Art: Weibo @岛的鲸
Chương 62.2: Đặt lên trán cô một nụ hôn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố quyết định không gọi điện cho mẹ.
Uông Giai Hoa nói cô gọi điện cho mẹ đơn giản là để cô xác nhận có đúng là mẹ đang khống chế tinh thần mình hay không. Bởi vì cô vẫn còn xoắn xuýt giãy dụa, không muốn thừa nhận, nhưng mà bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, cũng đã tự xác nhận được chuyện này.
Cô thừa nhận phương thức đối xử của mẹ với cô không đơn giản chỉ là yêu. Hai người là mẹ con, dù mẹ cô không biết phải làm mẹ thế nào thì cũng có thể học hỏi, có thể quan sát, nhưng bà đã không.
Bà dùng cách của chính mình đối xử với cô, dù biết phương thức này có thể khống chế cô.
Chuyện này hẳn là có nguyên do. Cô muốn tự mình suy ngẫm, sau đó có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với mẹ. Bất kể là thế nào, mẹ là mẹ của cô, là người đã nuôi cô lớn. Dù có nghìn vạn cái sai thì Lâm Tố cũng sẽ không hận bà. Cô chỉ không hiểu, nên mới muốn hiểu hơn về mẹ mình.
Trong cái vòng luẩn quẩn quan hệ gia đình này, cô và mẹ đều là người bị hại, người đáng bị phỉ nhổ nhất phải là người ba kia của cô.
Suy nghĩ rõ ràng chuyện của mẹ xong, trong lòng Lâm Tố càng trở nên thông thoáng hơn. Trước đây nó còn giống như bị phủ một tầng mây đen, cô không biết miệng vết thương ở chỗ nào. Nhưng mà hiện tại, mây đen đã tan đi. Cô nhìn thấy cây đinh cắm trong lòng mình, chỉ cần nhổ nó ra thôi là mọi chuyện sẽ ổn cả.
Lâm Tố biết rõ cái đinh này cắm ở đâu, làm thế nào cắm vào được đây. Nhưng cô sẽ không vội vã nhổ nó ra, cô cần sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, nếu không, tùy tiện nhổ ra, sau đó không biết làm thế nào để cầm máu thì cô sẽ phải chết là không thể nghi ngờ.
Một ngày có Đào Mục Chi bên cạnh vui vẻ mà bình đạm trôi qua như thế. Đào Mục Chi đưa cô đi công viên trò chơi, cùng cô ngồi lên vòng đu quay, từ nơi cao nhìn ra phong cảnh rộng mở bốn phía.
Nhưng mà vẫn phải đi leo núi.
Chẳng qua Lâm Tố giờ đã không còn sợ leo núi nữa, cũng chỉ là một cái đống đất đó, cô có thể một hơi leo lên đến đỉnh, sức lực còn dư dả tràn trề.
Cứ như thế, Lâm Tố luyện được một thân thể khỏe mạnh, coi như là bước chuẩn bị cho sau này quay phim.
Trung tuần tháng mười, bộ phim điện ảnh Lâm Tố tham gia chính thức khởi quay.
-
Bộ phim điện ảnh này của Tề Đồ được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết mạng. Tuyến chính có ba nhân vật, bắt đầu từ thời niên thiếu, sau đó là những mâu thuẫn và va chạm của tuổi dậy thì dẫn đến cái chết ngoài ý muốn của một trong ba. Sau cái chết đó, quan hệ của hai nhân vật chính còn lại cũng bị rạn nứt. Cho tận đến khi đã trưởng thành, từng sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, làm nổi lên những mối nghi ngờ về cái chết năm đó của người bạn tốt. Hai nhân vật chính một lần nữa quay về thành Nam, cùng vì người bạn đã mất tìm lại chính nghĩa.
Bộ phim điện ảnh này chia làm ba phần, phần đầu tiên là thời niên thiếu khi ở thành Nam. Phần thứ hai là hai nhân vật chính sau khi đã trưởng thành gặp nhau ở thành phố A, nhưng lại lạnh nhạt coi nhau như người xa lạ, đến tận khi cùng lúc vô tình phát hiện ra manh mối trong cái chết của người bạn năm đó, hai người mới quyết định sẽ quay lại thành Nam, điều tra nguyên nhân cái chết. Phần thứ ba, chính là quá trình phá án ở thành Nam.
Cả một bộ phim cũng chỉ có một phần khi hai nhân vật chính gặp lại nhau là được quay ở thành phố A, Lâm Tố cũng sẽ là người phụ trách cho phần quay phim này.
Tuy là không nhiều, nhưng đây chính là điểm mấu chốt sau nhiều năm tích tụ từ mâu thuẫn của nhiều năm về trước, ngay tại đây bùng nổ, muốn đạt được hiệu ứng như mong muốn không phải điều dễ dàng.
Phần này chủ yếu phát sinh trong một tòa văn phòng, địa điểm quay phim được lựa chọn là trong một tòa nhà của khu vực chuyên dùng cho quay phim. Buổi sáng quay phim đầu tiên, Lâm Tố lái xe đến địa điểm quay phim, vừa dừng xe bước xuống, chợt có một bàn tay hướng đến.
Tề Đồ cao lớn thô kệch, để râu quai nón, cười lên lại giống với Phật Di Lặc, dáng vẻ tiêu chuẩn của một người làm nghệ thuật. Cái vỗ vai mạnh mẽ này của anh ta mà hạ xuống thì bả vai Lâm Tố vỡ vụn là cái chắc. May mà Lâm Tố kịp thời tránh được, mặt không thay đổi đóng cửa xe.
“Không phải anh đã giao toàn quyền xử lý cho em rồi à? Còn đến đây làm gì, không yên tâm?” Lâm Tố khóa cửa, đi vào trong.
Tề Đồ và Lâm Tố đều xuất thân từ nhiếp ảnh gia ở thành Nam, trước đây cũng có không ít lần giao lưu. Tuy ngoại hình Tề Đồ khá thô kệch, nhưng là một người rất sảng khoái, thái độ làm người không tệ, trong số những nhiếp ảnh gia cùng giới thì có lẽ anh ta là người có quan hệ khá tốt với Lâm Tố.
“Đương nhiên là không.” Tề Đồ đuổi theo Lâm Tố, phủ nhận xong thì nói: “Hôm nay là buổi quay đầu tiên, đến xem thử thôi.”
Tề Đồ nói xong, Lâm Tố lườm anh ta một cái, nói: “Sợ em không chịu được bỏ chạy à?”
Tề Đồ đón lấy ánh mắt của cô, cười hê hê, xem như là thừa nhận rồi.
Cũng đúng. Năm nay Lâm Tố mới hơn hai mươi, tuy lần này là Tề Đồ nhiệt tình mời Lâm Tố đến quay phim, nhưng mà quay phim điện ảnh không dễ dàng như thế, dù chỉ là một cái tổ B nho nhỏ.
Nhưng mà có nhỏ thế nào đi chăng nữa thì cũng là một hệ thống hoàn chỉnh. Sẽ có nhiếp ảnh gia, có diễn viên, có trợ lý, có chuyên viên trang điểm, có thiết bị, có ánh sáng... Rối rắm phức tạp, đạo diễn ngoại trừ nội dung tác phẩm còn phải hài hòa phối hợp tất cả những thứ này lại với nhau.
Tề Đồ lo Lâm Tố lần đầu tiếp xúc với công việc mới sẽ không ứng phó được hết.
Nhưng một cái lườm của Lâm Tố đã khiến anh ta biết được là mình lo nghĩ nhiều rồi. Cái vị tổ tông này, cô không hành chết tổ quay phim đã là đại ơn đại đức, anh ta vậy mà đi lo sẽ có người không nghe lời cô.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào khu vực quay phim. Bên trong là một khung cảnh bận rộn, Tề Đồ vừa bước vào, nhân viên công tác đều lên tiếng chào một tiếng “Đạo diễn Tề”, mà nhìn thấy Lâm Tố nhỏ nhắn xinh xắn đi bên cạnh, lại nhanh nhảu tiếp tục chào một tiếng “Lâm tiểu thư“.
Không cần biết là điện ảnh truyền hình hay chụp ảnh tạp chí, ngoại trừ mối liên kết giữa các nhiếp ảnh gia, giữa các diễn viên, thì những nhân viên hậu cần cũng có một mạng lưới liên kết của riêng mình. Giống như tay trống trong một ban nhạc, có thể lúc thì chơi cho ban nhạc này, có lúc lại chơi cho ban nhạc khác, mọi người thật ra đều quen biết nhau.
Bộ phim điện ảnh lần này quay ở thành phố A là do Lâm Tố phụ trách. Nhân viên hậu cần nghe tin, đầu tiên là giật mình, sau đó là nơm nớp lo sợ.
Kỹ năng của Lâm Tố quả thật không có gì để bàn cãi, hơn nữa cô cũng từng quay MV, có sở trường quay ra những xung đột và mâu thuẫn giữa các nhân vật, phần nội dung này Tề Đồ giao cho cô đúng là một lựa chọn không thể chuẩn xác hơn. Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất là, Lâm Tố một người từ trước đến nay nhận công việc theo phong cách Phật hệ, chưa bao giờ tiếp xúc với công việc đòi hỏi kiên trì trong thời gian dài vậy mà lần này lại đồng ý đến hỗ trợ Tề Đồ quay phim.
Còn về phần khiến mọi người nơm nớp lo sợ, không gì khác chính là tính tình của Lâm Tố. Cô nổi tiếng trong giới là người có tính khí tệ nhất gắt gỏng nhất. Những người làm việc với cô đều là lưu lượng và người có địa vị trong giới giải trí, những minh tinh thế này chắc chắn sẽ thích chơi đại bài, nhưng nếu so sánh ra, thì Lâm Tố còn biết chơi hơn.
Chẳng qua là có một điểm, cô phân rõ phải trái, nếu người ta không chọc vào cô thì cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát hỏa. Nhưng vấn đề chính là cái này, ai cũng không biết được khi nào thì không cẩn thận chọc phải cô, sau đó chọc cho cô phát hỏa.
Hai người vào đến trường quay, Tề Đồ tập hợp một nhóm nhân viên công tác cho buổi quay tiếp theo mở họp. Phần lớn là nhân viên hỗ trợ quay phim, còn có nhân viên cốt cán trong tổ phim biên kịch vân vân, những nhân viên phụ trách ánh sáng và trang điểm này kia thì vẫn tiếp tục ở lại làm công việc của mình.
Tề Đồ là đạo diễn, diễn viên lần này được chọn cho bộ phim cũng là những diễn viên mới. Diên viên mới có ưu điểm là không chơi đại bài, phòng hóa trang là không gian chung, mấy chuyên viên trang điểm cùng trang điểm cho nhóm diễn viên.
Tuy là diễn viên mới, nhưng được mời đến đều là những chuyên viên trang điểm có tuổi nghề và kỹ năng. Trước một tấm gương, một nam một nữ đang vừa đọc kịch bản vừa nghiền ngẫm, nhóm chuyên viên trang điểm thì vừa trang điểm vừa tán gẫu.
Thợ trang điểm cho diễn viên nữ là một người khá trẻ tuổi, nhưng dù không phải là người hiểu rõ thì cũng có thể nhìn ra cô ấy giống như vừa mới sinh con, còn đang trong thời kỳ cho con bú.
Người này có diện mạo đoan trang, khí chất mềm mại dịu dàng, mặc quần áo đơn giản, mái tóc dùng một sợi dây chun buộc thành cái đuôi ngựa đằng sau, cẩn thận tỉ mỉ đến mức không có một sợi nào bị rơi ra.
Vừa rồi cô ấy còn cùng người phụ trách trang điểm cho diễn viên nam tán gẫu chuyện mình sinh con. Thời điểm bên ngoài ồn ào náo nhiệt lên, cô ấy đưa mắt nhìn tới, thấy được Lâm Tố đứng bên cạnh Tề Đồ thì ánh mắt không rời đi được nữa.
Lâm Tố là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, cơ thể mảnh mai gầy gò, cô mặc một chiếc sơ mi trắng, đơn giản tùy ý. Nhưng dù là thế thì Lâm Tố vẫn có thể khiến người ta không rời được ánh mắt.
Cô rất xinh đẹp, ngũ quan như được cẩn thận tỉ mẩn từng chút một nhào nặn ra, mỗi một đường cong, mỗi đường nét đều vừa đủ một cách hoàn mỹ. Nằm trên ngũ quan xinh đẹp này, đôi mắt của cô sáng mà có thần, làn da trắng trẻo như sứ.
Tuy cô rất nhỏ nhắn, nhưng đứng ở đó lại toát ra một vẻ đẹp rực rỡ không dễ trêu chọc. Với thực lực tuyệt đối của mình, sự tự tin và kiên định toát ra từ trong xương đã giúp cô có được khí chất đó.
Đứng với cô, dù là một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường nào cũng sẽ bị làm cho lu mờ.
Nhận ra thợ trang điểm đang nói chuyện với mình chợt nhìn ra ngoài rồi không có tiếng đáp lại, thợ trang điểm cho diễn viên nam nhìn sang cô ấy.
Sau đó thợ trang điểm kia theo tầm mắt của cô ấy cũng nhìn ra ngoài, thấy được là Lâm Tố thì bật thốt lên: “Ồ, vậy mà lại là Lâm Tố.”
Nghe thấy cái tên Lâm Tố, hai người diễn viên đang đọc kịch bản đều ngoái đầu lại nhìn. Diễn viên nam nhìn thấy Lâm Tố, ánh mắt tự động dính chặt trên người cô. Mà diễn viên nữ thì kích động nói.
“Xinh thật. Người không biết khéo còn tưởng cô ấy là minh tinh.”
Diễn viên nam nhìn Lâm Tố đến mức thất thần, thợ trang điểm tiếp tục động tác đánh phấn trên mặt, anh ta mới như từ trong mộng giật mình tỉnh lại, cười xấu hổ nhìn thợ trang điểm.
“Ngây ngốc luôn rồi đúng không?” Thợ trang điểm cười nói, “Tôi gặp được nhiều diễn viên nam giống cậu lắm rồi. Trước khi bắt đầu vào việc, nhìn thấy cô ấy sẽ cảm thấy người này xinh đẹp đến mức ghen tị với tạo hóa, trái tim đập loạn. Nhưng chờ xong việc rồi, bị cô ấy mắng đến mức chỉ mong cả đời này không phải hợp tác lại một lần nào nữa.”
Thợ trang điểm vừa nói xong, hai diễn viên mới đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
“Cô ấy hung dữ vậy hả?”
“Ừ. Lần đầu hai người đóng phim nên có thể không biết cô ấy. Cô ấy là Lâm Tố, là một nhiếp ảnh gia rất có danh tiếng trong giới này. Năng lực mạnh mẽ, lại có diện mạo xinh đẹp chết người, nhưng mà tính tình rất kém, hiếm có minh tinh lưu lượng nào chưa từng bị cô ấy mắng qua.” Thợ trang điểm nói.
Thợ trang điểm nói xong, thành công dọa sợ hai diễn viên mới, họ lại đồng loạt quay đầu, ánh mắt đặt trên người đang phụ trách trang điểm cho diễn viên nữ.
“Chị Tầm Dĩnh, là thật ạ?”
Trong lúc ba người nói chuyện, ánh mắt của Tầm Dĩnh vẫn còn dừng trên người Lâm Tố. Không biết là Lâm Tố đang nói gì, trên người toát ra một phong thái tự tin, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, một cô gái như thế, có ai sẽ không đặt cô mãi trong lòng chứ?
“Chị chưa cùng làm việc với cô ấy bao giờ.” Dưới ánh mắt dính chặt của hai diễn viên mới, Tầm Dĩnh cười cười, nụ cười ôn hòa ấy không hiểu sao còn mang theo gượng gạo.
Sau đó cô ấy thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc của mình, cũng không biết là đang an ủi hai người, hay là đang nói thật, cô ấy nói.
“Nhưng chị từng nghe người khác nói, tính tình của cô ấy rất tốt.”
Nghe Tầm Dĩnh nói như thế, thợ trang điểm ở bên cạnh lập tức dùng ánh mắt không thể tin được nhìn sang. Phải nói là Lâm Tố ở trong giới này hai năm, người trong giới đều biết tính khí kém cỏi của cô, rốt cuộc là Tầm Dĩnh nghe được từ đâu nói tính tình của Lâm Tố rất tốt?
“Chị nghe ai nói thế?” Thợ trang điểm hỏi.
Tầm Dĩnh cúi đầu, ánh mắt của cô ấy bình tĩnh không một gợn sóng, hiền hòa đáp.
“Nghe một người bạn trước đây của cô ấy nói.”
***
88: Đoán xem là bạn nào nào kkk~