anh nghĩ một khoảng thời gian ngắn anh rời khỏi phòng là cần thiết, bên họ sẽ có thời gian để tự thỏa thuận lại với nhau, đồng thời anh có thể gọi cho ông Thụ để thông báo tình hình, và gọi luật sư tới.
Nhưng đúng lúc anh đẩy cửa bước ra, thì một người Định không muốn gặp bước đến. Vẻ mặt của ông ta là vẻ mặt không hề bất ngờ chút nào khi thấy anh.
Chương 19.3: À uhm… Thì em cũng hơi nhơ nhớ… ^__^
Định đanh mặt, lách qua ông ta, nhưng tiếng ông Vũ vẫn vang bên tai anh sát rạt.
“Đến nước này sẽ suy nghĩ lại đề nghị của bố chứ?”
Định vẫn bước đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng lại, cười gằn “Ông không có tư cách xưng bố với tôi. Còn chuyện làm ăn, nếu ông vẫn quyết tâm dồn tôi đến đường cùng thì được thôi. Tôi cũng chơi đến cùng”.
Dứt lời, Định đi thẳng. Phía sau, tiếng ông Vũ thản nhiên.
“Để xem, nội tuần này, mày có đến tìm bố mà cầu cạnh không?”
Định ra ngoài ban công của khu phòng họp, anh gọi điện cho luật sư thông báo tình hình, rồi gọi cho ông Thụ. Giọng ông Thụ cũng có chút mệt mỏi khiến Định hiểu rằng tình hình bên Gia Lâm cũng chẳng khá khẩm hơn gì. Ông nói Định cứ toàn quyền quyết định dự án này khiến Định thoáng khó xử. Anh nói vài câu rồi cúp máy, nheo mắt nhìn ra xa, nhưng thực tế anh chẳng thấy gì. Đầu óc anh đang rối lên với mớ bòng bong.
Nếu hai dự án cùng bị ngừng vốn cùng lúc, thì coi như công sức của hai người đổ sông đổ biển, chưa kể không biết lấy gì thanh toán cho anh em. Ngay cả trong trường hợp khả quan nhất là bên đầu tư chịu bồi thường hợp đồng đi nữa, thì công ty lần này cũng quá mức lao đao.
Mà anh hiểu, sự lao đao đó là do anh. Vì anh, ông ta mới ra tay như vậy.
Định nghĩ đến ông Thụ, đến Dương, lòng rối bời, mệt mỏi.
Điện thoại rung lên, báo tin nhắn. Là tin nhắn của Dương. Vừa nghĩ tới cô thì đã thấy cô nhắn tới. “Công việc ổn không anh? Em không thấy anh gọi về, lo quá”
Định bấm điện thoại của Dương. Chuông vừa reo, đã thấy cô nhấc máy.
“Em đây này”
Tự dưng Định mỉm cười “Anh vào nhiều việc, quên không nhắn. Em đã ăn chưa???”
“Rồi. Giờ em chết đói đâu có ai mua trà gừng cho em đâu”
Nghe giọng điệu có chút nũng nịu của Dương, đột nhiên Định thấy nhẹ nhõm hẳn. Những căng thẳng dồn nén nãy giờ cũng được thả lỏng.
“Bao giờ anh ra thế???”
“Sao? Nhớ anh lắm à?”
“Làm gì có! Em hỏi xem anh có kịp về trước ngày Quân bay thôi mà?”
Hình dung Dương vừa nói vừa bĩu môi ra, Định bật cười.
“Thế tóm lại là không nhớ chứ gì???”
“Không. Không thèm. Có người đến nhắn tin cho em cũng quên thì em nhớ làm gì”
Dương chắc không thể ngờ, Định nói một câu rụng hết cả rời.
“Nhớ thì để trong tim mà”.
Thấy đầu dây lặng đi, Định mới ho khẽ.
“Em đâu rồi?”
“À… em đây. Thế sao anh cất trong tim được, mà cứ bắt em phải nói ra?”
“Tại vì tai anh thích nghe”
“…”
Ngừng rất lâu, rồi cô nàng nào đó húng hắng mất một lúc rồi mới ngập ngừng.
“À umh…. Thì em cũng hơi nhơ nhớ”.
***
Cuộc đàm phán cuối cùng đã đi đến kết quả xấu nhất, dự án ngừng triển khai. Một kết quả mà Định biết thiệt hại đến cả ba bên, nhưng anh hiểu, ông ta đã chấp nhận vứt đi cả một đống tiền để bắt anh phải quỵ lụy mình. Không còn lí do gì ở lại Hà Tĩnh, và cũng vì có một người nói “hơi nhơ nhớ anh”, nên Định ủy quyền cho luật sư, rồi ngay trong đêm, bắt xe ra Hà Nội.
Đến khi trời tảng sáng, Định về đến nhà. Muốn ghé qua Dương nhưng nghĩ cô còn đang ngủ, nên anh tắm rửa cho tỉnh táo rồi gọi điện cho ông Thụ. Anh biết ông có thói quen thức dậy từ rất sớm.
“Ra rồi đấy à! Ăn sáng chưa, không thì mày qua đây ăn rồi bàn việc luôn với chú”.
Định nhận lời, thay quần áo, ra khỏi nhà. Ngang qua nhà Dương, anh tần ngần một lát, rồi không kiềm được lòng, móc chùm chìa khóa, thật nhẹ nhàng mở cửa.
Tiếng lách cách không đủ đánh thức người nào đó đang say giấc, Định nhẹ chân đi vào, cũng không bật điện lên. Trong phòng ngủ là thứ ánh sáng mờ mờ, nhưng vẫn rõ nét dáng một người đang dúi chặt vào gối ngủ. Cái cô nàng này, ba mươi tuổi đến nơi rồi, mà không biết ngủ sấp có hại thế nào sao?
Định cúi người, định hôn cô một cái, nhưng rồi anh khựng lại. Ở chiếc bàn phấn ngay cạnh giường ngủ của Dương là một hộp thuốc mở, có một vỉ thuốc chìa ra. Vỉ thuốc đã uống được phân nửa. Bên cạnh có cốc nước để sẵn. Không thấy Dương nói kêu ốm đau gì, nghe điện thoại cũng hoàn toàn khỏe mạnh cơ mà. Anh cầm vỉ thuốc lên, nhìn kĩ. Đó không phải là loại thuốc cảm sốt hay tiêu hóa, hay thuốc bổ thông dụng nào đó. Thoáng lo lắng, nhưng không muốn lay Dương dậy, Định đặt vỉ thuốc xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.
Khi cô phải uống thuốc, thì có lẽ một giấc ngủ, cần thiết hơn là một nụ hôn đánh thức.
Định và ông Thụ ngồi ở quán café ngay dưới tầng trệt khu chung cư. Sau khi ăn hai đĩa bánh mì bít tết đầy ụ, Định mới được bác Tâm thả cho xuống dưới nhà. Từ khi biết Định có tiềm năng thành cháu rể của mình, Định cũng được bà chăm sóc đặc biệt hơn hẳn.
Ông Thụ đợi khi Định nhấp xong ngụm cà phê, vào thẳng vấn đề.
“Tình hình bên Gia Lâm gay lắm!”
Định ngồi im như đã xác định tinh thần từ trước. Ông Thụ thở dài.
“Bọn nó cũng làm y như vụ bên Hà Tĩnh. Nó ngừng rót tiền thì chịu thôi chứ làm thế nào!”
Định mím môi một cách tức giận. Ông ta nhất quyết không để cho Định một đường nào nữa đây mà. Ông Thụ quan sát nét mặt của Định, lúc sau cười nhẹ.
“Trước đây chú với tay Vũ có làm ăn với nhau vài lần. Làm cái ngành này, có mấy người không biết lão ta đâu. Nhưng chưa bao giờ lão chơi chèn ép kiểu này”
Định thở dài.
“Là do cháu, chú ạ”.
Ông Thụ không có vẻ gì bất ngờ, chỉ trầm tĩnh đợi Định nói tiếp.
“Ông ấy là… bố cháu”.
Ông Thụ xoa cằm một hồi “Chú cũng đoán đoán thế. Từ cái đợt lâu lâu thấy cái kiểu dọ hỏi của lão, chú đã hơi nghi nghi rồi… “
Định ái ngại “Cháu rất tiếc vì cháu mà gây ra những rắc rối thế này. Cháu đã định nói từ mấy hôm trước nhưng…”
“Bỏ qua chuyện đó. Sao, thế mục đích của những vụ này là gì. Muốn mày về với ông ta à?
Định lặng ngắt. Sự im lặng như một cách thừa nhận đầy bất lực của anh.
Ông Thụ nhíu mày một hồi, sau đó thong thả nhấp trà “Ở tuổi của chú, sẽ luôn muốn con cái sum vầy. Đây có thể là một cách cực đoan, nhưng nó cho thấy ông ấy thực sự muốn mày về rồi”.
Định cười chán nản “Nhưng cháu không thể, không cách nào cháu về được ạ. Ông ta biết vậy nên càng ép cháu vào đường cùng!”
Ông Thụ trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt lộ ra những dấu vết tuổi tác một cách rõ rệt.
“Tay Vũ rất thân với bọn Nhật. Nếu vụ bên Gia Lâm cũng dừng nốt, thì…”
Ông Thụ không nói thêm gì, nhưng Định hiểu. Anh ngồi lặng ngắt, bàn tay siết chặt cốc cà phê đến khi những đốt ngón tay trắng bệch…