Edit: Huyên
==============
“Anh muốn em cưỡi lên đâu?” Tần Tung nghiêng người đè xuống, “Gần đây trong đầu anh toàn mấy thứ bậy bạ gì không à.”
“Anh chỉ mới hỏi thôi, tư thế này của em là sao.” Nguyễn Tứ nghiêng người lui ra sau theo động tác của cậu, cho đến khi đụng tủ đầu giường không thể lùi được nữa, “Giường-don*?”
(*nguyên văn 床咚, tư thế đè đối phương xuống giường)
“Don cái đầu anh.” Tần Tung ném gối đầu lên mặt anh, đi xuống ngồi thẳng dậy, “Muốn xoa bóp cũng phải nằm sấp chứ.”
“Rốt cuộc ai mới là người thuê vậy hả?” Nguyễn Tứ ôm gối đầu xoay người nằm xuống, “Nghe giọng điệu còn tưởng em mới là kim chủ ấy.”
“Hai tụi mình ai cũng không thể làm kim chủ được.” Tần Tung xoa bóp vai cho anh, “Tính của cả hai luôn cũng chỉ mới 10 đồng tiền, không thể nhiều hơn nữa.”
“Cho em hết mười đồng này luôn.” Lúc Nguyễn Tứ vùi đầu xuống lộ cả phần gáy dưới ngọn đèn mờ, anh bảo: “Bóp thoải mái chút.”
Tần Tung thử điều chỉnh lực tay lại làm Nguyễn Tứ thoải mái đến giọng nói cũng nhẹ bẫng đi. Ngón tay Tần Tung dần di chuyển đến phần gáy đang lộ ra của anh, thử vuốt nhẹ mấy lần: “Chỗ này à?”
“Ừm.” Nguyễn Tứ nói, “Mạnh chút nữa.”
“Được.” Tần Tung mân mê xoa nắn, nhìn phần gáy bị xoa dần dần phiếm hồng, ngón tay lưu luyến vuốt ve nơi này.
“Tung chuyên xoa bóp ở nhà.” Nguyễn Tứ thoải mái giang cánh ra, “Sớm biết vậy đã để em xoa bóp từ lâu rồi.”
“Còn muốn có lần sau?” Tần Tung cười, “Vậy thì trả tiền rồi tính tiếp nhá ông chủ.”
“Cho em hết mười đồng rồi.” Nguyễn Tứ nói, “Chỉ còn lại cái thân này thôi.”
“Nghe như muốn làm giao dịch không thể cho ai biết ấy.” Bàn tay Tần Tung chuyển xuống lưng anh, “Tỉnh lại đi, em vẫn còn là vị thành niên đấy.”
Nguyễn Tứ không đáp lại, được xoa đến nổi gần như muốn bật ra tiếng. Cảm giác ngâm nước nóng muốn ngủ gật lúc nãy lại xuất hiện, anh cảm thấy nhẹ nhàng lơ lửng như đang trên mây, sắp ngủ thiếp đi mất thôi.
“Còn muốn xoa nữa không?” Hai tay Tần Tung đặt bên eo anh, “Ông chủ, đến đây thì không đi xuống được nữa rồi, nửa người dưới anh tự lực cánh sinh đi.”
Nguyễn Tứ thở dài một hơi, “Tần Tung, em đừng đi làm nữa, đi bán tay nghề xoa bóp của em đi… Mẹ kiếp! Đau đau đau!”
“Không đau thì anh còn tưởng mình đang nằm mơ.” Tần Tung nằm xuống bên cạnh anh, “Chiêu thức này có thể để người khác thấy à? Tay nghề của Tần xoa bóp là vô giá đấy!”
“Vậy anh phải cảm ơn em rồi.” Nguyễn Tứ quay đầu lại, “Mười đồng này anh trả bằng tiền mặt được không?”
“Được.” Tần Tung bình tĩnh hỏi, “Chỉ là xét thấy có ba đồng bảy hào hai xu ở chỗ em, em không cho. Anh không trả hết à?”
Nguyễn Tứ: “...”
“Em tự hỏi lương tâm mình đi.” Nguyễn Tứ che ngực, “Anh có phải là người em thương nhất không hả!”
Tần Tung kéo chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Phía sau truyền đến ngâm nga yếu ớt: “Sao em không nói gì thế…”
Tần Tung nhìn vách tường, chờ khi anh hát đến đứt quãng rồi ngủ mất thì mới nghiêm túc tự nhủ.
“Đương nhiên rồi…”
Hôm sau vừa ăn sáng xong Tần Tung đã ra khỏi nhà. Nguyễn Tứ nằm sấp nhìn cậu đi ra ngoài, hét theo: “Em phải nhớ kỹ đường đấy!”
“Nhờ cảm giác.” Tần Tung quay đầu, “Em muốn phiêu bạt theo làn gió, tạm biệt.”
“Biệt con quỷ!” Nguyễn Tứ phất tay, “Tìm không được thì thôi, chiều anh đến đón em.”
“Em treo tấm bảng chờ anh đến nhận.” Tần Tung nói, “Cổ vũ tí đi!”
“Moah moah… moah.” Nguyễn Tứ trông thấy Nguyễn Thắng Lợi đang tưới hoa, chỉ đơn giản nói moah moah, “Cố lên cố lên, cút xéo nhanh!”
Tần Tung mỉm cười đội mũ rơm Nguyễn Tứ đưa lúc sáng, thuận theo đường rừng đi về phía trước.
Khí trời hôm nay vẫn nóng, Nguyễn Tứ đi theo Nguyễn Thắng Lợi tưới nước cho cây cối, trên bàn nhỏ đối diện cửa sổ có quyển bản thảo đang mở, là dàn ý truyện mới. Anh không rành viết dàn ý lắm mà thường phát huy theo cảm giác của nhân vật hơn, nhưng viết truyện phải quan tâm đến tính logic, mất cân bằng tỉ lệ thường trở thành nguyên nhân anh bị từ chối bản thảo. Nếu như không sửa được điều này thì anh cũng chỉ có thể viết văn xuôi. Viết truyện là việc đơn giản và vui vẻ, nhưng đồng thời nó cũng là quá trình học tập gian nan dài lâu. Ngay từ ban đầu anh chỉ xem nó là việc tu hành cô độc của bản thân, nhưng khi tầm mắt anh được mở rộng hơn thì phát hiện cũng không hẳn như thế, nghe đánh giá của độc giả về tác phẩm cũng là học tập.
Đáng tiếc ngoài Tần Tung ra, là fan cứng thâm niên thổi Nguyễn Tứ chuyên nghiệp, cậu đã đọc hết tất cả bản thảo của Nguyễn Tứ. Từ lúc học tiểu học cho đến cấp ba, ngay cả bản thảo bỏ cũng xem không sót một cái.
Nguyễn Tứ chuyển bút, tựa lên ghế lắc lư theo nhịp. Ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ đang mở, xuyên qua hàng rào vườn rau rơi xuống cỏ đám lau chập chờn và sóng nước lăn tăn.
Sau đó anh ngồi tận một giờ.
“Ngẩn người làm gì đó?” Nguyễn Thắng Lợi mang ghế đẩu muốn đi ra ao cá thì trông thấy anh đang ngồi trước bàn.
“Đang tìm Muse* trong sinh mệnh ạ.” Ngón tay Nguyễn Tứ xoay bút rất nhanh, “Cho con linh cảm mãnh liệt… Ông nội nhìn gì đó.”
(*Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Thần nàng thơ Muse. Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse.)
“Chữ của con như gà bới ấy.” Nguyễn Thắng Lợi chắp tay sau lưng thò đầu tới, “Bảng luyện chữ đi đâu hết rồi?”
“Cho Tần Tung cả…” Nguyễn Tứ ho một tiếng, “Phóng đãng không bị trói buộc hợp với con hơn mà.”
“Được rồi.” Nguyễn Thắng Lợi giơ tay với anh, “Để ông cho con xem bản lĩnh của ông.”
“Uiiiii.” Nguyễn Tứ cung kính dâng bút lên, “Mời lão Nguyễn ngài.”
Nguyễn Thắng Lợi kéo giấy viết bản thảo qua, hỏi: “Viết tên gì đây?”
“Trạch Tịch ạ.” Nguyễn Tứ đáp, “Cực kì ngầu.”
Kiểu chữ Nguyễn Thắng Lợi luyện là Sấu kim thể*, nghe đâu còn có chuyện xưa nữa. Lúc trẻ chữ của lão đầu rất đẹp, không hề luyện một chút nào. Nhưng đối thủ Tần Vệ Quốc lại luyện lối chữ Khải, không ưa Sấu kim thể nhất, Nguyễn Thắng Lợi nghe xong về nhà chuẩn bị đủ thứ, bắt đầu khổ luyện Sấu kim thể vì muốn Tần Vệ Quốc nói một tiếng phục. Đáng tiếc hai lão đầu này vừa gặp nhau là làm mình làm mẩy, còn chưa có cơ hội dùng tới.
“Trạch Tịch.” Nguyễn Thắng Lợi vừa viết vừa nói, “Cái tên này không hay lắm, tính ỷ lại mạnh còn mềm nữa. Nói đơn giản là không có nội hàm gì, cũng không có cảm giác thư hương*, cái này không đủ cái kia cũng không đủ.” Ông cụ ngừng bút, chỉ Nguyễn Tứ, “Một cái tên làm con người con lộ ra sạch sẽ.”
(*dòng dõi nhà Nho)
“Ý này không phải là quen giường sao ạ?” Nguyễn Tứ ngắm chữ, “Nghĩ nhiều quá rồi đó ông nội.”
“Có thể nghĩ nhiều như vậy là do ông đọc nhiều sách. Con ngẫm lại đi, nhưng mà con không nghĩ ra được đâu, bởi vì con ít đọc sách. Nếu con muốn viết gì đó, ông cho con chút gợi ý này, đó là khổ đọc cần viết, cái gọi là 'Đọc sách phá muôn quyển, hạ bút như có thần' là ý này, lời này không phải không có căn cứ.” Nguyễn Thắng Lợi tiếp tục nhấc tay, “Số sách con đọc còn ít lắm.”
Ông cụ đi ra ao cá, Nguyễn Tứ xem đi xem lại hai chữ Trạch Tịch, bỗng nhiên nằm sấp lên bàn ló đầu ra ngoài, hét lên: “Ông nội, moah moah!”
Nguyễn Thắng Lợi xém nữa là trượt chân, “Moah cái gì mà moah.”
…
Tần Tung rót nước khoáng, dựa vào dưới mái hiên hóng mát. Sân này rất lớn, nhiệm vụ của cậu là xúc chồng cát đá trong sân lên xe tải, sửa đường và sân nhỏ phơi nắng. Cả thảy năm mươi đồng, còn làm cỏ trong vườn rau nhỏ ở phía sau. Bên cạnh ngôi nhà này là từng khoảng sân, đa số là các cụ, cụ bà hái sạch trái cây trong sân, thay các cụ ông tưới vườn rau, khiêng đồ đạc linh tinh, dọn nhà kho, dựng chuồng chó. Sắp xếp đầy đủ, tiền lương cũng ổn, sau ngày nghỉ không cần lo không có chuyện gì làm, kiếm được không ít tiền.
Có thể mua cho Nguyễn Tứ một cái điện thoại.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tần Tung đội mũ rơm lên, tiếp tục làm việc dưới ánh mặt trời. Cánh tay lộ ra ngoài áo thun bị phơi đỏ bừng, giữa trưa là lúc khó chịu nhất, khí nóng hành hạ muốn ngất, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, lớp vải dính lên da càng nóng thêm.
Đầu tiên là dùng xẻng xúc cát đá lên xe cút kít rồi đẩy xe tới cửa, đổ cát đá vào thùng xe. Cứ lặp đi lặp lại như thế, tay cầm xẻng bị mài đỏ rực, nếu làm thêm mấy ngày có thêm lớp chai sẽ tốt hơn chút. Nhưng phải xúc hết trong sân nhỏ phơi nắng này trong hôm nay, không chờ được. Tần Tung bực đến sắp ngất, sợ bị cảm nắng làm chậm tiến độ nên cố gắng làm nhanh.
Tần Tung đã báo trước giữa trưa sẽ không về nhà, chỉ ăn tùy tiện hai cái màn thầu rồi làm suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng xúc xong hết. Cậu quét sạch sẽ, dọn cỏ dại trong sân, cụ bà dạo qua một vòng coi như vừa lòng rồi trả tiền, Tần Tung đi đến nhà tiếp theo, trước khi hoàng hôn buông xuống còn có thể hái trái cây.
Lúc Nguyễn Tứ ra cửa đã là hoàng hôn, màu vỏ quýt nhuộm cả rừng cây, từng chiếc bóng lắc lư gợn sóng dưới ao cá, có thể ngửi được hương thơm của nồi cơm nhà nông. Anh đi đến phố ăn vặt trước, đương nhiên sẽ không mang theo mỗi sáu đồng hai hào tám xu, tiền nhuận bút còn cả nghìn đồng trong túi. Anh mua bốn hộp sữa Canxi AD WAHAHA, là loại Tần Tung thích khi còn bé. Sau đó mới đi theo ngã ba đường tìm tới chỗ.
Nguyễn Tứ đứng bên ngoài hàng rào, nghiêng đầu nhìn qua giữa đám cành lá. Tần Tung đang ngồi trên ghế dài nhà người ta, sửa kim cài cho cụ bà.
Nguyễn Tứ huýt sáo, Tần Tung ngẩng đầu lên.
“Bà Lưu ạ.” Nguyễn Tứ xoay người đẩy cửa hàng rào ra, “Chào bà, con tới đón người.”
“Là bé Tứ hả?” Bà Lưu đứng dậy nhìn ra, “Một năm chưa gặp con rồi! Đã cao lớn lên này.”
“Bà trông khoẻ ghê, ánh mắt sáng thật.” Nguyễn Tứ cười, “Cảm ơn bà đã chăm sóc em con, nó không gây phiền phức cho bà chứ ạ?”
“Làm việc rất thạo.” Bà Lưu kéo Nguyễn Tứ sang, “Con đến đúng lúc lắm. Lần trước bà con cho bà ít hoa anh thảo, còn chưa kịp cảm ơn bà ấy nữa. Vừa hay bà mới nuôi một ít hoa lan, con chờ đấy bà lấy ra cho con, con mang một chậu về thay bà cảm ơn bà ấy nhé.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ.” Nguyễn Tứ nói, “Trong nhà còn nhiều hoa anh thảo lắm, chuyện bao lớn đâu. Nhưng hoa lan dễ chết, bà nội con chưa từng nuôi, bà giữ lại đi ạ.”
“Vậy thì không được đâu. Ở đây bà còn một bồn mẫu đơn ba tháng, trước đó thấy bà con nuôi gốc đó cực kì tốt, con mang về cho bà nào.” Cụ bà nói xong đi vào trong nhà ngay.
Nguyễn Tứ không ngăn được, nhìn Tần Tung đang cười bên cạnh.
“Cười cười cười.” Nguyễn Tứ nói, “Hoa anh thảo dễ nuôi, đúng là không phải. Hôm nay bà ấy còn chăm sóc em, nhận thì không ổn tí nào.”
“Nói cũng đúng.” Tần Tung gật đầu, “Nghe lãnh đạo chỉ huy hết.”
“Hôm nay làm thuận lợi không?” Nguyễn Tứ ngồi xuống bên cạnh cậu, “Đưa tay anh xem nào.”
Tần Tung mở bàn tay ra cho anh nhìn, xẻng cọ xát còn chưa hết sưng, “Thổi cho em đi, em khó chịu lắm.”
Nguyễn Tứ cúi đầu ngửi ngửi, “Mùi rỉ sắt còn có thêm mùi trái cây.” Nói rồi thật sự cúi xuống thổi vài cái, “Về nhà xoa ít dầu tiêu sưng, lúc ngủ đoán chừng vẫn còn bỏng, khó chịu cũng phải nhịn xuống. Xúc gì thế?”
“Cát đá.” Tần Tung nói, “Buổi tối em xin được xoa bóp sau khi tắm.”
“Được.” Nguyễn Tứ xé bao ra, cắm ống hút vào: “Đây là sữa Canxi AD cực kì dễ uống mà bạn nhỏ Tần Tung thích nhất,“ Anh hít một hơi, “Vẫn là hương vị khi còn bé.”
Tần Tung cho rằng mình phải đợi thêm nửa ngày nữa: “...”
Nguyễn Tứ nhìn cậu rồi bỗng nhiên cười ra tiếng, đưa ống hút về phía cậu. Tần Tung hút một hơi hết sạch, Nguyễn Tứ cắm ống hút hết ba hộp còn lại rồi đưa cho cậu.
“Ăn cơm trưa ở đâu?” Nguyễn Tứ cầm hộp sữa nhìn cậu uống, “Anh thấy hôm nay quầy ăn vặt không đến.”
“Ăn đại thôi.” Tần Tung ngước mắt nhìn anh, “Ăn no rồi.”
“Anh không tin được.” Nguyễn Tứ ném hộp không vào thùng rác chỗ mấy sợi dây leo, “Trưa mai anh mang đến cho.”
“Buổi sáng em mang theo là được rồi.” Tần Tung nói, “Trưa nóng lắm.”
“Anh mang.” Nguyễn Tứ đưa tay vỗ nhẹ sau gáy cậu, “Sắp phơi thành vỏ đen rồi.”
“À,“ Tần Tung nghiêng đầu nhìn anh, “Không gợi cảm hả?”
“Từ gợi cảm này không thích hợp cho lắm thì phải.” Nguyễn Tứ nói, “Không phải chứ, có người khen mình như vậy hả?”
Lúc bà Lưu đi ra, Nguyễn Tứ lập tức đứng lên chào tạm biệt với bà Lưu, mang theo Tần Tung ra cửa, còn thêm một túi trái cây.
Buổi tối Tần Tung sắp ngủ thiếp đi thì Nguyễn Tứ bỗng nhiên nói, “Nếu không ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Không được.” Tần Tung cực kì buồn ngủ, xích tới gần người Nguyễn Tứ, đầu chống lên vai anh, “Còn chịu được, không mệt mỏi lắm.”
“Tụi mình không thiếu tiền.” Nguyễn Tứ nói, nghiêng mắt nhìn cậu, “Phơi thành kẻ ngốc thì làm sao giờ… Có phải muốn mua thứ gì không?”
Tần Tung không trả lời, hô hấp vững vàng như đã ngủ mất.
Nguyễn Tứ đợi một lát cũng lật người đối mặt với cậu, “Trưa mai muốn ăn gì? Đồ ăn trong nhà đủ cả, bà nội vui vẻ thể hiện trù nghệ.”
“Gì cũng được.” Tần Tung khẽ trả lời, “Muốn thứ khác cơ.”
“Gần đây em muốn không ít thứ nhỉ.” Nguyễn Tứ nói, “Thứ gì?”
Tần Tung mở mắt ra, nói rõ ràng, “Hôn một cái.”
“Cái đầu em.” Nguyễn Tứ trả lời.
“Vậy thì ôm một cái.” Tần Tung nằm ngửa, “Không thương lượng, nhanh lên.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hồi cấp 2 tôi có đi hái trái cây đó. Bà cho tôi một cái thùng nhỏ, nguyên cái sân lớn đều trồng lý chua đen, hái từng hàng từng hàng.
Ăn siêu no luôn ( ̄~ ̄)