Ngoại truyện 1: Tại sao, em không đến bên cạnh người cách em có 1 mét đây…
Trong 1 căn nhà nhỏ, 1 thành phố nhỏ, có cảnh tượng thế này: Một cô nàng lẽo đẽo túm áo một anh chàng, nhằng nhẵng từ trong phòng bếp ra tới ban công, từ ban công vòng vào phòng khách. Cô nàng ấy… à, cái nàng đã sút được mĩ từ “gái già” vào thùng rác ấy mà, khuôn mặt như cái bánh bao, miệng lèo nhèo, bất mãn.
“Tại sao! Ít ra anh cũng phải nói cho em biết là tại sao chứ”
Anh chàng vẫn bình thản rót nước, uống nhàn nhã, mặc cái người ở sau vẫn túm áo anh, giật giật không ngừng.
“Anh, anh đừng nghĩ là anh lặng ngắt là xong chuyện với em”.
“Áo anh nhăn kìa, em đừng túm nữa”
“Em túm là việc của em. Trả lời là việc của anh. Anh nói đi. Tại sao???”
Định thản nhiên úp cốc xuống giá, đi vào phòng ngủ. Dương nhất quyết bám theo không rời, tay túm áo mỗi lúc một chặt hơn.
“Chả lẽ nói cho em biết vì sao anh không thích đi Campuchia khó thế cơ à???”
“Ừ”.
Dương giật chiếc áo của Định khiến nó bật cả cúc.
“Rách áo anh. Áo này anh quý lắm đấy”
Đó là chiếc sơ mi trăng cô mua cho anh ngày trước. Dương vênh mặt.
“Của em mua, em không xót thì thôi, anh còn ra vẻ hả! Anh có nói không???
“…”
“ Em ghét rồi đấy”.
Định thở dài.
“Em túm áo anh nửa tiếng rồi. Em định túm đến bao giờ”
“Đến bao giờ anh nói thì thôi. Còn không thì anh đi đâu, em theo đấy, cho anh chết luôn”.
Định nhìn khuôn mặt giận dỗi xị ra một đống, nhướn mày trêu chọc.
“Nghĩa là anh vào toilet thì em cũng vào theo à???”
Mặt Dương vênh lên “Hừ, anh đừng thách nhà giàu húp tương”.
Định đi thẳng vào toilet, Dương lếch thếch túm áo anh đi theo.
“Đừng có mà dọa!”
“Gan đến cùng à! Rồi, vậy thì cho em mục kích luôn…”
Thấy Định có vài thao tác gần như là muốn chuẩn bị “đi hái hoa” đến nơi, Dương mới buông tay ra, ú ớ.
“Anh… anh…”
Ánh mắt Định vài phần tinh quái.
“Sao?”
Dương lặng đi một lúc, rồi đột nhiên hét toáng.
“Em nguyền rủa anh đời đời đi đái dắt” =)) =)) =))
Cùng với tiếng hét phẫn nộ của Dương, cánh cửa toilet đóng cái rầm trước mặt ngây ra của Định. Đến nửa phút sau, anh mới run run đôi vai, rồi phá lên cười.
***
Dương đã giận thật rồi. Định nhìn bờ vai thẳng băng, cái đầu ra vẻ chúi mũi vào máy tính kia, thầm lo ngại. Dương là người dễ bị dỗ ngọt, nhưng đấy là khi cô giận một cách sơ sơ. Còn nếu cô giận thật thì…
Định húng hắng một tiếng, nhưng Dương vẫn không thèm quay lại, tay gõ choanh choách trên bàn phím. Định đoán chừng là đôi môi kia cũng đang mím chặt lại đây. Anh bước đến, vòng tay qua vai cô, làm một cử chỉ hòa hoãn, nhưng đột nhiên những gì hiện ra trên màn hình máy tính làm anh sững lại.
“Em book vé đi Campuchia thật???”
“Thì sao?” Giọng Dương sặc mùi thuốc súng. Nhưng Định cũng đã giận lên, anh túm vai cô lại.
“Và em chỉ đặt 1 vé???”
“Thì sao???”
Hai người nhìn nhau đấu đá bùm bùm chéo chéo một hồi, giọng của Định cuối cùng cũng xuống một tông.
“Nhưng tại sao lại cứ phải là Campuchia???”
“Em đã nói với anh một tỉ tỉ tỉ các loại tỉ lần mà anh không nhét được vào tai tí nào hả?”
Khuôn mặt phừng phừng giận dữ của Dương làm Định thở hắt.
“Có. Có vào tai. Là vì em xem phim In the mood for love, rồi là em thấy cái anh chàng Lương Triều Vỹ nhà em có khuôn mặt đa cảm ghê gớm, và rồi là em thấy anh ta thì thầm vào cái hốc đá đó tình cảm tình yêu bất diệt khỉ gió gì gì đó hả???
Dương vừa ngượng vừa cáu “Ừ đấy, vì thế mà em thích đi Campuchia đấy. Còn anh, nếu mà anh cảm thấy không thể nói cho em biết lí do vì sao anh nằng nặc không muốn đi Campuchia, thì, anh cứ ngoan ngoãn ngồi nhà đi. Em đi một mình”.
Định nhìn Dương, Dương không thèm nhìn lại, quay phắt về với trang book vé trực tuyến, lại hí hoáy lạch cạch. Định về bên giường, nhìn cô suy nghĩ. Nhưng dường như cô nàng nhất quyết coi anh là khúc gỗ rồi thì phải.
Không khí càng lúc càng nặng nề. Một lúc sau, Định mới nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Tay Lương Triều Vĩ ấy thì có gì hay???”
“Hả?” Dương quên phắt là mình đang cần phải tỏ ra lạnh lùng, quay ra nhìn anh ngơ ngác.
Định vẫn nhìn về phía cô đầy nghiêm túc.
“Anh ta già hơn anh đúng không?”
Mặt Dương ngẩn ngơ như quả mơ.
“Anh ta chắc chắn là lùn hơn anh nữa”
Mặt Dương bắt đầu đần như kẻ nợ nần.
“Và anh ta xấu trai hơn anh là cái chắc”
Dương chuẩn bị ngất trên cành quất đến nơi. Cô định thần một lúc, huơ huơ tay.
“Êu… Anh bình tĩnh đợi em tư duy tí… Ý anh là…”
Định vẫn thản nhiên “Và tệ cái nỗi là đến mấy chục năm anh ta còn chẳng thể làm cho vợ anh ta có bầu…”
Dương đứng hình. Một lúc sau, cô mới ú ớ.
“Này… Trọng tâm vụ dìm hàng này thực chất có nghĩa là gì…”
“Nghĩa là: Nếu em đến Campuchia vì liên quan đến 1 kẻ kém anh về mọi mặt thì đến làm gì???”
Miệng Dương há hốc.
“Và nếu đến đó chỉ để nói vào một cái lỗ về một tình yêu chôn giấu của em thì…
Định ngừng lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn rất tức cười của Dương, hắng giọng.
“Thì tại sao, em không đến bên cạnh người cách em có 1 mét đây, vẻ hét toáng vào … lỗ tai anh, có phải hơn không??? Nhọc công chạy tuốt sang đó làm gì?
Dương đờ đẫn.
“Mà chưa kể nhé, cái lỗ đó nó chỉ đờ ra, còn anh thì có phản hồi lại ngay lập tức…”
Dương nhìn con người vẫn đang nói một cách bình thản như chuyện một cộng một bằng hai kia, trí khôn và tư duy như dắt tay nhau đi chơi cùng một lúc. Một lúc sau, cô mới lắp bắp.
“Anh… anh lừa em đúng không???’
“Anh lừa gì em nào?”
Dương hét lên.
“Lại còn không hả? Thế sao đến tận khi cưới rồi em mới biết là anh… biến thái thế này cơ chứ!!!! =)) =)) =))