Art: Weibo @岛的鲸
Chương 57.2: Nói cứ như chị có bạn trai rồi không bằng
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố quả nhiên mơ thấy cá. Ở trong mơ, cô đứng bên bờ hồ, nhìn thấy một con cá cực kỳ lớn, màu đen óng ánh. Cá lớn rất lớn, lớn bằng cả một con cá voi. Nếu mà cô bắt được thì chắc chắn sẽ phát tài đến mức không chỉ dừng lại ở phỉ thúy đâu.
Lâm Tố luôn là một cô gái gan dạ dũng cảm! Cô không hề nghĩ ngợi nhiều lập tức phi người nhảy xuống. Con cá kia tuy rất lớn nhưng cũng cực kỳ hiền hòa. Lâm Tố nhảy xuống xong, nó vậy mà trực tiếp bơi đến trước mặt cô.
Lâm Tố vỗ vỗ cái đầu của nó, nó liền đẩy cô ngồi lên lưng. Lâm Tố chẳng tốn chút sức lực nào cứ thế bắt được con cá lớn này.
Bắt được cá lớn rồi thì đưa nó đến bờ là được, Lâm Tố ngồi trên lưng cá, như một kỵ binh chỉ huy đường đi cho nó. Cá lớn cực kỳ nghe lời, chở cô đi về phía bờ biển.
Mắt thấy đã đến gần sát bờ rồi, nhưng bỗng nhiên sóng nước cuồn cuộn kéo tới, như bão to đột ngột nổi lên giữa đêm giông, mặt nước như ở bên trong một cái bể kính lớn, chao đảo quay cuồng, nước trong hồ cũng không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Lâm Tố muốn ôm chặt cá lớn, nhưng mà thân nó quá trơn, Lâm Tố ngồi không vững rất nhanh ngã xuống.
Loại quay cuồng trong phút chốc này, còn có cảm giác mất đi trọng lực rơi xuống khiến Lâm Tố bừng tỉnh.
Cô ngồi bật dậy, cái đầu vẫn còn không ngừng quay cuồng sau giấc mơ kia.
Tuy là giấc mơ này chưa kết thúc, nhưng cô ở trong mơ chắc là ngỏm rồi, từ nơi cao như thế rơi xuống, dù không ngỏm thì giông bão lớn như thế cô cũng không sống được.
Trời đã sáng, Lâm Tố ôm trán hít thở sâu bình ổn lại tâm trạng. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy chai thủy tinh đặt trên bệ cửa sổ. Cá nhỏ ở bên trong vẫn còn tung tăng bơi lội, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn thấy cá nhỏ, cảm giác từ trong mơ kia lại dồn dập kéo về.
Lẽ ra cô không nên tham lam như thế, cũng không nên tin lời của Đào Mục Chi nói cái gì mà mơ thấy cá sẽ phát tài. Giờ thì hay rồi, tài chưa kịp phát, đã dọa cho cô sợ chết khiếp một vố.
Nếu như khi đó cô không nghĩ đến phát tài thì đã không nhảy xuống bắt con cá kia. Nếu như không bắt con cá kia, thì cô cũng đã không ngỏm.
-
Nghỉ lễ kết thúc, công việc của Lâm Tố cũng bắt đầu phải khởi động lại. Đại Cương biết nghỉ lễ cô đều phải về nhà nên rất ít khi sắp xếp công việc vào những ngày này. Nhưng như vậy không có nghĩa là không có, chỉ là sẽ dồn vào những ngày sau đó mà thôi.
Từ sáng sớm, máy ảnh trên tay Lâm Tố vẫn chưa hề dừng lại, cô cũng ở lì trong studio cả một ngày, chụp một mạch đến tận năm giờ chiều.
Nếu là trước đây thì Lâm Tố sớm đã mệt chết, nhưng hôm nay cô lại thấy cả người dồi dào sức sống. Giấc ngủ đảm bảo chất lượng và hoạt động leo núi chăm chỉ, sắc mặt cô đã dần trở nên hồng hào, còn có một ngày ba bữa được Đào Mục Chi bao thầu, bỏ rượu bỏ thuốc, Lâm Tố có cảm giác mình lại trở về cái tuổi mười tám bẻ gãy sừng trâu.
Không chỉ có vậy, Lâm Tố cũng tốt tính hơn trước rất nhiều.
Năm giờ chiều, Lâm Tố hoàn thành phần công việc cuối cùng, cô đứng trước màn hình máy tính, nói qua phương hướng biên soạn cho nhân viên. Xong xuôi, Lâm Tố coi như chính thức kết thúc công việc.
Đào Mục Chi có lẽ cũng sắp tan ca rồi, chờ hai người cùng nhau về nhà ăn cơm xong, còn phải đi mua bể cá nữa.
Lâm Tố cầm máy ảnh đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi studio, đã thấy bóng dáng Đại Cương chạy về phía này.
“Chị! Chị chị!” Thân hình Đại Cương béo tròn núng nính, trắng trắng mềm mềm, tóc đen, lúc chạy có hơi giống với một chiếc bánh mochi đặt miếng bánh oreo ở trên.
Cô cũng lâu lắm rồi không gặp Đại Cương, nhìn thấy Đại Cương, Lâm Tố cầm máy ảnh, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười chờ cậu ta chạy đến.
Chờ Đại Cương chạy đến nơi, Lâm Tố cười nhìn cậu ta.
“Đến đây làm gì?”
Người quản lý không cần đến xem nhiếp ảnh gia làm việc, chỉ cần làm trung gian nhận và sắp xếp công việc cho cô.
Vừa mới nãy ở đằng xa nên Đại Cương không chú ý, chờ chạy đến gần rồi, Đại Cương nhìn Lâm Tố đứng đối diện, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Lâm Tố đúng vẫn là Lâm Tố của trước đây, chỉ là lại giống như đã thay đổi hoàn toàn. Lâm Tố của trước đây như một cái nòng súng lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc súng, cô gầy yếu mong manh lại tái nhợt, như một con ma ốm bị bệnh tật quấn thân.
Nhưng mà hiện tại, Lâm Tố vẫn còn khá gầy gò, nhưng đi kèm với nó là một sống lưng thẳng tắp, mái tóc búi cao thành một cái đuôi ngựa dài, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp.
Cái trán của cô cũng hoàn toàn được lộ ra ngoài, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, khí sắc hồng hào, da dẻ trắng nõn, còn có một đôi mắt sáng lấp lánh.
Thứ phản ánh rõ ràng nhất tinh thần của một người chính là ánh mắt.
Ánh mắt hiện tại của Lâm Tố, là sáng nhất trong suốt quãng thời gian dài cậu ta quen cô.
Cô như một ao sen bị phủ một tầng bụi bặm, một khi mưa lớn dội sạch bụi bặm đi rồi, mặt hồ lại sáng lạn xinh đẹp, tràn lên một sức sống phi thường.
Đại Cương khiếp đảm!
“Chị, chị chị...” Đại Cương sợ đến mức nói không ra lời, quên mất cả câu hỏi của Lâm Tố. Nghe cậu ta lắp ba lắp bắp gọi chị, Lâm Tố vậy mà lại không nổi giận, còn tốt tính đáp lại.
“Ừm ừm ừm, em trai em trai...”
Đại Cương: “...”
Ai đó đến tát cho cậu ta một cái đi! Chị Lâm Tố của cậu ta về thật rồi! Hốc mắt Đại Cương nóng lên, bỗng muốn ôm chầm lấy Lâm Tố mà khóc.
Nhưng dĩ nhiên là cậu ta không dám.
Ai biết Lâm Tố hiện tại là kiên nhẫn thật hay chỉ đang thể hiện ra bên ngoài vậy thôi, cậu ta mà ôm thật, ngộ nhỡ bị cô tẩn cho một trận thì phải làm sao.
Nghĩ đến đây, Đại Cương nhanh chóng phục hồi tinh thần, nói với Lâm Tố: “Em đến tìm chị vì bộ phim mới của đại diễn Tề Đồ. Tề Đồ sắp tới sẽ làm một bộ phim điện ảnh, quay ngay tại thành phố A và thành phố B. Phần lớn là quay ở thành phố B, nhưng vì hai địa điểm cách nhau quá xa nên phía đó muốn tìm một nhiếp ảnh gia, làm nhiếp ảnh gia và đồng thời kiêm công việc quay phim phía thành phố A bên này, tương đương với tổ B của nhóm quay phim. Bên đó liên hệ với em, bảo em hỏi chị thử xem chị có hứng thú hay không.”
Lâm Tố nghe Đại Cương trình bày xong.
Lâm Tố có quen biết Tề Đồ, người này có thể tính là sư ca của cô, nhưng tuổi của hai người thật ra không chênh lệch bao nhiêu, Tề Đồ cũng xuất thân từ nhiếp ảnh, năm ngoái mới chính thức chuyển sang nghề đạo diễn. Tác phẩm đầu tiên là một bộ phim tài liệu, sau khi công chiếu đã nhận được đánh giá rất cao.
Thật ra làm một nhiếp ảnh gia đều sẽ có kế hoạch cho tương lai của mình. Hoặc là tiếp tục con đường này, đi một đường bằng phẳng, hoặc là chuyển sang quay phim. Nói một cách tương đối, thì phát triển sang quay phim so với bám riết mãi con đường cũ tốt hơn nhiều, hơn nữa với điều kiện của giới giải trí hiện nay, nhu cầu về nhiếp ảnh gia có kỹ năng chuyên môn cao vẫn rất lớn.
Lâm Tố nhận được không ít lời mời đến quay phim chụp hình cho đoàn phim, đây cũng xem như là bước đi đầu tiên. Nhưng Lâm Tố đều từ chối.
Khi đó cô luôn là trạng thái đi một ngày tính một ngày. Hôm nay chụp xong, ngày mai không có việc thì nằm, ngày kia có việc lại tiếp tục chụp. Hơn nữa chính là khi đó, cô còn không biết bản thân ngày nào sẽ không thể mở mắt thức dậy nữa, nếu như tiến vào đoàn phim, tiếp nhận một công việc cần thời gian dài kiên trì, cô sợ chết rồi lại ảnh hưởng đến tiến độ làm phim của người ta.
Nhưng mà bây giờ đã khác. Đầu tiên, Lâm Tố sẽ không chết, Đào Mục Chi sẽ không để cô chết. Sau đó thì, nếu cô đã quyết tâm muốn khỏi bệnh thật nhanh, thì sớm muộn cũng sẽ có ngày cô hoàn toàn khỏi bệnh. Vậy thì cô cũng phải bắt đầu trù tính kế hoạch cho tương lai rồi, cơ hội trước mắt chính là một khởi đầu không tồi.
Dù là chụp ảnh thông thường hay quay phim thì Lâm Tố đều rất có thiên phú, chủ yếu là phải xem cô thích cái gì. Nếu là quay phim, sau đó dần dần trở thành đạo diễn, thì cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Nói như thế, tức là cô có thể mua phỉ thúy cho bà nội rồi.
Lâm Tố suy nghĩ một hồi, suy nghĩ xong, cô nói với Đại Cương vừa chờ mong vừa thấp thỏm đứng đối diện.
“Được đó.”
Đại Cương: “...”
Đại Cương không dám tin vào tai mình, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Tố, hỏi lại: “Chị, chị vừa nói gì cơ?”
Dáng vẻ này của Đại Cương khiến Lâm Tố bật cười, cô bĩu môi rồi như đang đọc một câu thần chú.
“Chị nói được đó!”
Oa oa oa oa oa! Đại Cương thút thít! Chị thế mà đồng ý rồi! Chị còn bĩu môi với cậu ta! Oa oa oa oa oa!
Cương Cương vui vẻ!
Nhìn thấy Đại Cương vui đến mức nước mắt rưng rưng, Lâm Tố cũng cười theo, cô cầm máy ảnh, nói với Đại Cương: “Còn có, nếu có công việc thì cứ trực tiếp sắp xếp. Nhưng nhớ phải chú ý chọn cho cẩn thận, mấy thứ rác rưởi chị đây sẽ không chụp, không gửi hàng mẫu cũng không chụp.”
Cô còn chờ mang tạp chí về bán lấy tiền đây.
Lần này thì Đại Cương khóc thật rồi: “Oa oa oa oa oa vâng~”
Nhìn cái mặt khóc mếu giả không chịu được của Đại Cương, Lâm Tố có hơi cạn lời, cô thu lại biểu tình, giả vờ không kiên nhẫn nói: “Được rồi, chị đi đây!”
Nói xong thì đi về phía xe.
Lâm Tố vừa đi được một bước, Đại Cương đã như cái đuôi chạy theo, cậu ta nói: “Vậy chuyện phía đạo diễn Tề Đồ quyết định thế nhé, ý của bên họ là, nếu có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm, chị có thể qua đó không?”
Lâm Tố nhíu mày. Bây giờ cô đã có thể tiếp xúc với công việc mới, nhưng cô không quá muốn xã giao.
“Có thể từ chối không?” Lâm Tố hỏi.
Đại Cương nói: “Chắc là được thôi.”
Dù sao trước giờ cô không bao giờ đi xã giao, người trong giới này đều biết.
“Được.” Lâm Tố đáp, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước đã lại phải dừng lại. Lâm Tố quay đầu, nhìn Đại Cương vẫn còn lẽo đẽo theo mình.
“Còn chuyện gì nữa?”
Đại Cương ngượng nghịu đứng cạnh cô, dè dặt hỏi: “Chị, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, chị xem hôm nay tâm trạng của chị tốt như thế, hay là chúng ta cùng ăn tối đi.”
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố hơi ngẩn ra, sau đó lập tức từ chối.
“Không được.”
Đại Cương: “...”
Lâm Tố nhìn dáng vẻ nghệt mặt ra của cậu ta, hỏi: “Dở hơi à mà tự nhiên muốn ăn cơm với chị? Cậu không có bạn gái à?”
Đại Cương: “...”
Ý gì hả? Nói cứ như chị có bạn trai rồi không bằng!
***
88: Bữa có bạn nói thích đọc nữ9 có bệnh tâm lý, cái này thì Bát đọc nhiều lắm SE có HE có nhưng giờ quên hết rồi hì, bộ mới đây nhất đọc là truyện tranh Hàn tên là “Phương pháp làm chồng hướng về phía em”, đọc từ truyện tranh mò sang đến novel xong lại mò đi đọc bản dịch tiếng Anh luôn vì quá mê haha
Mà lúc trước Bát cũng từng nói không phải cứ là bác sĩ tâm lý mới được mà đúng không, thật ra gặp đúng người là đủ rồi, anh nam9 bộ này chính là một ví dụ. Dù sao thì mọi người biết không, khi buồn đừng để bản thân lún sâu vào cái buồn của mình, mà hãy đọc truyện rồi buồn cái buồn của người khác, buồn một trận rồi đi ngủ sớm kkk~