Art: Weibo @敖敖敖是头海草
Chương 68: Trời còn chưa tối nữa!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố và Đông Loan đang có một cuộc đối đầu. Mà có lẽ cũng không phải đối đầu, bởi vì đây là sự lên án từ một phía của Lâm Tố đối với Đông Loan, mà anh ta thì đứng ở đó, một câu cũng không thể phát ra tiếng.
Sau khi Lâm Tố nói Tầm Dĩnh bị trầm cảm sau sinh, đúng như dự kiến, ánh mắt tối tăm của Đông Loan khẽ động. Anh ta đúng là không hề biết gì cả, nếu như Lâm Tố không nói thì có lẽ anh ta cũng sẽ không nhận ra.
Lâm Tố nhìn Đông Loan đứng đối diện, cô nhớ đến người ba ruột của mình, mà Đông Loan hiện tại căn bản cũng không khác gì người ba vô trách nhiệm kia của cô.
Họ đều không thể gánh vác trách nhiệm với tình yêu của người phụ nữ và trách nhiệm như một người đàn ông trụ cột, nhưng lại khăng khăng muốn kết hợp với người mẹ tạo thành một gia đình. Đến cuối cùng, một thì người không ở lại, một thì tâm không ở lại, chỉ còn lại một người mẹ một thân lẻ loi mang theo đứa nhỏ.
Đông Loan muốn quá nhiều. Anh ta muốn mạng, lại muốn đứa con, có đứa con rồi, còn muốn tình yêu. Bi kịch của cô, bi kịch của mẹ cô, bi kịch của Tầm Dĩnh, thậm chí là bi kịch của con gái Đông Loan sau này cũng sẽ giống nhau, bi kịch của họ đều xuất phát từ thứ lòng tham này của đàn ông.
Đông Loan từng là người đàn ông cô yêu nhất. Thanh xuân của cô đều dành cho mối tình đầu oanh oanh liệt liệt với Đông Loan. Cô làm thế nào cũng không ngờ được, một người đàn ông cô từng yêu say đắm lại trở thành loại người mà cô hận nhất.
“Anh muốn khiến con gái anh có một cuộc sống giống như tôi sao?” Lâm Tố nhìn Đông Loan, nói một câu.
Đông Loan chấn động, tròng mắt như bị gió thu lạnh tàn nhẫn quét qua, để lại những sợi tơ máu.
Lâm Tố nhìn vào tròng mắt đó hai giây, sau đó quay đi.
Dù cây đinh làm bằng băng trong lòng cô đã tan đi, nhưng dù gì nó cũng từng tồn tại ở đó bấy lâu, cảm giác mà nó đem lại có thể theo cảm xúc của cô một lần nữa bị gợi ra. Mà Đông Loan đang đứng ngay trước mặt thậm chí còn dùng dáng vẻ hệt như trước đây mà nhìn cô.
Ba năm trước Đông Loan là họa sĩ có tiền đồ nhất thành phố A, thời gian ở bên cạnh cô cũng đã từng mở một vài cuộc triển lãm tranh, nhận được đánh giá cao.
Có người yêu bên cạnh, sự nghiệp đạt thành tựu, càng làm càng nhiệt huyết, ánh mắt khi đó của anh ta quả thật sáng hơn bây giờ rất nhiều.
Ba năm trôi qua, anh ta vẫn là dáng vẻ nho nhã đó, nhưng thấp thoáng nét bệnh trạng, mà đôi mắt sáng có thần cũng đã biến thành một mặt hồ nước đục.
Thời gian thật sự thay đổi quá nhiều thứ.
Có vài người, trải qua tôi luyện ngã xuống không thể đứng lên. Nhưng cũng có người, tôi luyện đủ rồi, sẽ trở thành một thanh thép kiên cường.
Cô chính là vế thứ hai.
“Trước đây anh nói với tôi, cách cư xử của mẹ với tôi không đúng, rằng mẹ đang khống chế tinh thần tôi. Chuyện này không sai. Nhưng anh lại xem nhẹ người ba ruột đã bỏ rơi tôi, làm tổn thương mẹ tôi, giống hệt như hiện tại anh đang xem nhẹ sự vô tình của mình với con và những tổn thương anh đang tạo nên cho Tầm Dĩnh.”
“Phân tích một cách tỉ mỉ, thì anh hiện tại và người ba ruột kia của tôi chẳng có gì khác nhau cả, thậm chí còn thậm tệ hơn người ba ruột kia của tôi, ít nhất thì ông ta không phụ người vợ và cô con gái trong gia đình hiện tại của mình. Mà anh, không những phụ tôi, trái tim còn không đặt trong chính ngôi do chính tay anh dựng nên. Tầm Dĩnh không khác gì một người mẹ đơn thân, mà con gái anh cũng chẳng khác gì với tôi của trước đây, những điều này đều là sự thật.”
“Nếu anh đã lựa chọn Tầm Dĩnh, thì mong anh hãy đối xử tốt với cô ấy. Nếu không thể, vậy thì buông tay đi. Còn tiếp tục như thế này tôi sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi, sẽ chết. Anh đã mang đến cho tôi rất nhiều đau khổ, đừng tiếp tục mang những đau khổ này cho vợ và con gái anh nữa.”
“Những lời tôi nói hôm nay với anh không phải vì tôi còn lại tình cảm gì với anh, tôi nói những lời này hoàn toàn là vì Tầm Dĩnh và con gái của anh. Có thể hai năm trước toàn bộ thế giới của tôi đều là anh, nhưng mà hiện tại tôi đã không còn lại chấp niệm gì với anh nữa.”
“Chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước rồi. Anh không cần thiết phải cố chấp mãi với quá khứ, quá khứ nào rồi cũng phải qua. Càng không phải vì tôi đã cứu mạng anh mà canh cánh trong lòng, bởi vì khi đó tôi làm như thế cũng không phải vì tôi yêu anh, chỉ là vì tôi lương thiện thôi. Nếu như vào lúc đó là một người xa lạ khác cần tôi cứu mạng, tôi có thể cứu cũng nhất định sẽ cứu. Tôi cứu là người, mà người đó có phải anh hay không không liên quan gì cả.”
Nói đến đây, Lâm Tố đưa mắt nhìn lên, ánh mắt của cô sáng ngời mà sắc bén, cô nói.
“Dùng cái mạng tôi đã tặng anh đối xử thật tốt với vợ và con anh đi.”
-
Đào Mục Chi rời khỏi bệnh viện, bắt xe đến địa điểm quay phim.
Hiện tại là giờ ăn trưa, mọi người trong tổ phim đang ăn cơm, Lâm Tố ôm hộp cơm ngồi khoanh chân trên ghế, vừa ăn vừa xem lại các cảnh phim đã quay.
Cô còn đang tập trung nghiên cứu, bên ngoài chợt có tiếng gọi.
“Đạo diễn, có một anh đẹp trai hơn cả người hồi sáng tìm nè.”
Lâm Tố đang và cơm: “...”
Ngày gì vậy? Mới một buổi sáng mà đã có hai người đàn ông đến tìm cô? Công việc đã bận muốn chết, còn phải tiếp khách, hết người này đến người kia có thấy phiền không hả?
Không gặp!
Hai hàng lông mày của cô đã xoắn lại một chỗ, trong miệng vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, hai má phình ra. Vừa muốn lên tiếng mắng người, nhưng một giây khi giương mắt, cô nhìn thấy Đào Mục Chi.
Lâm Tố đứng phắt dậy.
Hai hàng lông mi đang nhíu chặt thoáng cái giãn ra, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, cô đẩy ghế về sau, ôm theo hộp cơm chạy nhanh đến trước mặt Đào Mục Chi.
“Sao anh lại đến đây?” Lâm Tố ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt trên người Đào Mục Chi, ánh nắng giữa trưa cũng không thể mãnh liệt bằng ánh mắt cô dùng để nhìn Đào Mục Chi hiện giờ.
Đào Mục Chi đứng đó, quanh thân như bị một tầng sương lạnh bao vây. Trái tim hắn co cụm lại, máu bên trong đều bị vắt kiệt. Hắn đã mang theo trái tim như thế một đường ngồi xe đến đây.
Nhìn thấy Lâm Tố, nhìn thấy cô linh động tỏa sáng đứng trước mặt hắn, trái tim hắn vẫn co cụm như cũ, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
“Tìm chỗ nào đó.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố còn đang thắc mắc sao Đào Mục Chi lại đến tìm mình vào giữa trưa thế này, nhưng chưa kịp hỏi thì Đào Mục Chi đã thình lình lên tiếng. Lâm Tố không hiểu ra làm sao, hỏi: “Tìm chỗ nào cơ?”
“Chỗ không có ai.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Anh muốn làm gì hả? Trời còn chưa tối nữa.
Phì phì phì! Cái gì mà trời còn chưa tối!
Nhưng mà Lâm Tố vẫn quét mắt một vòng trong phim trường, tổ phim người qua kẻ lại, xung quanh chỗ nào cũng có người, thậm chí ánh mắt của họ đều hoặc là nửa công khai hoặc là lén lút nhìn về phía này.
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố đưa Đào Mục Chi về văn phòng.
Trong văn phòng không có ai. Lâm Tố đưa hắn vào xong, quay đầu lại, lúc này mới tiếp tục hỏi.
“Anh muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, Đào Mục Chi đóng cửa.
Lâm Tố trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại: “...”
Đào Mục Chi cũng không làm gì cả. Hắn đóng cửa xong thì quay đầu, bình tĩnh nhìn cô, nói.
“Không có gì, chỉ là muốn đến xem cô thôi.”
Lâm Tố: “...”
Bệnh thần kinh à!
Lâm Tố vẫn còn ôm hộp cơm trong lòng, nghe Đào Mục Chi nói thế, tức là không có việc gì rồi, Lâm Tố bèn cầm đũa tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn hắn nói.
“Sao hả, nơi có người không thể xem tôi à?”
Đào Mục Chi nhìn tốc độ ăn cơm như vũ bão của cô, đáp một tiếng, nói: “Tôi muốn xem một mình.”
“Không muốn cho người khác nhìn thấy cô, tôi cũng không muốn nhìn thấy người khác.” Đào Mục Chi lại bổ sung một câu.
Lâm Tố đầy một miệng cơm, một bên má phồng cả lên, nghe thấy lời này của Đào Mục Chi, cứ như miếng cơm này được rót thêm mật. Ngọt ngào lan ra khắp khoang miệng, cô bất giác bỗng sinh ra gánh nặng thần tượng, bèn rút một tờ khăn giấy lau lau, sợ bên miệng bị dính lại hạt cơm nào.
“Ò.” Lâm Tố cầm khăn lau bên khóe miệng, Đào Mục Chi nhìn dáng vẻ này của cô, bèn cầm lấy khăn giấy trong tay cô, giúp cô lau bên miệng.
Bên trong văn phòng yên tĩnh, hai người cứ đứng đối diện nhau như thế, Lâm Tố ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, còn Đào Mục Chi lại dịu dàng giúp cô lau miệng.
Lâm Tố thế nào cũng thấy bầu không khí này thật quá quỷ dị.
Trái tim của cô thình thịch nhảy lên, chiếc khăn mềm mại đặt bên môi cô di qua di lại. Khăn tay khá mỏng, đầu ngón tay của Đào Mục Chi lại chỉ cách một lớp giấy mỏng đó, khiến cô có cảm giác như hắn đang trực tiếp chạm vào khóe môi mình.
Nơi bị ánh mắt của Đào Mục Chi chiếu tới ửng đỏ.
Giữa trưa trời đã nóng sẵn, nhịp tim bất thường càng khiến cơ thể Lâm Tố nóng đến mức muốn xịt máu mũi. Thời gian Đào Mục Chi giúp cô lau miệng thậm chí còn có cảm giác bị kéo dài ra, đầu ngón tay hắn cứ lau mãi lau mãi bên môi cô, lau mãi mà không xong.
Lâm Tố có cảm giác mình sắp bị hun chín.
Cô nghĩ nghĩ, muốn tìm chủ đề nào đó chuyển dời sự chú ý.
“Sao anh lại đến đây vào giờ này? Hôm nay tan làm sớm hả?” Lâm Tố hỏi.
“Không. Xin nghỉ phép.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Xin nghỉ phép đến đây xem cô?
“Bệnh viện các anh thời gian này nhàn rỗi thế cơ à?” Lâm Tố khó mà nói thành lời.
Đào Mục Chi đáp một tiếng: “Ừm.”
Lâm Tố chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ gì đó, lại nói: “Vậy cũng tốt, nhàn rỗi nghĩa là có ít bệnh nhân tâm lý.”
Động tác lau miệng cho cô dừng lại. Lâm Tố theo bản năng nhìn lên. Đào Mục Chi quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt của cô, ngón tay đặt bên môi cô cũng thu về.
“Lau xong rồi.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “Cám ơn nhé.”
Nói cám ơn xong: “...”
Cám cái gì ơn! Đây là công việc của hắn thôi!
Lâm Tố cũng không tiếp tục ăn cơm nữa. Cô nhớ đến một việc, bèn nói với Đào Mục Chi: “Cuối tuần này anh có thời gian không?”
Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi đưa mắt về nhìn cô.
“Có.”
“Vậy anh về nhà với tôi một chuyến đi.” Lâm Tố nói, nói xong, cô lại bổ sung: “Về Nam thành.”
Sáng nay trong buổi chẩn liệu Lâm Tố đã nói cô sẽ tìm thời gian nói chuyện với mẹ. Thứ sáu này đóng máy rồi, hai ngày cuối tuần cô đều không có việc gì, có thể tranh thủ về nhà một chuyến.
Lúc nói với Uông Giai Hoa mình sẽ nói chuyện với mẹ, Lâm Tố vốn tự tin tràn đầy, cô cảm thấy bản thân đã gần như ổn hẳn rồi. Nhưng mà khi phải thật sự đối mặt với chuyện này, Lâm Tố vẫn sinh ra sợ sệt không dám đối mặt.
Nếu như có Đào Mục Chi đi cùng thì có lẽ cô sẽ có thêm dũng khí và động lực.
Lâm Tố nói muốn về Nam thành, lại không nói với hắn là về làm gì, nhưng cô vừa hỏi như thế, Đào Mục Chi rất nhanh đáp.
“Được.”
Đào Mục Chi đồng ý rồi.
Lâm Tố đưa mắt nhìn Đào Mục Chi, hai hàng mi xinh đẹp khẽ chớp. Đào Mục Chi vẫn nhìn cô, ánh mắt của hai người cứ thế giao nhau, Lâm Tố chột dạ rũ mắt, cô sợ sẽ bị Đào Mục Chi phát hiện ra ý cười trong mắt mình.
Cô thật sự đang cười. Không vì gì cả, chỉ vì không cần biết là cô làm gì, Đào Mục Chi đều sẽ ở bên cạnh cô.