Art: Weibo @烘焙高手熊
Chương 34: Cặp chân dài này đúng là không hợp với sô pha nhà cô
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố cau mày, bước vào phòng khám của Đào Mục Chi.
Cửa mở ra, đúng lúc gió từ cửa sổ thổi vào quét qua bên tai cô, Lâm Tố qua loa vuốt mấy sợi tóc bị gió làm rối về vị trí cũ, sau đó nhấc mắt nhìn về phía Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi mặc blouse trắng đứng trước bàn làm việc, như một thân bạch dương bị tuyết phủ trắng. Hắn bình tĩnh nhìn cô, đối với chuyện cô đến đây cũng không có biểu tình gì đặc biệt, thậm chí là không có vẻ định lên tiếng.
Lâm Tố cũng chưa lên tiếng.
Đã hai ngày cô và Đào Mục Chi không gặp nhau, cũng đã hai ngày cô không bị Đào Mục Chi dùng ánh mắt chăm chú này chiếu tới. Lâm Tố giống như là rất lâu rồi mới lại được phơi dưới ánh nắng mặt trời mềm mại. Nhưng lại khiến cô không quen, thậm chí còn khiến tay chân cô lúng túng không biết phải để đâu, thật phiền.
“Không phải anh nói muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý mới cho tôi sao?” Lâm Tố lơ đi cái cảm giác phiền phức phát bực này, nói ra mục đích đến đây.
Cô không đến tìm Đào Mục Chi, cô đến chẳng qua để tìm bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu cho cô thôi. Nhưng bởi vì cô không biết vị bác sĩ mới này là ai nên mới phải đến tìm Đào Mục Chi.
Lâm Tố vừa dứt lời, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi giống như mặt hồ tĩnh lặng bỗng có chiếc lá rơi xuống, tản ra làn sóng lăn tăn. Lâm Tố nói xong, nhấc mắt nhìn về phía hắn, hắn cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt của cô.
“Muốn gặp ngay bây giờ?” Đào Mục Chi hỏi.
“Không thì sao hả?” Lâm Tố đáp.
Đúng là hỏi thừa, cô cũng đã đến rồi, đương nhiên là bây giờ gặp luôn.
Lâm Tố đến rồi, nhưng là mang theo tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Cô cứ như bị đụng phải vảy ngược, mỗi câu nói ra đều phóng theo đao. Đối với thái độ chống đối của cô, Đào Mục Chi vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn Lâm Tố mấy giây, nói: “Để tôi hỏi xem.”
Nói xong, Đào Mục Chi lấy điện thoại ra gọi đi.
Cửa phòng bệnh chưa đóng, cửa sổ cũng mở ra, luồng không khí từ hai phía va vào nhau xoay vòng. Lâm Tố đứng ở cửa, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi đang gọi điện thoại. Cô có thể nhìn thấy Đào Mục Chi, có thể cảm nhận được gió, có thể ngửi được mùi khử khuẩn lẫn trong mùi hương từ gỗ linh sam.
Nhưng giống như cô không nghe thấy âm thanh gì cả. Rõ ràng Đào Mục Chi gọi điện ngay trước mặt, nhưng cô lại không nghe được hắn đang nói gì, chỉ nhìn thấy đôi môi của hắn đóng vào mở ra, dưới môi là hàm răng trắng đều tăm tắp, là nơi cô và hắn từng quấn quýt. Môi của hắn rất mềm, răng tuy cứng rắn nhưng cũng rất ôn nhu.
Có lẽ khi đang mất đi một giác quan nào đó, những giác quan còn lại sẽ cực kỳ nhạy bén. Lâm Tố quan sát Đào Mục Chi đang gọi điện thoại, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như Đào Mục Chi so với hai ngày trước gầy hơn rồi.
Nhưng Lâm Tố cũng chỉ nghĩ là mình nhầm thôi.
Hai ngày thôi thì làm sao mà gầy đi được chứ? Hơn nữa thoát khỏi sự hành hạ của cô, chắc chắn là hắn còn vui đến mức hận không thể nhảy nhót, béo lên còn không kịp, sao có thể gầy đi?
Trong khi Lâm Tố đang mắng thầm, Đào Mục Chi đã gọi điện xong, hắn nói cám ơn với người bên kia đầu dây rồi cúp máy, nhấc mắt nhìn lại về phía cô.
“Đúng lúc giáo sư Uông có thời gian, tôi đưa cô qua.”
Lâm Tố vừa rồi luôn nhìn chằm chằm hắn, Đào Mục Chi đưa mắt tới, đón lấy ánh mắt của cô.
Tầm mắt của hai người cứ thế không kịp đề phòng gì chạm phải nhau, Lâm Tố chợt cứng ngắc, quay đầu đi.
“Được thôi, đi thôi.”
Lâm Tố quay mặt đi, từ góc độ của Đào Mục Chi vừa vặn nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt cô. Lâm Tố vốn đã không béo, đường nét trên mặt lộ ra sắc bén, hai ngày không gặp, đường nét trên mặt cô vẫn là sắc bén không đổi, nhưng có thêm mấy phần gầy gò.
Trạng thái tinh thần của cô vẫn như thường, lúc nói chuyện, trong mắt luôn là biểu tình kéo căng. Tựa một sợi dây cung bị kéo căng hết mức, nếu như còn tiếp tục nữa có lẽ sẽ đứt phựt.
Ánh sáng trong mắt Đào Mục Chi thoáng vụt tắt, hắn khẽ mím môi.
“Đi thôi.”
Đào Mục Chi đưa Lâm Tố rời khỏi phòng khám của hắn.
-
Lâm Tố theo sau Đào Mục Chi đi đến phòng khám của vị bác sĩ mới kia.
Đào Mục Chi đi trước dẫn đường, cô thì bước chậm ngay đằng sau. Bốn rưỡi chiều, bệnh viện sắp hết giờ làm, hành lang im ắng không một bóng người, càng không có tiếng nói chuyện, giống như bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân.
Lâm Tố nghe tiếng bước chân đi theo sau Đào Mục Chi. Cô khẽ rũ mắt, tầm mắt dừng trên cặp chân của Đào Mục Chi đi đằng trước. Đào Mục Chi rất cao, hai chân cũng dài. Áo blouse trắng chỉ dài đến đầu gối hắn, quần âu đen được phối vào phù hợp một cách lạ lùng, mỗi bước chân của hắn đều có thể nhìn ra vững chãi có lực.
Đôi chân dài này quả nhiên là không hợp lắm với sô pha nhà cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố: “...”
Phì phì phì! Chân của hắn thì liên quan gì đến sô pha nhà cô? Hắn lại chẳng đến nhà cô nữa rồi, giữa hai người họ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.
Ồ, không đúng, hiện tại bọn họ vẫn còn quan hệ, Đào Mục Chi đang là trung gian giữa cô và bác sĩ tâm lý mới nha.
Chờ cô và bác sĩ tâm lý mới gặp nhau, chuyển giao xong, thân phận trung gian của hắn cũng kết thúc.
Cô và Đào Mục Chi, sau này cùng lắm là hắn đến bệnh viện làm việc, cô đến bệnh viện khám bệnh, hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở hành lang bệnh viện hoặc là ở trong thang máy, một cái gặp gỡ thoáng qua, có lẽ còn không thể chào nhau một tiếng.
Cô không biết Đào Mục Chi có chào hay không, dù sao thì cô sẽ không chào. Nhưng Đào Mục Chi từng làm bác sĩ tâm lý cho cô, nếu như thấy cô mà làm như không quen biết, không chào cô...
Vậy thì cô phải đi khiếu nại!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ngẩng đầu trừng mắt với Đào Mục Chi đi phía trước.
Đúng lúc này, hai người đã đến trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa. Đào Mục Chi dừng chân, quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt của hai người cứ thế giao nhau, hung hăng trong mắt của Lâm Tố cũng chưa kịp thu lại hết.
Không biết cô lại nghĩ cái gì, Đào Mục Chi cũng không để ý, chỉ nhắc cô một câu.
“Đến rồi.”
Dứt lời, Đào Mục Chi nhấc tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng của Uông Giai Hoa trong phòng khám truyền đến: “Mời vào.”
Nhận được sự đồng ý của Uông Giai Hoa, Đào Mục Chi đẩy cửa phòng khám, dẫn theo Lâm Tố đi vào.
-
Mấy ngày trước Đào Mục Chi đã nhắc đến Lâm Tố với Uông Giai Hoa. Khi đó bà ấy cũng đã đồng ý, nói sẽ liên hệ cho Lâm Tố, Đào Mục Chi lại nói là sẽ giúp bà liên hệ. Mấy ngày liền không thấy hắn nhắc lại, hôm nay đột nhiên nói bệnh nhân đến rồi.
Cửa phòng khám mở ra, Đào Mục Chi đứng bên ngoài đưa theo một cô gái thanh tú bước vào.
Giờ này đã là chiều tối, ánh nắng chiều chiếu vào phòng, đôi trai gái trẻ tuổi một trước một sau bước tới. Người đàn ông cao ráo đẹp trai, cô gái xinh đẹp rực rỡ động lòng người, quả là một khung cảnh bổ mắt. Nếu không phải vì quan hệ lúc trước của hai người, Uông Giai Hoa thật lòng cảm thấy hai người đúng là trời sinh một cặp.
(*) đọc tới đây là biết uy tín tinh mắt hơn sư huynh rồi:>>
Đào Mục Chi lên tiếng chào hỏi Uông Giai Hoa mang theo ý cười trong mắt, sau đó giới thiệu Lâm Tố đứng bên cạnh.
“Giáo sư Uông, đây là Lâm tiểu thư lúc trước cháu đã nhắc đến với cô, Lâm Tố.”
Đào Mục Chi giới thiệu xong, ý cười trong mắt của bà ấy càng đậm hơn, Uông Giai Hoa đưa mắt nhìn đến Lâm Tố, cười nói: “Không ngờ lại là một cô bé xinh xắn thế này.”
Lâm Tố bỗng nhiên được khen thì không khỏi khựng lại, cô nhìn Uông Giai Hoa, cũng lên tiếng chào hỏi.
“Xin chào giáo sư Uông.”
“Xin chào xin chào.” Uông Giai Hoa ôn hòa đáp lại, nói với Lâm Tố: “Tới đây ngồi đi.”
Phòng của bác sĩ tâm lý khá tương tự nhau, một cái bàn dài, hai cái ghế, để bác sĩ tâm lý và bệnh nhân có thể ngồi trò chuyện.
Một câu kia của Uông Giai Hoa cũng đồng nghĩa với buổi chẩn liệu của bà và Lâm Tố đã bắt đầu, để tránh quấy rầy hai người, Đào Mục Chi nói: “Vậy cháu đi trước ạ.”
Hiện tại Lâm Tố đã là bệnh nhân của Uông Giai Hoa, dựa trên quy định giữ bảo mật, khi mà buổi chẩn liệu của Lâm Tố bắt đầu, dù Đào Mục Chi có từng là bác sĩ tâm lý của cô thì hắn cũng không thể ở lại nơi này.
Đây là quy tắc trong nghề. Uông Giai Hoa cười gật đầu, nói: “Được.”
Đào Mục Chi khẽ gật đầu, chào hỏi Uông Giai Hoa xong, hắn quay sang nhìn Lâm Tố đứng bên cạnh, mà lúc này Lâm Tố cũng đang đăm đăm nhìn hắn.
Đào Mục Chi muốn bỏ cô lại mà đi rồi.
Cũng không tính là bỏ, vốn dĩ hắn chỉ có nhiệm vụ đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý mới, cô và Uông Giai Hoa đã gặp nhau thì cũng đến lúc hắn phải rời đi.
Không phải Đào Mục Chi bỏ lại cô, là cô bỏ Đào Mục Chi mới đúng.
Nhưng dù biết là như thế, lúc Đào Mục Chi nói phải rời khỏi phòng khám, máu huyết trong người Lâm Tố đồng loạt dừng lại, trái tim của cô hình như vẫn không ngừng co bóp nhưng lại đều co bóp ra trống không.
Đào Mục Chi cúi đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại hắn. Hai hàng lông mày xoắn lại một chỗ, giống như tạo thành cái khóa khóa lại ánh sáng trong mắt cô. Toàn bộ ánh sáng của cô đều ở trên người Đào Mục Chi, mà Đào Mục Chi đã ở ngay dưới ánh mắt đăm đăm này của Lâm Tố xoay người rời khỏi phòng khám.
Ánh sáng trong mắt cô theo cánh cửa đóng lại vụt tắt.
Cô chớp chớp mắt, khẽ liếm môi.
Hôm nay cô đến đây để gặp bác sĩ tâm lý mới. Nhưng vì sao cô lại đến gặp bác sĩ tâm lý? Trên đường đến đây Lâm Tố đã tự đặt ra câu hỏi này, cũng đã có đáp án cho mình.
Hai năm trước sau khi mọi chuyện xảy ra, cô như bị đẩy vào một đầm lầy. Xung quanh cô bị bóng tối bao phủ, cơ thể càng lúc càng lún sâu vào bùn nhão, bên mũi là mùi hôi tanh của đầm lầy, cô từng bước từng bước lún sâu hơn, có lẽ sẽ cứ thế tiếp tục cho đến khi hoàn toàn bị bùn nhão hôi tanh nhấn chìm.
Một người đã chìm sâu vào đầm lầy sẽ không mong nhìn thấy ánh sáng của thế giới bên ngoài nữa. Lâm Tố không muốn gặp bác sĩ tâm lý, cô chỉ mặc kệ bản thân cứ thế càng lún càng sâu, một ngày nào đó có chết đi thì cũng chẳng sao cả. Cô đã quen sống như thế rồi.
Nhưng mà Đào Mục Chi đưa cô nhìn thấy ánh sáng.
Mấy ngày cô và Đào Mục Chi chung sống, Lâm Tố có người chăm sóc, ngủ sớm dậy sớm, cô có thể cảm nhận được mùi vị của đồ ăn, có người đấu trí với cô, kích thích ý chí chiến đấu trong cô, cũng sinh lòng mong đợi. Loại cuộc sống này khiến cô cảm giác được vui vẻ, cảm nhận mình còn đang sống. Chìm đắm vào nó, cô đã nghĩ, có lẽ sau khi căn bệnh tâm lý này khỏi rồi, cô có thể tiếp tục sống một cuộc sống như thế.
Cuộc sống bình thường và lấy lại chức năng sinh lý thật là một miếng mồi hấp dẫn, thái độ của Lâm Tố cũng dần thay đổi. Cô ở trong cuộc sống có Đào Mục Chi, giống như được hắn từng bước kéo ra ngoài, nhìn thấy thế giới.
Nếm được vị ngọt rồi, Lâm Tố chủ động muốn từ trong đầm lầy bước ra.
Nếu như nói sau khi cuộc sống có thêm Đào Mục Chi, Lâm Tố bỗng nổi lên khát vọng muốn trở lại bình thường, từ đó mà thay đổi suy nghĩ của cô, khiến cô muốn tiếp nhận chẩn liệu...
Thật ra cô hoàn toàn có thể đến những phòng khám khác, không nhất định phải tìm đến bác sĩ tâm lý mà Đào Mục Chi giới thiệu.
Thành phố A này rộng lớn như thế, chẳng thiếu những bác sĩ tâm lý giỏi, cô có rất nhiều tiền, có thể tìm được một bác sĩ tâm lý giỏi nhất, lợi hại nhất, tốt nhất, thậm chí còn tốt hơn cả bác sĩ tâm lý mà Đào Mục Chi giới thiệu.
Vì sao cô lại đến tìm Đào Mục Chi, tiếp nhận bác sĩ tâm lý mà hắn giới thiệu?
Câu hỏi này, Lâm Tố không tìm được câu trả lời. Trên đường đến đây cô không tìm được, lúc nhìn thấy Đào Mục Chi không tìm được, hiện tại Đào Mục Chi để cô lại đây, cô cũng không tìm được.
Lâm Tố chỉ cảm thấy bản thân như một quả bóng bay bị tuột khỏi tay người cầm, chẳng những bay đi xa, còn dần dần không cảm thấy tức giận gì nữa.
Khát vọng với cuộc sống một lần nữa khôi phục chậm rãi phiêu tán.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong mắt dần dựng lên từng tầng từng tầng u tối.
Uông Giai Hoa biết nguyên nhân Đào Mục Chi kết thúc quá trình chẩn liệu cho Lâm Tố, sau khi thấy biểu hiện của Lâm Tố khi nhìn theo Đào Mục Chi rời đi, bà ấy càng chắc chắn được điểm này. Nhìn thấy Lâm Tố như một đóa hồng xinh đẹp thiếu nước dần héo úa, Uông Giai Hoa nhè nhẹ thở dài.
Nhưng rất nhanh bà ấy lại khẽ cười, chuyển dời sự chú ý của Lâm Tố.
“Hồi hộp lắm hả?”
Giọng nói của Uông Giai Hoa phá tan bầu không khí tĩnh lặng, như một tín hiệu kéo cô từ trong khốn đốn quay về, giúp cô kết thúc chuỗi suy nghĩ hỗn loạn phức tạp kia.
Lâm Tố quay đầu, nhìn Uông Giai Hoa.
Uông Giai Hoa mỉm cười với cô.
Đúng là Lâm Tố có thể tìm được một bác sĩ tâm lý tốt nhất, nhưng bác sĩ tâm lý Đào Mục Chi giới thiệu cho cô chắc chắn cũng không kém cạnh. Uông Giai Hoa là chủ nhiệm khoa của bệnh viện số ba, còn là giáo sư được mời đến giảng dạy tại trường đại học, lý lịch không tầm thường. Có một lý lịch như thế, dĩ nhiên là cần thời gian tích lũy. Giáo sư Uông không còn trẻ, thoạt nhìn khoảng bốn mươi. Thân hình đã hơi phát phì, bà ấy mặc blouse trằng ngồi ở bàn làm việc, lúc nhìn về phía cô khóe môi cũng khẽ cong lên, mang theo ý cười ôn hòa.
Ấn tượng đầu tiên của bác sĩ tâm lý dành cho bệnh nhân rất quan trọng. Bởi vì bệnh nhân tâm lý không chỉ mẫn cảm mà còn cố chấp, ấn tượng đầu tiên với bác sĩ tâm lý sẽ quyết định thái độ của họ với chính quá trình chẩn liệu của bản thân. Hoặc là chống đối một cách tiêu cực, hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là bình thản phối hợp, hoặc là tích cực tiếp nhận trị liệu.
Uông Giai Hoa thuộc loại thứ ba.
Bà ấy cười hiền hòa ngồi đó, không giống với một bác sĩ tâm lý, càng giống với một dì quản lý khu ký túc xá hòa nhã dễ nói chuyện trong trường, giống một học tỷ tri âm có thể lắng nghe tâm sự của bạn, giống một người cô người dì mà bạn tin tưởng nhất trong số những họ hàng thân thích.
Một khắc khi đối diện với bà ấy, bạn sẽ vô thức gỡ xuống chống đối với quan hệ bác sĩ tâm lý và bệnh nhân này, rơi vào ý cười và ôn nhu trên khuôn mặt kia.
Lâm Tố thoáng cái đã bị kéo vào đó, mạch suy nghĩ một lần nữa rơi vào sương mù. Nhưng mà đối phương vẫn còn dùng ánh mắt đó nhìn cô, chờ đợi cô, Lâm Tố không thể tỏ ra quá không lễ phép.
“Không có.” Lâm Tố đáp. Cô nói xong, thậm chí còn khẽ mỉm cười. Cô bước đến trước bàn làm việc của Uông Giai Hoa, ngồi xuống.
Uông Giai Hoa hiền hòa nhìn cô, nói: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Có thể ạ.” Lâm Tố đáp.
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng khám bỗng vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ. Cùng lúc đó, Lâm Tố nghe được âm thanh này đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, đứng bật dậy.
“Vào đi.” Uông Giai Hoa lên tiếng.
Cửa phòng khám nhẹ nhàng mở ra, Đào Mục Chi đã rời đi một lần nữa xuất hiện ở cửa. Đào Mục Chi biết mình đã chen ngang buổi chẩn liệu của họ, ánh mắt tỏ ý xin lỗi. Hắn nhìn Uông Giai Hoa, áy náy nói.
“Làm phiền cô rồi giáo sư Uông.”
Sau đó, hắn nhìn sang Lâm Tố đang đứng trước bàn làm việc đăm đăm nhìn mình, khẽ mím môi.
“Cháu có thể nói mấy câu với Lâm tiểu thư trước không ạ?”
***
88: Tố bảo bối phải tin tưởng hơn vào sự tinh tường của mình mới được, bác sĩ Đào đúng là thất tình gầy cả người đó ha ha ha