Art: Weibo @鱼俞木
Chương 30: Từ bỏ phản kháng, nguyện phục tùng em
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lời của Trương Hòa rất nhanh được chứng thực.
Bữa tiệc chào mừng ồn nào náo nhiệt, từ sáu giờ kéo dài đến tận chín giờ tối. Thầy Nhậm đã lớn tuổi, không thể chịu đựng thêm nữa, hơn chín giờ buổi tiệc kết thúc, mọi người cũng lục tục đứng dậy ra về.
Mọi người đến tạm biệt thầy Nhậm, sau đó vẫy tay nhau chào tạm biệt, chờ cho đám đông ra về gần hết, Đào Mục Chi cũng đứng lên.
“Thầy, em cũng về đây ạ.”
Tối nay thầy Nhậm rất vui vẻ, gặp lại những học trò cũ khiến ông ấy nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Ông ấy uống không ít, nhưng không say, sắc mặt hồng hào, ánh mắt vẫn sáng như trước.
Thầy Nhậm nhìn sang Đào Mục Chi, trong mắt là vui vẻ và vừa ý. Người học trò tên Đào Mục Chi này xem như là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc đời làm thầy giáo của ông ấy. Thông tuệ, nỗ lực, nghiêm túc, tự kiềm chế... Một người đàn ông như thế này, ở trong xã hội hiện tại phải nói là vô cùng hiếm có khó tìm.
Ý cười trên mặt ông ấy càng đậm hơn, nói với Đào Mục Chi: “Mục Chi, tối nay thầy uống rượu, có một yêu cầu quá đáng không biết con có đồng ý không?”
“Thầy cứ nói ạ.”
Nghe hắn đáp lại như thế, ông ấy cười vang, sau đó nhìn tới Dương Hi đứng ở cách đó không xa. Hôm nay cũng có không ít bác sĩ ở bệnh viện trung tâm đến đây, Dương Hi đang trò chuyện với họ.
“Con biết đó, Hi Hi thực tập ở bệnh viện trung tâm. Tối nay con bé còn phải quay về trực, muộn thế này rồi, thầy lo một mình con bé đi không an toàn. Con có thể giúp thầy đưa con bé về không?”
Thầy Nhậm chỉ có một người con gái, mà người con gái này cũng chỉ có Dương Hi, cứ thế được ông ấy cưng chiều hết mực, Dương Hi từ nhỏ đã được bao bọc bởi tình yêu, lớn lên thành dáng vẻ yêu kiều lại xinh đẹp như hiện tại.
Đối với bậc trưởng bối, con cháu đến tuổi này là lúc cần họ lo lắng đến chuyện chung thân đại sự. Dương Hi được dạy dỗ rất tốt, nhưng suy nghĩ đơn thuần, họ lo để cháu gái tự do yêu đương sẽ phải chịu tổn thương. Nếu như có một người xứng đôi mà trưởng bối để ý, sau đó cô ấy cũng thích thì đúng là một kết quả mỹ mãn.
Bữa tiệc chào mừng lần này ông ấy đặc biệt dẫn theo Dương Hi đến. Đầu tiên là giới thiệu Dương Hi với những học trò của ông, dù sao những người này đều làm trong nghành y, cùng con đường với Dương Hi, tương lai trong công việc có thể nể mặt ông ấy mà giúp đỡ một tay. Thứ hai chính là hi vọng mang Dương Hi quen biết thêm nhiều người, để cô ấy tìm trong đó người đàn ông mình ngưỡng mộ, dần dần tính tới chuyện chung thân đại sự.
Dương Hi là một cô gái hướng nội, ông ấy nhìn cháu gái mình lớn lên, có thể nhìn ra cô cháu gái này cũng có hảo cảm với Đào Mục Chi. Thế nhưng bởi vì Dương Hi khá rụt rè, bởi vậy cần ông ấy đưa tay trợ giúp, đẩy một cái.
Ông ấy nhờ Đào Mục Chi đưa Dương Hi về cũng là muốn hai người có thêm không gian riêng, khi bên cạnh không có người ngoài làm phiền, có thể hai người sẽ trò chuyện được thêm nhiều thứ khác.
Thầy Nhậm nói xong, Trương Hòa và một vài người nữa vẫn ở lại chưa rời đi lập tức nói: “Mục Chi, thầy cũng đã nói thế rồi, cậu mau nhận lời đi thôi.”
“Đúng đó. Thầy yên tâm đi ạ, Mục Chi chắc chắn sẽ đưa sư muội về an toàn.”
Trong lúc mọi người nhao nhao lên tiếng ủng hộ, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn ông ấy, nói: “Con có thể gọi người lái thay lấy xe của con chở Dương tiểu thư về bệnh viện, như thế sẽ đảm bảo an toàn.”
Đào Mục Chi nói xong, thầy Nhậm hơi giật mình, hỏi: “Vậy con thì sao?”
“Con tự gọi xe về ạ.” Đào Mục Chi đáp.
Đào Mục Chi nói lời này, cũng là câu trả lời cho thái độ của thầy Nhậm. Ông ấy nghe xong, tuy trong mắt có tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì.
“Được.” Ông ấy cười, đồng ý với cách giải quyết này.
Đối với ý tốt của thầy giáo cũ, Đào Mục Chi lại ở trước mặt nhiều người như thế từ chối, tuy là ông ấy không nói, nhưng Đào Mục Chi vẫn áy náy.
“Thật xin lỗi thầy, không thể tự đưa Dương tiểu thư về.”
Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, giải thích.
“Vì con phải về nhanh, ở nhà còn có người đang đợi ạ.”
-
Lâm Tố không ăn tối, cứ thế nằm trên giường.
Nhưng Lâm Tố không dễ dàng đi vào giấc ngủ như mấy ngày vừa rồi nữa, cô nhắm mắt, đếm từng giây từng phút trôi qua, đến tận chín giờ tối vẫn chưa ngủ được.
Chín rưỡi, Đào Mục Chi vẫn chưa về.
Lâm Tố lăn một vòng, ngồi dậy.
Cô đã bảo Đào Mục Chi về sớm, thế nhưng chín rưỡi rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Lâm Tố lấy điện thoại, mở danh bạ muốn gọi đi. Thế nhưng ngón tay dừng lại trên tên của Đào Mục Chi, sau đó ấn tắt màn hình.
Ném điện thoại sang một bên, Lâm Tố vò vò tóc, nằm phịch về giường.
Không thể gọi. Nếu như gọi thì sẽ giống như cô đang cực kỳ mong ngóng hắn quay về.
Không về thì không về, cũng chẳng phải không có hắn là cô không thể sống nổi. Lâm Tố thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố ôm chăn, nhắm mắt tiếp tục cố gắng đi vào giấc ngủ. Thế nhưng toàn bộ buồn ngủ tích cóp trong tối nay đã bị động tác vừa rồi đánh tan. Hai mắt Lâm Tố trong suốt, đầu óc tỉnh táo, tâm trạng bực bội.
Liệu có khi nào hắn không quay lại nữa không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tố sờ soạng, mò lại chiếc điện thoại vừa bị quăng sang một bên. Cô còn chưa chạm đến điện thoại, tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến.
Tiếng mở cửa giống như là đang mở ngay trong trái tim cô, Lâm Tố từ trên giường ngồi bật dậy.
Cô chạy nhanh xuống, nhưng vừa đến cửa thì khựng lại. Không được, không được để Đào Mục Chi biết cô đang gấp thế này.
Thế là, Lâm Tố đứng ở cửa phòng ngủ, đợi Đào Mục Chi đến tìm mình trước.
“Cạch”, Đào Mục Chi đóng cửa.
“Tách”, Đào Mục Chi bật đèn trong phòng khách.
“Loạt soạt”, tiếng Đào Mục Chi bước trên đám ảnh và tạp chí. Truyện Teen Hay
Âm thanh rất nhỏ từ cửa đến lối vào, sau đó là phòng khách, giống như một tia sáng không ngừng chạy tới, cuối cùng dừng lại trước quầy bar. Tiếng loạt soạt dừng lại, tiếp theo là tiếng thủy tinh chạm vào nền đá cẩm thạch, sau đó nữa, là tiếng nước róc rách đổ vào cốc thủy tinh.
Buổi tối tĩnh lặng, Lâm Tố có thể nghe được tiếng Đào Mục Chi uống nước.
Lâm Tố đứng đợi một lúc, rốt cuộc tiêu sạch toàn bộ nhẫn nại. Cô không chờ nữa, mở cửa phòng ngủ đi ra, đứng ở phòng khách nhìn Đào Mục Chi đứng trước quầy bar.
Đèn trong phòng khách được bật lên, nhưng để ở mức nhỏ nhất, ánh sáng lờ mờ, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng tựa vào quầy bar. Hắn mặc sơ mi và quần âu, nổi bật lên thần hình rắn rỏi, một tay hắn cầm cốc thủy tinh đặt bên miệng, từ xa nhìn tới giống như một bức tranh vẽ bằng phấn trên bảng đen vừa mới hoàn thiện, mỗi đường nét đều nổi bật, đen trắng rõ ràng.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, giống như mọi giác quan một lần nữa được khôi phục, cô nhìn yết hầu khi uống nước lăn lên trượt xuống kia, thấy được cuối cùng hắn cũng uống nước xong, quay đầu nhìn lại, mà một khắc đó, cô thấy được trong mắt hắn có ánh sáng lóe lên.
Đào Mục Chi quay lưng tựa vào quầy bar bằng cẩm thạch, cách một phòng khách bừa bộn trống trải nhìn tới Lâm Tố. Cô vẫn mặc chiếc váy ngủ từ sáng, váy ngủ rộng thùng thình khiến cơ thể của cô càng có vẻ nhỏ bé mỏng manh. Mái tóc đen của cô hơi xoăn nhẹ, không theo trật tự thả trên bả vai gầy yếu. Đi lên trên là xương quai xanh rõ ràng và cái cổ nhỏ nhắn, còn có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Khuôn mặt cô rất nhỏ, nhưng ngũ quan lại vô cùng rõ ràng, một đôi mắt hồ ly màu trà nổi bật trên làn da trắng như sứ, tựa như hồ nước trong vắt được bao bọc bởi đồi núi chập trùng, mang theo một tia sinh mệnh trong veo thoáng hơi sương. Cô xinh đẹp tỏa sáng, linh động mê người, cô chỉ đứng đó nhìn hắn, nhưng đã đủ khiến trái tim Đào Mục Chi đập mạnh, mỗi nhịp tim đều là thuộc về cô.
“Sao không đi dép?” Đào Mục Chi rũ mắt nhìn đôi chân trắng như ngọc dưới váy Lâm Tố, trắng đến mức hơi chói mắt hắn.
Hắn lên tiếng trước, giọng nói mang theo khàn khàn nóng bỏng.
Tầm mắt hắn vẫn còn dừng trên chân cô, Lâm Tố cảm nhận được chân mình cũng nóng lên. Ngón chân cô hơi động, Lâm Tố giương mắt nhìn Đào Mục Chi, không trả lời câu hỏi kia mà cau mày nhìn hắn.
“Anh còn biết quay về?” Lâm Tố lên tiếng chất vấn.
Bây giờ đã gần mười giờ, so với yêu cầu hắn về sớm của Lâm Tố hoàn toàn không khớp nhau. Đối diện với chất vấn của Lâm Tố, Đào Mục Chi chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó nói.
“Lỗi của tôi.”
Lâm Tố: “...”
Đương nhiên là lỗi của anh.
Thế nhưng hắn vừa nói như vậy, ngọn lửa trong lòng Lâm Tố đã giống như bị dập tắt. Ngọn lửa này của cô còn kém chút nữa là cao đến tận trời rồi, kết quả lại cứ thế bị Đào Mục Chi nói một câu dập tắt.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Lâm Tố sẽ bỏ qua, cô còn có thể đốt một ngọn lửa khác.
“Biết rõ là về muộn còn không biết đường mà gọi điện thoại? Tôi vẫn đang sốt đó, ngộ nhỡ gặp chuyện thì sao hả?” Lâm Tố tiếp tục chất vấn.
Hắn bị chúc rượu nguyên một tối, bên cạnh lại có thầy Nhậm, thật sự không tiện gọi điện thoại. Mà nghe Lâm Tố liên tiếp chất vấn, hắn lại đón nhận toàn bộ. Ánh mắt của hắn vẫn bình lặng như cũ, từ xa nhìn cô nói.
“Lỗi của tôi.”
Lâm Tố: “...”
Tốc độ nhận sai của hắn quá nhanh, thái độ thành khẩn, khiến Lâm Tố thoáng cái đã không biết phải nói gì nữa. Liên tục bị dập tắt hai ngọn lửa, cô không còn tâm trạng nào mà tiếp tục đốt nữa, nhưng vẫn không định dễ dàng tha cho Đào Mục Chi.
“Anh tưởng cứ nhận lỗi như thế là xong à?” Lâm Tố bất mãn nói.
Trong mắt cô không còn tức giận nữa, nhưng đôi con ngươi màu trà dưới ánh đèn lờ mờ nhìn đến hắn vẫn còn hơi bất mãn, còn thoáng qua uất ức.
Dưới ánh mắt này, đáy mắt Đào Mục Chi nổi lên một tầng ôn nhu.
“Vậy phải làm thế nào đây?”
Ánh mắt Lâm Tố hơi lóe lên.
Đào Mục Chi của hiện tại không còn so đo từng chút một đấu trí đấu dũng đến cùng với cô. Hắn cứ thế nói ra một câu này, giống như người hào phóng nhất thế gian, cô muốn gì hắn cũng có thể đồng ý.
Nhưng khi hắn thật sự cái gì cũng đồng ý, cô lại không biết phải đòi hắn cái gì.
“Tôi biết làm sao được...” Lâm Tố nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô cúi đầu, giống như một đứa nhỏ giận dỗi, từ ánh mắt đến giọng nói đều không mang theo vui vẻ, thậm chí lông mày cũng nhíu chặt, rõ ràng là còn có một ngọn lửa trong lòng chưa phát ra được.
Đào Mục Chi đặt cốc thủy tinh xuống quầy bar.
“Qua đây.” Đào Mục Chi nói với Lâm Tố.
Lâm Tố nâng mắt nhìn về phía đó, thấy Đào Mục Chi đã từ quầy bar đứng thẳng, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng phát ra từ quầy bar, giống như một tác phẩm cắt giấy tinh xảo.
Lâm Tố lại không phải là người nghe lời như thế, nhưng lời nói của Đào Mục Chi như có ma lực, khàn khàn mang theo dụ dỗ, hắn tựa một ma vương đứng trong bóng đêm, tỏa ra dụ hoặc không ngừng lôi kéo cô.
Cô thế mà lại như bị ma xui quỷ khiến chậm rãi bước tới.
“Làm gì?”
Bước đến bên cạnh Đào Mục Chi rồi, Lâm Tố không kiên nhẫn lên tiếng.
Lời vừa dứt, cơ thể Lâm Tố bỗng bị kéo mạnh, lúc phản ứng lại, cái eo nhỏ của cô đã dựa vào quầy bar bằng đá cẩm thạch, cái lạnh xuyên qua lớp váy mỏng manh truyền đến da, Lâm Tố bị lạnh hơi co người lại.
Trái tim cũng theo đó căng thẳng, vừa định ngẩng đầu quát mắng, Đào Mục Chi đã chống hai tay bên người cô, giam giữ cô giữa mình và quầy bar bằng đá cẩm thạch.
“Lâm Tố.” Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.
Lâm Tố rụt lại trong lòng hắn, như một con nai con bị những cái cành của một cây đại thụ vây khốn. Lúc này cô mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ trên người Đào Mục Chi, rõ ràng là rượu nóng, nhưng đổi lại ở trên người hắn lại trở nên lạnh lẽo băng giá như chính con người hắn, như cồn tiêu độc trong bệnh viện, lại như tuyết đọng trên cành gỗ linh sam trong rừng sâu.
Hắn vừa mở miệng, hô hấp đã quấn lấy cô, trái tim căng thẳng của Lâm Tố theo đó bị kéo mở, máu rất nhanh được bơm đi toàn thân.
Cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hắn cũng rũ mắt nhìn cô. Trong ánh mắt của hắn, bình tĩnh tự kiềm chế của ngày thường giống như bị bóng tối đen kịt bao trùm, Lâm Tố không nhìn thấy gì cả.
“Bệnh đã khỏi rồi, vì sao lại giả vờ vẫn còn chưa khỏi?” Đào Mục Chi hỏi cô.
Hai hàng lông mi của Lâm Tố khẽ động.
Rõ ràng là hắn đã uống say, nhưng nhìn thế nào cũng thấy như đang tỉnh táo. Bởi vậy khi hắn hỏi ra câu hỏi này, Lâm Tố không hiểu vì sao thoáng chột dạ.
Nhưng cô sẽ không thừa nhận.
“Tôi không...”
“Tôi đã nhìn thấy ấm siêu tốc và khăn mặt rồi.” Đào Mục Chi vạch trần.
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố vẫn còn nghĩ muốn phản bác, thế nhưng chưa kịp nói ra đã bị Đào Mục Chi chặn lại, hắn cúi đầu nhìn cô, nói ra nguyên nhân cô giả bệnh.
“Muốn giữ tôi lại, có đúng không?”
Lâm Tố nâng mắt nhìn hắn.
Trong ván cờ của hai người, Đào Mục Chi luôn có một đôi mắt của thượng đế. Hắn biết toàn bộ, biết cả nguyên nhân cô làm như thế, bao gồm lần tỏ tình của cô, lần dụ dỗ của cô...
Nhưng hắn chưa bao giờ vạch trần cô sớm thế này, giống như thích xem quá trình cô tự nhảy nhót làm trò. Nhưng hôm nay thì khác, hắn trực tiếp vạch trần cô.
Lâm Tố không biết vì sao.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Đào Mục Chi đã tiếp tục lên tiếng.
“Vì sao muốn giữ tôi lại?”
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố giống như bị phong ấn trong cơ thể hắn, mọi thứ của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, có thể từ cô tra hỏi ra toàn bộ những gì hắn muốn biết. Lâm Tố vẫn tưởng rằng Đào Mục Chi tương kế tựu kế, chơi trò mèo vờn chuột với cô là muốn khiến cô khó chịu. Nhưng đến tận bây giờ, Lâm Tố mới biết thế nào mới là khó chịu thật sự.
Đào Mục Chi không có đôi mắt của thượng đế để phân tích động tác hành vi của cô, mà là đứng ở vị trí ngang hàng với cô, cùng cô đấu trí. Loại đấu trí này như là hắn đang dùng chính mình từng chút một vạch trần cô, khiến cô không chịu nổi, thế nhưng dù là vậy rồi thì hắn vẫn không định dừng lại.
“Muốn giữ tôi lại, để hành hạ tôi, hay là vì thích tôi?” Đào Mục Chi hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Lâm Tố khẽ run lên.
Khi Đào Mục Chi đặt câu hỏi cho cô, giống như cô cũng là lần đầu tiên đối mặt với câu hỏi này.
Hai đáp án hoàn toàn tương phản, là hành hạ, hay là thích. Tựa như một lần thử nghiệm dè dặt, lại giống như mặc kệ hết thảy liều lĩnh một lần. Hắn cúi đầu, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt cô, hi vọng có thể từ cô lấy được đáp án.
Đào Mục Chi đã nghĩ đến đáp án gì rồi?
Hắn đoán được là vì Lâm Tố thích hắn nên mới muốn giữ hắn lại.
Chính là khi cô tỏ tình với hắn, khi ở trong khách sạn quyến rũ hắn, trong lúc đổ bệnh hôn hắn, hắn đều ép bản thân kiềm chế. Lâm Tố như một đứa trẻ muốn được kẹo, nhưng nếu có người cho kẹo, thì cô sẽ không ăn mà lập tức ném đi.
Trên thế giới này, hiện tại hắn chính là viên kẹo duy nhất của cô.
Toàn bộ những gì cô làm lại không phải vì thích hắn, mà là vì muốn thắng, cô muốn chinh phục hắn, hành hạ hắn.
Đào Mục Chi hiểu rõ, bởi vậy hắn kiềm chế tình cảm và rung động với Lâm Tố, một lần lại một lần từ chối cô. Thế nhưng loại tự kiềm chế này theo thời gian sẽ dần mất tác dụng khi tình cảm của hắn dành cho Lâm Tố càng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn không hề phát hiện Lâm Tố giả bệnh, hắn chỉ một lòng lo lắng cho sức khỏe của cô, quan tâm ắt loạn, tự kiềm chế của hắn đã theo thứ tình cảm trong tim này hóa thành hư ảo.
Hắn ở trước mặt Lâm Tố dần dần mất đi khả năng tự khống chế chính mình.
Nếu đã không thể khống chế, vậy thì hắn dứt khoát không cần nữa.
Tầng mây đen trong mắt Đào Mục Chi dần tan đi, tình cảm bị hắn kiềm nén, bị hắn giấu đi, trong một khắc này mãnh liệt tràn ra.
“Không cần biết là nguyên nhân gì, chỉ cần em còn giữ tôi, tôi sẽ không đi.”
Không cần biết là em thích tôi, hay chỉ muốn thắng tôi.
Tôi sẽ không phản kháng nữa, tôi nguyện phục tùng em.
Đào Mục Chi nói xong lời này, hắn hơi cúi người, đôi môi di chuyển xuống bên tai cô. Giọng nói của hắn như từ trong rừng sâu vọng tới, mang theo sương mù che kín.
“Em muốn giữ tôi lại thế nào đây?”