Art: @se_eeeee
Chương 23: Tự nhiên lại nóng lên rồi, hơi khác thường
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Chẳng ngon tí nào cả.” Lâm Tố nói xong, ném nửa miếng sandwich còn lại về chiếc đĩa đặt trên bàn, xụ mặt nói với Đào Mục Chi: “Không có mùi vị gì cả, anh có bỏ gia vị không thế?”
Cô nói xong, giống như cảm thấy cực kỳ khó chịu, cầm cốc nước trái cây bên cạnh lên uống một hớp. Nước cam vừa vắt xong, khá chua, Lâm Tố uống một hớp, bị vị chua này làm cho giật mình.
Cô hết sốt rồi, ăn uống ngon lành, vì giác cũng khôi phục luôn, nhưng cô sẽ không thừa nhận.
Đào Mục Chi ngồi một bên, quan sát nhất cử nhất động của cô, sau đó thu lại ánh mắt.
“Một mình cô ở nhà nghỉ ngơi được không?”
Lâm Tố: “Đương nhiên không thể.”
“Hết giờ làm tôi sẽ về đây.” Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô.
Đào Mục Chi cũng đã hứa thế rồi. Lâm Tố đảo mắt, nói: “Được rồi.”
Giống như lại trở về làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Đào Mục Chi nhìn cô ôm cốc nước cam, đôi mắt lấp lánh thèm thuồng nhìn miếng sandwich mình vừa ném đi. Hắn thầm thở dài, cầm sandwich lên đưa cho cô.
“Tôi có bỏ gia vị. Cô bị cảm chưa khỏi nên có thể không nếm ra được. Nhưng cũng không thể không ăn sáng, nếu không sẽ bị đói, không có lợi cho việc hồi phục.”
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ra vẻ vô cùng miễn cưỡng nhận miếng sandwich.
“Vậy được rồi.” Lâm Tố cắn một miếng, nói.
Thấy cô đã chịu tiếp tục ăn, Đào Mục Chi mới thu lại ánh mắt, dặn dò: “Nếu thấy chán thì ngủ đi.”
Lâm Tố được ăn đồ ngon đặc biệt ngoan ngoãn: “Ò.”
Hai người xem như bình yên hòa thuận cùng nhau ăn xong bữa sáng. Ăn sáng xong, Đào Mục Chi dọn bàn ăn, rửa bát đũa nồi niêu, sau đó rời khỏi nhà Lâm Tố đi làm.
-
Lâm Tố sắp chán chết rồi.
Rõ ràng bình thường cô cũng ở nhà một mình, nhưng chưa bao giờ thấy chán như hôm nay. Căn phòng rộng lớn trống trải sau khi có sự hiện diện của một người nữa đã hoàn toàn đổi khác, một cảm giác khác lạ lấp đầy bầu không khí xung quanh. Đợi người đó đi rồi, lại không khôi phục được về ban đầu nữa.
Đào Mục Chi bảo cô chán thì đi ngủ, cô ngủ nửa ngày, ngủ đến mức không thể ngủ thêm nữa. Ngoại trừ ngủ, cô còn dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cơ thể mấy lần. Mấy lần đầu là 36.3, nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường trở lại rồi.
Cảm gì mà dễ khỏi quá vậy!?
Buổi sáng Đào Mục Chi sờ trán cô, nói cô đã hết sốt rồi, cô còn có thể bịa chuyện lừa hắn. Thế nhưng nhiệt độ bình thường này đã duy trì nửa ngày, chờ buổi chiều hắn quay về kiểm tra nhất định không thể lừa được nữa.
Cô phải làm thế nào để giữ Đào Mục Chi lại bây giờ? Lâm Tố càng nghĩ càng gấp.
Lâm Tố còn đang đau đầu suy nghĩ biện pháp thì chuông thông báo vang lên. Lâm Tố cầm điện thoại kiểm tra, là tin nhắn của Đào Mục Chi.
[Đào Mục Chi: Ăn cá không?]
Lâm Tố nhìn chằm chằm tin nhắn kia, xoay một vòng trên giường, sau đó ngồi thẳng dậy, gõ mấy chữ gửi đi.
[Lâm Tố: “Ăn, tôi muốn ăn cá kho!]
Cô vừa gửi đi không lâu, Đào Mục Chi đã gửi tin nhắn trả lời.
[Đào Mục Chi: Bây giờ cô ăn được đồ kho rồi?]
Lâm Tố: “...”
Cô tất nhiên là ăn được. Cô ốm một ngày, tối qua ăn cháo, sáng nay sandwich, bây giờ cô nhạt mồm nhạt miệng, vừa đói vừa thèm ăn.
Nhưng người đang bị ốm thì không thể như vậy được, Lâm Tố không thể khỏi bệnh, cô phải để Đào Mục Chi tin là mình vẫn còn đang ốm.
[Lâm Tố: Tôi nghĩ rồi, vẫn là ăn thanh đạm thôi, nấu canh cá đi.]
[Đào Mục Chi: Được, hết giờ làm tôi sẽ mua cá về nấu.]
Lâm Tố đọc tin nhắn, hai má phồng ra. Cô xì một tiếng, ném điện thoại sang một bên, sau đó lại nằm phịch về giường.
Nhìn đi, bảo mẫu Đào Mục Chi này dùng tốt thật, còn có thể gọi món, cô tuyệt đối không được đánh mất người bảo mẫu này.
-
Lâm Tố không muốn mất người bảo mẫu tên Đào Mục Chi này, thế nhưng cô đã hoàn toàn hết sốt rồi, như vậy Đào Mục Chi không phải tiếp tục chịu trách nhiệm nữa, cô cũng không có cách nào giữ hắn lại. Cô nhất định phải khiến Đào Mục Chi tiếp tục chịu trách nhiệm với cô.
Muốn vậy thì Lâm Tố phải tiếp tục ốm. Đương nhiên cô sẽ không não tàn đến mức đi tắm nước lạnh hay ra hứng gió để dính cảm tiếp, cô nghĩ đến một biện pháp khác.
Sáu giờ chiều, Lâm Tố tính toán thời gian Đào Mục Chi tan làm và cả thời gian lái xe về đến đây, đợi thời gian xuýt xoát rồi, cô bỏ khăn vào nước đun lên. Chờ đun xong, Lâm Tố vừa dựng lỗ tai nghe ngóng, vừa tiếp tục xử lý cho chiếc khăn bớt nóng hơn. Chờ đến khi nghe được tiếng thang máy ở bên ngoài truyền vào, Lâm Tố nhanh chóng đắp khăn lên trán, sau đó chạy về phòng ngủ nằm xuống.
Đào Mục Chi sau khi hết giờ làm đã đi một mạch đến siêu thị mua đồ, sau đó xách theo túi đồ quay về nhà Lâm Tố.
Hôm qua lúc được hắn đưa về Lâm Tố đã đọc cho hắn mật khẩu của nhà mình. Đào Mục Chi bấm chính xác mật khẩu mở cửa, sau đó đặt đồ ngoài phòng khách, đi vào phỏng ngủ trước.
Lâm Tố nằm trong phòng ngủ, theo tiếng chân của hắn khụ khụ mấy tiếng.
Đào Mục Chi: “...”
Đào Mục Chi mở cửa đi vào, Lâm Tố yếu ớt chuyển tầm mắt sang, khàn giọng nói: “Anh về rồi.”
Ngoại trừ giọng nói hơi khàn, dáng vẻ hiện tại của cô đã giống với người bình thường, thậm chí trên mặt cũng là hồng hào có sức sống.
Đào Mục Chi đáp một tiếng, sau đó đi đến cạnh giường Lâm Tố, đưa tay kiểm tra trán cô.
Nóng rực.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố một cái.
Trong lúc hắn sờ trán cô, ánh mắt của Lâm Tố cũng chăm chú theo dõi thay đổi trên nét mặt của hắn. Thấy hắn rũ mắt nhìn mình, Lâm Tố rất nhanh thu lại ánh mắt, lại khụ khụ thêm hai tiếng nữa.
“Sao rồi?” Lâm Tố hỏi.
“Lại sốt rồi.” Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố chớp mắt một cái, mím môi, sau đó nói với Đào Mục Chi: “Chắc là bệnh cảm dễ bị tái phát, xem ra có vẻ khó khỏi đây.”
Nói xong, Lâm Tố lại ho khụ khụ không ngừng.
Rõ ràng sáng nay Lâm Tố đã hạ nhiệt độ, bữa sáng cũng rất có tinh thần, thậm chí còn muốn ăn cá kho. Bây giờ bỗng nhiên nóng lên, thật là có hơi kỳ lạ. Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố đang ho không ngừng, quay đi lấy nhiệt kế rồi nói:
“Đo thử nhiệt độ xem.”
Lâm Tố: “Không cần!”
Cô gái nằm trên giường vốn đang là bộ dáng yếu đuối không nhấc nổi tay bỗng hô một tiếng đầy sức lực, Đào Mục Chi: “...”
Đương nhiên là Lâm Tố không muốn đo nhiệt độ, cô chỉ dùng khăn ấm đắp lên trán, đâu có ngậm nước ấm trong miệng. Thế nhưng vừa rồi cô phản ứng quá lớn, rõ ràng là đã khiến Đào Mục Chi nổi lên nghi ngờ. Lâm Tố yếu thế trước ánh mắt của hắn, rũ mắt yếu ớt nói.
“Tôi không thích cái nhiệt kế đó, phải ngậm trong miệng, lạnh chết đi được, ngậm vào khó chịu chết đi được.” Lâm Tố nỉ non, sau đó lại ngước mắt nhìn Đào Mục Chi, nói: “Vừa nãy lúc phát hiện ra nhiệt độ cơ thể tăng lên tôi cũng đã đo rồi, 38 độ.”
Cô nói xong, cuộn người ôm chặt chăn, dáng vẻ giống như khó chịu muốn chết rồi. Đào Mục Chi không ép cô nữa, chỉ sờ hai bên má của cô rồi nói.
“Đói chưa?”
Lâm Tố chỉ chờ một câu này của hắn, lập tức gật đầu: “Đói rồi.”
“Tôi đi nấu cơm.”
“Được.”
-
Lâm Tố dùng cách này cứ thế thành công lừa được Đào Mục Chi.
Hắn vào bếp nấu cơm, là những món cô yêu cầu, nhưng đều là những món dinh dưỡng khẩu vị nhẹ. Hơn nữa khi đó cô cũng đã nổi ý xấu, cố tình chọn những món vừa khó làm vừa mất công.
Đào Mục Chi không biết làm những món quá phức tạp, nhưng lúc cô nói ra hắn cũng không có ý kiến gì, hiện tại cầm điện thoại mở ứng dụng hướng dẫn nấu ăn, nấu theo yêu cầu của cô.
Lâm Tố húp canh cá, vừa lòng thỏa ý, lại càng không muốn tha cho Đào Mục Chi.
Tiếc là Đào Mục Chi ăn tối xong, cho cô uống thuốc xong vẫn cứ ra về. Hôm qua ở lại chăm sóc cô, Đào Mục Chi chỉ tắm tạm trong phòng cho khách, hôm nay đi làm, tan làm xong lại nhanh chóng quay về đây, đến cả quần áo cũng chưa thay.
Đào Mục Chi nói ra lý do, Lâm Tố mở lòng từ bi đồng ý, nhưng chỉ cho hắn một giờ đồng hồ.
Một tiếng sau, cửa nhà mở ra trong sự căng thẳng chờ đợi của Lâm Tố, Đào Mục Chi đã quay lại. Lâm Tố từ trên giường nhảy xuống, chạy ra cửa ngó đầu nhìn.
Đào Mục Chi đã thay sang bộ quần áo khác, vẫn là sơ mi quần âu, ngoài ra trên tay hắn còn cầm theo một cái túi nữa, có lẽ bên trong cũng là một bộ quần áo sạch khác.
Đào Mục Chi có bệnh sạch sẽ, một ngày phải thay một bộ quần áo, nhìn tình hình này thì ít nhất là hai ngày tới hắn sẽ vẫn ở đây.
Nghĩ đến đó, trái tim Lâm Tố như được ngâm trong nước ấm. Ấm áp bao bọc lấy trái tim đang chậm rãi đập, Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi thêm một cái nữa, sau đó đóng cửa, vui vẻ xoay người quay về giường.
Lâm Tố nhắm mắt lại bắt đầu đi vào giấc ngủ, bởi vì yên tâm mà lần này ngủ rất nhanh, rất khoan khoái. Loại cuộc sống này đã hai năm rồi cô không cảm nhận được.
Mới có một ngày, Lâm Tố cảm thấy mình đã đắm chìm vào cuộc sống này rồi.
-
Sáng hôm sau, Đào Mục Chi kiểm tra trán của Lâm Tố, rồi đo nhiệt độ cho cô. Nhiệt độ cơ thể của Lâm Tố lại khôi phục bình thường, chỉ còn 36.3 độ. Sáng nay cô không dùng khăn đắp trán, cách này rất hiệu nghiệm, nhưng Đào Mục Chi thông minh như thế, nếu cô dùng liên tục thì hắn sẽ phát hiện ra mất. Dù sao buổi sáng nhiệt độ cơ thể của cô bình thường thì cũng không có nghĩa là đến tối cũng thế, đến đó lại đắp khăn là được.
Thấy cô đã hạ sốt, Đào Mục Chi yên tâm đi ra. Ăn sáng xong, lại rời khỏi nhà cô đến bệnh viện.
Căn nhà tràn ngập hơi người thoáng cái trống trải trở lại. Lâm Tố nằm trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Nằm ngây người một lúc, Lâm Tố nhắm mắt chuẩn bị ngủ, thế nhưng nhắm mắt được một hồi lâu mà cô vẫn tỉnh rụi.
Chán quá đi mất!
Tuy là ốm rồi sẽ có Đào Mục Chi chăm sóc, nhưng hắn cũng chỉ có thể chăm sóc cho cô sau khi tan làm, cả một ngày dài thế này Lâm Tố thật sự không biết phải làm gì cho nó mau trôi qua.
Trước đây cô cũng thường ở nhà chán nản một mình, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy khó khăn như hôm nay.
Lâm Tố đứng dậy, đi ba vòng trên giường, sau đó cô cào cào tóc, nhảy xuống giường, cởi quần áo đi vào nhà tắm.
-
Hôm nay là thứ tư, khá nhàn nhã. Buổi chiều Đào Mục Chi không có lịch hẹn gì, bởi vậy khi tiếng gõ cửa vang lên hắn còn tưởng là y tá. Đào Mục Chi không ngẩng đầu, đáp một tiếng.
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy nhẹ, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn ra, thấy được Lâm Tố bịt khẩu trang kín mít đang tha thiết nhìn hắn.
Đào Mục Chi: “...”
***
88: Bác sĩ tâm lý đẹp trai đúng là nguy hiểm thật, trong truyện thì ổn thôi, nhưng ngoài đời vẫn không nên đẹp trai thế này làm gì, đã đẹp trai lại còn chữa bệnh kiểu này nguy hiểm lắm:)))