Gai Mềm

Chương 7: Chương 7: Dương cầm




Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Sáng hôm sau Nguyễn Tứ giành uống sữa bò của Tần Tung, đồng thời còn ăn hết trứng ngâm trà của cậu.

Buổi sáng lúc tỉnh lại còn chưa phát hiện, thẳng đến khi Lý Thấm Dương kéo rèm cửa phòng khách ra hai đứa mới biết tuyết đã rơi. Nguyễn Tứ lên ban công nhìn, trên lan can từng nhà xung quanh đều tích từng đống tuyết trắng, cậu tiện tay nắm một cái, trước khi ra cửa nhét vào trong cổ áo Tần Tung. Bạn nhỏ đang chuẩn bị mang khăn quàng cổ lạnh đến răng đánh cầm cập, cánh tay ngắn với không tới để lấy quả cầu tuyết phía sau ra, chỉ có thể mặc cho nó tan trong quần áo.

Nguyễn Tứ đi ra hành lang trước.

Gạch nâu được tuyết phủ lên, nhánh cây xanh ép vào lá khô. Trong vòng một đêm bãi cỏ trở nên xanh mướt trắng mềm, so với cuối thu đìu hiu lúc vàng xanh lẫn lộn thì giờ nó đáng yêu muốn chết.

Sáng nay con đường còn chưa được quét dọn, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến trường học. Tần Tung dẫm một chân vào trong tuyết đọng, tuyết ước chừng còn chưa đến bàn cậu. Cậu khó khăn rút giày ra đuổi theo Nguyễn Tứ. Lúc đi ra tiểu khu Nguyễn Tứ quay đầu nhìn Tần Tung bị bọc thành quả cầu xiêu xiêu quẹo quẹo đi trong tuyết giống hệt chim cánh cụt lạc đường.

“Đi lên.” Nguyễn Tứ để cặp sách phía trước, cúi người nói: “Chậm chết, anh cõng em đi.”

Quả cầu đâm vào lưng cậu, cố gắng nhảy lên, đập cho Nguyễn Tứ xém chút cắm đầu về phía trước, cậu nói: “Em chờ một chút, em đừng nhảy ——”

Còn chưa nói hết Tần Tung đã ra sức nhảy người bổ nhào lên lưng cậu, vòng lấy cổ cậu hai chân kẹp chặt, vô cùng nhanh nhẹn nằm trên lưng. Nguyễn Tứ bị ghìm đến ho sặc sụa, tay mắt lanh lẹ chống đất mới tránh khỏi cắm vào trong tuyết.

“Thả lỏng tí, khục, khụ khụ! Tần Tung!”

Tần Tung dời tay đặt trên vai Nguyễn Tứ, cố sức nói: “Đại vương! Đừng để ý đến em, anh đi là được rồi.”

Nguyễn Tứ loạng choạng đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Em nhẹ một chút có được không!”

“Mùa đông sẽ nặng như vậy.” Tần Tung nói: “Em mặc vào bốn lớp quần áo, còn thêm cái áo lông.”

Khăn quàng cổ lông nhung của cậu rơi bên tai Nguyễn Tứ, nãy giờ vẫn cọ qua cọ lại, ngứa đến nỗi Nguyễn Tứ phải nghiêng đầu né tránh.

Tần Tung còn chấp nhất vụ cân nặng, cậu nói: “Gần đây không ăn mì tôm sống, cũng không ăn socola. Không tin thì tối nay về nhà anh cõng em lại xem? Cam đoan nhẹ hơn bây giờ nhiều.”

“Tự mình đi đi.” Nguyễn Tứ kéo quai cặp sách lên, nói: “Buổi tối anh sẽ không cõng em đâu, xem anh là ngựa hả!”

“Nếu có rồng thì tốt rồi, 'vèo' một cái áaa...” Giọng Tần Tung dần dần thấp đi, “...aa”

Trong câu chuyện của Nguyễn Tứ, kỵ sĩ huyễn khốc Cầm · Phi Sướng Sa Bạch Điền · Tông cũng 'vèo' như thế.

Hai người xấu hổ im lặng một lát, Nguyễn Tứ nhịn không được bỗng nhiên tự cười rồi tức giận nói, “Đi xuống, tự em lăn thành quả cầu đến trường học đi!”

Tần Tung vội vàng kẹp chặt chân, đầu chôn trong khăn quàng của mình, vờ như không nghe thấy.

Khổng Gia Bảo bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh với việc Nguyễn Tứ đã quay lại, đồng thời còn bàn giao cho cậu một đống bài tập về nhà. Nguyễn Tứ còn chưa kịp chơi tuyết đã phải điên cuồng làm bài tập trong giờ ra chơi. Phía sau dãy phòng học của bọn họ chính là sân thể dục, giờ ra chơi mở cửa sổ, bên ngoài quả cầu tuyết bay loạn xạ, chỉ cần đứng thì sẽ có khả năng trúng đạn.

“Gia Ngọc!” Khổng Gia Bảo dựa vào cửa sổ cuối mặt xuống vẫy vẫy gọi, “Đưa cho anh ——”

Một phát trúng đích, tuyết tung tóe tại chỗ.

Nguyễn Tứ ngẩng đầu từ trong đống bài tập rút giấy cho Khổng Gia Bảo, trong ánh mắt cần an ủi của Mập Mạp chân thành nói, “Làm tốt lắm.”

Khổng Gia Bảo: “...”

“Tan học đi tìm Triệu Vân Lâm.” Nguyễn Tứ nói: “Tớ muốn tặng nó một món quà đáp lễ.”

***

Lúc tan học Tần Tung chờ ở nhà xe nhưng không thấy Nguyễn Tứ đâu, cậu ôm cặp sách nhìn bốn phía, trên sân bóng rổ có một người đang chạy ra.

“Tần Tung, về nhà!” Nguyễn Tứ gọi.

Phía sau Khổng Gia Bảo cùng chạy ra, lúc lật bệ đá còn lảo đảo một chút, suýt nữa nhào vào trong tuyết. Mập Mạp dồn hết sức nhanh chân phi nước đại, đầu nấm bay thành đầu phát nổ, thở hổn hển.

“Mẹ kiếp! Tớ cho là cậu có chuẩn bị.”

“Không phải có chuẩn bị đinh à!” Nguyễn Tứ thắng lại, bỗng nhiên trượt đến trước mặt Tần Tung. Cậu kéo cặp sách Tần Tung qua, dắt người tiếp tục chạy.

“Nguyễn Tứ!” Trên sân bóng rổ có mấy người đuổi theo, trong đó Triệu Vân Lâm giơ chân nổi giận mắng, “Có gan thì mày đến solo cái!”

“Lần sau đi,“ Nguyễn Tứ quay đầu vẫy gọi, “Hẹn trước, anh đang vội.”

“Nguyễn Tứ!” Triệu Vân Lâm ném cặp sách xuống, “Việc này chúng ta chưa xong đâu!”

Nguyễn tứ “moah moah” một nụ hôn gió, mang theo Tần Tung chạy ra khỏi cổng trường.

Quẹo qua mấy con đường, lúc chạy lên cầu thì Khổng Gia Bảo dần dần chậm lại.

“Hù chết Bảo Bảo.” Cậu chống đầu gối thở dốc, nói: “Khi nãy tớ thấy lúc nó nhìn lốp xe bị thủng, mặt thằng nhóc này xanh lét luôn.”

“Đây không phải là chuyện mà nó thường làm à.” Nguyễn Tứ nói: “Chúng nó thì vô tội chắc.”

“Cậu còn khóa xe của nó lại, tối nay nó chỉ có thể đến khiêng xe về nhà.” Khổng Gia Bảo nói bỗng nhiên ai u một tiếng: “Nè em trai, em thành quả cầu thiệt nè? Không nhìn mặt anh không nhận ra được đoa.”

Tần Tung lấy khăn quàng cổ xuống, vừa rồi bỗng nhiên chạy gấp, hiện tại trên lưng toàn là mồ hôi, nóng chết người. Khăn quàng cổ mới lấy xuống một nửa đã bị Nguyễn Tứ quàng trở lại cho cậu.

“Nóng.” Tần Tung bị bao lại chỉ lộ mỗi ánh mắt.

“Nóng cũng không thể gỡ ra.” Nguyễn Tứ mang cặp lên lưng, “Khi về sẽ cảm lạnh.”

Tần Tung chớp mắt, chỉ có thể quẹt mồ hôi đi cùng cậu. Cậu ước lượng cặp sách của Tần Tung, hỏi: “Em đựng cái gì thế? Buổi sáng không nặng như vậy.”

“Bánh bao.” Tần Tung túm phía sau áo lông của cậu, “Giữa trưa nhà ăn làm bánh nhân nấm hương, anh không đến.”

“Em còn cố tình lấy cho nó à?” Khổng Gia Bảo hâm mộ nói: “Em trai ruột.”

Nguyễn Tứ nhét tay Tần Tung vào trong túi rồi nắm lấy, cậu nói: “Gia Ngọc nhà cậu cũng là em ruột thôi, ngạc nhiên cái gì.”

“Nhưng không giống.” Khổng Gia Bảo sờ túi, móc ra mười đồng tiền, nói: “Gia Ngọc chỉ nhận ăn không nhận anh trai. Đi thôi, trời lạnh như thế cần phải ôm một ly trà sữa nóng.”

Ông chủ quán trà sữa và Khổng Gia Bảo sắp nhận anh em luôn rồi, ba ly trà sữa còn cố ý tăng thêm gấp đôi trân châu.

Khổng Gia Bảo cầm trà sữa, thâm tình chậm rãi hỏi Nguyễn Tứ: “Tớ là gì của cậu?” . Kiếm Hiệp Hay

Tần Tung đang hút trân châu, vừa rồi chạy nhanh hít phải gió lạnh, hiện tại đột nhiên nấc một cái, phát ra tiếng 'ực'.

Nguyễn Tứ: “Cậu là ngỗng của tớ.”

“Hóa ra tớ chỉ là ngỗng thôi à!” Khổng Gia Bảo hờn dỗi quay người.

Tần Tung muốn cười, nhưng cơn nấc ngăn nên không cười được, vì thế thành: “Ha ha ha ực ha ha ha.”

Khổng Gia Bảo còn chưa ngừng, tiếp tục dậm chân khẽ nói, “Cậu ——” Phía sau có người vỗ vỗ cậu, cậu nâng giọng quay đầu nói, “Làm gì —— Khụ!”

Mũ lông nhung của Lê Ngưng lung lay, hiếu kỳ nói: “Làm gì đó.”

Nguyễn Tứ quay đầu hết sức vui vẻ, Khổng Gia Bảo vội ho một tiếng đứng thẳng người lên, nói: “Tám nhảm chơi thôi, nói về quảng cáo gần đây. Châu Kiệt Luân đóng quảng cáo trà sữa làm người ta khắc sâu ấn tượng, ừm, tám nhảm...”

Cậu càng nói càng hỏng.

Tần Tung còn đang một bên: “Ực.”

Khổng Gia Bảo muốn đưa Lê Ngưng đến cửa, vì thế tạm biệt Nguyễn Tứ ở dưới lầu. Tần Tung nấc cục xuyên suốt cả đường không thể dừng lại. Hai người lên lầu, Nguyễn Tứ đứng cửa trước sờ túi áo, lại sờ túi quần. Tần Tung chớp mắt một cái nhìn cậu không nháy mắt, cậu gõ cửa, nhưng Nguyễn Thành và Lý Thấm Dương còn chưa về.

“Đợi lát nữa đi.” Nguyễn Tứ nói: “Anh quên lấy chìa khóa rồi. Em lạnh không?”

Tần Tung vừa nấc vừa lắc đầu, Nguyễn Tứ quấn chặt khăn quàng cổ cho cậu, tay lại tìm trong túi của mình. Hai người ngồi trên bậc, ngồi chưa được một lát lại đứng lên, bởi vì bậc thang này lạnh mông. Nguyễn Tứ tựa lên trên cửa nhìn Tần Tung, Tần Tung đang cúi đầu nhìn giày.

“Giày ướt.” Tần Tung nhấc chân, nói: “Lành lạnh.”

Nguyễn Tứ ngồi xổm người xuống, đưa tay kéo ống quần Tần Tung lên, sờ đến mắt cá chân của cậu, quả nhiên tất ướt rồi.

“Có phải em chạy ra sân thể dục chơi với bạn không?” Nguyễn Tứ hỏi: “Hay là bọn họ chôn em trong tuyết?”

“Buổi chiều ném tuyết.” Tần Tung rụt đầu ngón chân, “Tuyết dính vào trong giày.”

“Buổi tối anh sẽ nói với mẹ.” Nguyễn Tứ chỉnh lại ống quần cho cậu, “Đổi cho em đôi giày cao chút, có thể bảo vệ cổ chân. Buổi sáng có ướt không?”

Tần Tung lắc đầu, Nguyễn Tứ sợ trên người cậu cũng lạnh, cởi áo lông ra kéo người vào. Hai người đều mặc rất dày, bao như thế chỉ có thể bao được nửa người Tần Tung, coi như cũng đã đoàn thành quả cầu béo. Lý Thấm Dương mua áo sơ mi giống hệt nhau, áo len cũng cùng kiểu dáng, một xanh một vàng. Tần Tung chen ở bên trong áo lông của Nguyễn Tứ, chôn mặt buồn bực trước ngực cậu.

Nguyễn Tứ nói: “Đừng chảy nước mũi.”

Tần Tung phối hợp không chảy nước mũi, chỉ nấc một cái tính là đáp lại.

Đèn điều khiển bằng âm thanh không kiên trì được quá lâu đã tắt, Nguyễn Tứ lười nói lại. Trong hành lang lờ mờ, cậu không nhìn Tần Tung, có một ảo giác đang ôm động vật nhỏ. Cảm xúc tươi mát ấm áp làm lồng ngực mềm mại và bình yên, trước kia lúc cậu ôm chó con ở nông trường của ông nội cũng có cảm giác như vậy.

“Em...” Nguyễn Tứ chần chờ mở miệng: “Hết nất cục rồi?”

“Không nất nữa.” Tần Tung nói: “Cha em nói nất thì nuốt nước miếng.”

“Là uống nước nóng.” Nguyễn Tứ sửa lại, “Trên người lạnh không?”

“Nóng.” Tần Tung thăm dò, “Em đổ mồ hôi rồi.”

“Một lát sẽ tốt lên, chắc cha anh tan làm rồi.” Nguyễn Tứ đứng tê chân, cậu cử động một chút, đột nhiên nói: “Hay không?”

Tần Tung không biết mùi vị, nhìn qua cằm của cậu rồi chân thành gật đầu khen: “Đẹp, đặc biệt đẹp trai.”

“Anh nói câu chuyện kia ấy!” Nguyễn Tứ dùng cằm đụng trán Tần Tung, “Có hay không!”

“Hay.” Tần Tung hỏi: “Anh muốn làm nhà văn à?”

(* 好: hay, tốt, đẹp,...)

Nguyễn Tứ 'ừ' một tiếng, cũng không biết đến cùng là có muốn hay không, cậu chỉ tiếp tục nói, “Còn rất có nghĩa đúng không? Anh muốn viết truyện.”

“Em muốn đọc truyện.” Tần Tung đung đưa chân, cảm thấy bàn chân bị ngâm không thoải mái, cậu nói: “Khổng Gia Ngọc muốn làm nhà toán học.”

“Còn em?” Nguyễn Tứ cúi đầu hỏi.

Tần Tung mím môi, “Mẹ em nói sẽ cho em làm nghệ sĩ dương cầm.”

“Vậy thì khá tốt đó.” Nguyễn Tứ trái lương tâm khen, sau đó nói: “Còn bản thân em thì sao?”

Tần Tung giẫm lên chân, lắc đầu nói: “Em không muốn làm nghệ sĩ dương cầm.” Cậu nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Nguyễn Tứ, “Em không thích dương cầm.”

“Vậy em thích gì?”

Tần Tung nói: “Saxophone.”

Cậu nói xong lại vùi đầu, khẽ hừ nhẹ một đoạn nhạc. Đây là một bài hát tiếng anh cổ điển, Lý Thấm Dương rất thích, lúc làm việc nhà thường thích ngâm nga, Nguyễn Tứ nhớ rõ điệu nhạc.

Thẳng đến khi cậu dừng lại Nguyễn Tứ mới nghiêng đầu trả lời: “Rất tốt, anh cảm thấy Saxophone càng ngầu hơn. Nếu như em thổi thì sẽ rất ngầu luôn.”

(*) Saxophone (gọi ngắn là sax) là nhóm nhạc cụ thuộc họ kèn gỗ. Chúng chủ yếu được làm bằng đồng thau. Tuy làm bằng đồng nhưng vì hình thức tạo âm thanh dùng dăm đơn giống như kèn gỗ clarinet, nên saxophone được liệt kê là nhạc cụ kèn gỗ.

(*) Đèn điều khiển âm thanh (Voice-activated lights) là một thiết bị điện tử chiếu sáng điều khiển bằng âm thanh, bao gồm bộ khuếch đại âm thanh, mạch chọn tần số, mạch khởi động trễ và mạch thyristor. Nó cung cấp khả năng chống nhiễu dễ điều khiển, linh hoạt, mạnh mẽ và điều khiển nhạy cảm với đèn kích hoạt bằng giọng nói. Nó sử dụng miệng người để phát ra âm thanh tín hiệu điều khiển trong khoảng 1 giây, có thể dễ dàng bật và tắt thiết bị chiếu sáng bằng giọng nói và không bị lỗi. Kích hoạt với chức năng tắt trễ tự động, một số được trang bị các công tắc thủ công, giúp ứng dụng của nó thuận tiện hơn. Đèn điều khiển âm thanh bao gồm micrô, bộ khuếch đại âm thanh, mạch chọn tần số, mạch chỉnh lưu nhân đôi điện áp, mạch phân biệt biên độ, mạch nguồn điện áp không đổi, mạch khởi động trễ, mạch chuyển đổi trễ có thể điều khiển và mạch thyristor.

••••••

Huyên: Tần Tung đáng yêu quá xá (〃゚3゚〃)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.