Nửa tháng sau Nguyễn Tứ có xe đạp, lúc tan học sẽ dừng lại bên cạnh nhà xe chờ Tần Tung.
“Tớ muốn bán máy học tập (*) của mình.” Khổng Gia Bảo cũng chờ em trai đang cắn kem nói: “Dành tiền thay điện thoại mới.”
“Tớ sẽ nói với mẹ cậu.” Nguyễn Tứ cầm cây kem, mắt thấy sắp tan hết mà Tần Tung còn chưa đi ra. Cậu lau nước trên vỏ, nói: “Lớp bọn họ dạy quá giờ à? Chờ cũng lâu rồi sao còn chưa đi ra nữa.”
“Sư thái môn Tiếng Anh đó, chuyện ra trễ rất là bình thường. Lần trước cô ấy còn bắt tớ học thuộc từ đơn cả buổi trưa.” Khổng Gia Bảo còn sợ hãi trong lòng: “Sao tớ có thể học nổi? Phỏng chừng Khổng Gia Ngọc cũng không nhớ nổi, dùng đầu óc kia của nó, sáng sớm đi ra ngoài cũng có thể mang giày ngược.” Cậu phun tào xong rồi quay lại, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào? Chuyện đổi di động á.”
“Tự nói với mẹ cậu đi, tớ không tin dì ấy không đánh cậu.” Nguyễn Tứ xé vỏ rồi cắn lên cây kem, nói: “Cậu đổi di động làm gì?”
Khổng Gia Bảo thẹn thẹn thùng thùng nói: “Tớ có số điện thoại nhà Lê Ngưng, cậu ấy nói đề nào không biết có thể hỏi cậu ấy, nhưng mà tớ không gọi đâu. Nếu tớ dùng điện thoại nhà gọi điện chắc chắn mẹ tớ sẽ biết.”
“Vấn đề của cậu là sợ mẹ cậu biết?” Nguyễn Tứn cắn kem: “Lừa quỷ hả Khổng Gia Bảo. Lê Ngưng không có điện thoại riêng, gọi lâu cũng không tốt.”
“Tớ muốn nói chuyện với cậu ấy.” Khổng Gia Bảo nói: “Cậu không biết cô ấy tốt bao nhiêu đâu, nói chuyện vô cùng dịu dàng.”
“Tớ không biết thật.” Nguyễn Tứ ăn hết kem rồi mới thấy Tần Tung mang cặp sách nhảy nhảy xuống cầu thang. Cậu ngậm thanh gỗ gọi to: “Tần Tung!”
Tần Tung đã chuẩn bị xong động tác nhảy tiếp, nghe thấy tiếng thì đổi thành đi từng bước nhỏ xuống. Sắp hết bậc thang thì chạy vội tới, theo sau còn có Khổng Gia Ngọc đang hít nước mũi.
“Em là rùa đen à? Sao chậm như vậy.” Nguyễn Tứ đạp xe đến trước mặt Tần Tung.
Tần Tung giẫm lên gác chân yên vị ở đằng sau, ôm eo cậu thở hồng hộc nói: “Đi nào!”
“Đi đâu mà đi.” Nguyễn Tứ ung dung đạp xe, “Em cho rằng cái xe này là taxi hả.”
Ai ngờ tiểu tử này lại kéo vạt áo sau của cậu, kêu: “Giá!”
Nguyễn Tứ phanh lại muốn xử lí cậu nhóc, Tần Tung vội vàng ôm cậu vội la lên: “Sắp tới rồi! Khổng Gia Ngọc sắp tới rồi!”
Khổng Gia Bảo ở đằng kia rung chuông xe, “vèo” một cái chạy vượt mặt bọn họ. Khổng Gia Ngọc quẹt nước mũi quay đầu gọi: “Anh Tứ! Chạy đua nào!”
Đầu nấm của Khổng Gia Bảo bị gió thổi phần phật, cậu ta nói: “Chơi luôn! Thua mời kem nhá!”
Lúc này Nguyễn Tứ mới bắt đầu đạp xe, không thể nhịn được nữa mà nói: “Anh Bảo, cậu lau nước mũi cho Khổng Gia Ngọc nhà cậu rồi nói tiếp được không, đợi lát nữa dính lên người thì làm sao đây.”
“Gia Ngọc em hít lại nhanh!” Khổng Gia Bảo móc túi quần tìm giấy.
Nguyễn Tứ đạp ở phía sau bỗng đứng lên, bắt đầu dùng hết sức đạp xe. Tiếng “Tạm biệt” của Tần Tung hòa vào gió, bọn họ đã chạy đi thật xa.
“Ế,“ Khổng Gia Bảo lập tức mặc kệ nước mũi của em trai cậu, phấn khởi hét to: “Ế ế ế nói đạo lý chút đi! Cái này là chơi ăn gian mà?”
Tần Tung nắm chặt áo khoác của Nguyễn Tứ, quay đầu nhìn Khổng Gia Bảo. Nguyễn Tứ đè tay cậu nhóc lại, nói: “Nắm chặt, anh mang em bay!”
Gió buổi hoàng hôn len vào ống tay áo, áo khoác đồng phục của Nguyễn Tứ bị thổi phồng lên, cảnh đường phố mơ hồ nhanh chóng lùi lại phía sau, cậu nhẹ nhàng huýt sáo một bài hát thiếu nhi. Ánh nắng ấm áp rọi lên lưng, tâm trạng về nhà cũng giống như bao người, ngoại trừ --
Áo khoác bị thổi lên đập vào mặt Tần Tung, cậu không thể không vùi đầu chốn sau Nguyễn Tứ, đụng tới nổi lưng Nguyễn Tứ đau rát.
“Tần Tung!” Nguyễn Tứ thẳng người, “Em muốn ăn đòn à.”
Tần Tung bị áo khoác che mất lỗ mũi, chỉ có thể lại đụng hai lần ra hiệu mình nghe thấy được. Xe Nguyễn Tứ rẽ ngang, chà xát lan can bên cạnh, suýt nữa đụng lệch tay lái. Cậu xách cổ áo Tần Tung nói: “Vui lắm hả? “
Tần Tung bị xách như thế, không thấy cần cổ đau nữa. Cậu như chim cút bay nhảy hai cái, thuận miệng nói: “Quân tử động khẩu không động thủ, ai động thủ trước người đó là chó con.”
“Em học nhanh lắm.” Nguyễn Tứ bóp gương mặt còn nét trẻ con của cậu: “Ai là chó con? Ai là chó con.”
Tần Tung bị bóp miệng không nói rõ được, khuôn mặt bị chà đạp, cậu đành phải hàm hồ nói, “Gâu gâu gâu.”
“Gâu tiếp nào.” Nguyễn Tứ bị chọc cười.
“Gâu gâu gâu!”
“To hơn một chút.” Nguyễn Tứ nói: “Lớn lên.”
“Gâu! Gâu! Gâu!” Tần Tung kêu đến đỏ cả mặt.
Nguyễn Tứ nói: “Sao lại giống chó con thế.”
“Đừng gọi nữa em trai tôi ơi! Tên này đang bắt nạt em đấy.” Khổng Gia Bảo mới đuổi kịp, dựng xe bên cạnh khua tay nói, “Tớ mời ăn kem, đi đi đi, đừng đua nữa.”
***
Nơi Khổng Gia Bảo mời ăn kem chính là quán trà sữa lần trước gặp được Lê Ngưng, từ lần đó về sau ngày nào cậu cũng tới đây uống.
“Ý nghĩa đặc biệt, cậu biết không?” Khổng Gia Bảo cầm kem, dựa vào bên cạnh xe cào cào đầu nấm rối tung của mình, nhìn trời u buồn nói, “Cô ấy không nói lời nào với bạn, tôi hiểu rõ bạn lại không hiểu. Chúng ta phiền não, bạn --”
Nguyễn Tứ đạp cậu một đạp, nói: “Cậu có gan thì mua lại quán trà sữa này đi, mỗi ngày mời Lê Ngưng uống trà sữa ăn kem lạnh.”
“Vậy phải đợi tớ lớn mới được.” Khổng Gia Bảo nói: “Tớ còn thực sự muốn mua đó. Nếu như tớ có tiền.”
Nguyễn Tứ ngồi trên ghế dài, Tần Tung múc một muỗng kem, hỏi cậu: “Lê Ngưng là ai?”
“Đệ nhất Tam Tiểu, vô địch vũ trụ!” Khổng Gia Bảo lập tức lên tiếng: “Lần sau thấy chân nhân thì em sẽ biết.”
“Đệ nhất Tam Tiểu là Nhuyễn Nhuyễn.” Tần Tung ngậm kem nói: “Rất ngầu! Rất mạnh!”
“Ấy ấy.” Khổng Gia Bảo cười: “Em thổi một cái sắp thổi nó thành Shin Seiki Evangelion luôn rồi. Nguyễn Tứ cho em ăn kẹo hả? Ngày nào cũng nói tốt cho nó.” Cậu chỉ chỉ kem lạnh, “Nếu em có thể khen anh như thế, một tuần anh sẽ mời em ăn kem ba lần.”
“Đừng nghe nó nói, khen xong nó sẽ quay đầu quên luôn.” Nguyễn Tứ đưa tay bỏ hộp không vào thùng rác, nói với Tần Tung: “Không cho phép khen.”
“Ha.” Khổng Gia Bảo cười nói: “Cái tên này sao cậu lại nhỏ mọn như vậy hả! Gia Ngọc, khen nó, xem anh rộng rãi chưa này! “
Khổng Gia Ngọc còn đang hít nước mũi, chưa kịp mở miệng thì bị Nguyễn Tứ dán cho tờ khăn giấy, “Em lau nước mũi xong rồi nói tiếp.”
Bởi vì mỗi ngày đi đi về về như thế, dẫn đến rất lâu về sau, kí ức Tần Tung khắc sâu nhất chính là quãng thời gian này, lưu lại vẻ mặt thoải mái như mùi xà phòng của Nguyễn Tứ khi đạp xe.
Tiền tiêu vặt của Nguyễn Tứ có hơn phân nửa là mua đồ ăn vặt cho Tần Tung, bánh cá hầm bên cạnh Tam Tiểu, bánh bạch tuột nướng, bánh bao nhân đậu đỏ và quán trà sữa Khổng Gia Bảo tâm tâm niệm niệm cậu đã thử hết. Mỗi ngày tan học, chỉ cần chạy ra khỏi lớp là có thể trông thấy hình ảnh của Nguyễn Tứ và Khổng Gia Bảo tám nhảm ở nhà xe.
Cho đến sương muối (**) cuối thu, Nguyễn Tứ đánh nhau với người ta.
***
Nguyễn Tứ mở chai nước khoáng, đổ xuống tay Khổng Gia Bảo. Trên cổ tay Mập Mạp có một vết thương lớn, bị nước đổ lên còn chảy máu.
“Đi.” Nguyễn Tứ ném chai: “Đến phòng y tế, lúc này còn chưa đóng cửa đâu.”
Khổng Gia Bảo đi cùng, cổ tay đau đến trán đổ đầy mồ hôi, cậu nói: “Còn chưa có ai làm tớ đau như vậy!”
“Người còn chưa đụng vỡ thủy tinh đã trúng thưởng Bảo Bảo cậu.” Nguyễn Tứ lên lầu nói.
Hai người đến phòng y tế, quả nhiên còn chưa đến giờ đóng cửa. Giáo viên trực ban hỏi Khổng Gia Bảo làm sao, cậu lẩm bẩm, Nguyễn Tứ nói: “Đụng vỡ, vỡ thủy tinh ạ.”
Lúc thoa thuốc băng bó Tần Tung đẩy cửa chạy vào. Cặp sách còn chưa khóa kĩ làm sách giáo khoa rơi cả đường, cậu đứng trước cửa thở dốc, trông thấy Nguyễn Tứ thì đi đến đâm đầu lên lưng cậu.
Nguyễn Tứ hít không khí, “Em có độc hả Tần Tung! Động kinh à?”
“Sao anh lại đánh nhau với người ta.” Tần Tung ôm phía sau lưng cậu nghẹn ngào, “Có phải anh còn đánh đến chảy máu không!”
Giáo viên trực ban đang ghi chép: “... Chẳng phải ban nãy em nói là đụng vỡ thủy tinh hả!”
Nguyễn Tứ: “...”
Nguyễn Tứ xách cổ áo Tần Tung, kéo người đến trước mặt chân thành nói với giáo viên trực ban: “Thật sự là vỡ ạ, mảnh thủy tinh còn đang nằm trên mặt đất.” Nói xong xách Tần Tung ra cửa, đứng trong hành lang hỏi: “Em nghe ai nói?”
Tần Tung thút tha thút thít nói: “Khổng Gia Ngọc nói, cậu ấy nói anh trai cậu ấy bị người ta làm thủng lốp xe, anh dẫn người đi đánh đến chảy máu mũi.”
“Anh trai nó bị thủng lốp xe nó còn rất vui vẻ.” Nguyễn Tứ thô lỗ lau nước mắt cho cậu, nói: “Không có đánh em, em không biết xấu mà mà khóc à? Em dám rơi giọt nước mắt nào thử xem.”
Tần Tung thút thít, nghẹn nước mắt trở lại.
Nguyễn Tứ ngồi xổm người xuống, nhặt sách của cậu lên, nói: “Xuống dưới nhặt sách của em lên. Quyển này bị người khác giẫm lên rồi, trở về cũng lau không sạch.”
Tần Tung mở cặp sách, chạy xuống lầu nhặt sách vở bị rơi.
Khổng Gia Bảo đã băng bó xong, không muốn giáo viên trực ban bắt ở lại nên đã chuồn nhanh ra. Cậu nhìn nhìn vết thương, sầu nói: “Em trai tớ có hơi ngốc, cậu nhìn tên ngốc này.”
“Được rồi.” Nguyễn Tứ mang cặp sách lên lưng: “Không bị đánh đến chảy máu, lúc trước bản thân té chảy máu cũng có mặt mũi mà nói người khác ngốc?”
“Đừng nói nữa, tim tớ nát rồi.” Khổng Gia Bảo vừa nhắc tới thì muốn khóc, cậu nói: “Nếu trở về nó nói cho Lê Ngưng thì tớ không dám gặp lại Lê Ngưng nữa.”
“Nó không dám.” Nguyễn Tứ xuống lầu: “Nó chỉ dám lén lút làm thủng lốp xe.”
“Tớ đã nói.” Đến lúc này rồi Khổng Gia Bảo cũng không quên khen Lê Ngưng, “Lê Ngưng tốt nhất Tam Tiểu! Nó đang ghen ghét với tớ.”
“Cậu giỏi lắm, khi về cũng nói với mẹ cậu như vậy nhé.” Nguyễn Tứ không quản Khổng Gia Bảo than thở nữa, ôm Tần Tung lên xe, nói: “Hôm nay cậu đi bộ về đi. Khổng Gia Ngọc đã sớm chạy về mét rồi, tối nay ăn ớt xanh xào thịt tới đi.”
“Khổng Gia Ngọc dám!” Khổng Gia Bảo dậm chân, “Nè! Chở chút thôi! Tớ không nặng mà!”
Nguyễn Tứ chạy ra cửa trường không để ý tới nữa, hôm nay cậu có hơi không vui, chạy rất nhanh. Gió ngày mát mẻ, cậu kéo khóa áo lên để nó không bay lên mặt Tần Tung nữa. Trên đường đi không nói chuyện, Tần Tung cũng không lên tiếng, thẳng đến lúc lên dốc Tần Tung bỗng nhiên kéo áo khoác của cậu, chui đầu vào.
“Chết tiệt!” Đầu xe lắc qua lắc lại, cậu chống chân ổn định, “Làm gì đó!”
Tần Tung nhỏ giọng nói bên trong áo khoác: “Gió thổi lạnh.”
Nguyễn Tứ: “... Ra ngoài.”
“Anh đánh nhau!” Tần Tung chết sống vẫn không chịu chui ra.
“Em được đấy, uy hiếp anh phải không?” Nguyễn Tứ quay đầu nói với cái nơi phồng lên kia: “Em đang bắt bí đó à, có tin anh đánh em không.”
“Không ra.” Tần Tung nói: “Ra ngoài em sẽ nói với dì Thấm.”
“Vậy em ở luôn trong đó đi!” Nguyễn Tứ tiếp tục đạp xe, “Tốt nhất đừng đi ra đó.”
***
Buổi tối lúc ăn cơm, mỗi lần Tần Tung muốn mở miệng là Nguyễn Tứ lập tức nhìn cậu. Nhóc con này thông minh không tiếp tục trêu chọc Nguyễn Tứ nữa, ngồi trên ghế sô pha xem phim với Lý Thấm Dương.
Nguyễn Tứ không vui vẻ hơn phân nửa là vì hôm nay gặp chuyện này. Bở vì Khổng Gia Bảo thân thiết với Lê Ngưng nêm tên Triệu Vân Lâm lớp hai không chỉ một lần đâm thủng lốp xe của Khổng Gia Bảo, hôm nay đúng lúc bị Nguyễn Tứ gặp được. Cậu đánh Triệu Vân Lâm chảy máu mũi, nhìn lại Khổng Gia Bảo đã bị người khác quăng trên mặt đất. Còn quăng vô cùng đúng chỗ, đụng trúng thủy tinh.
Không chừng sau này tan học sẽ thường xuyên gặp lại, gặp một lần cậu đánh một lần.
Nguyễn Tứ làm xong bài tập rồi đi đọc sách, là quyển truyện cậu mua ở nhà sách. Tần Tung chưa vào phòng dính người, Nguyễn Tứ mở đọc một nửa ra, Tần Tung vẫn chưa vào. Cậu đóng sách lại, cầm cái ly ra ngoài rót nước.
Tần Tung và Lý Thấm Dương đầu dựa đầu, nước mắt đầm đìa, lúc cậu rót nước Tần Tung còn chưa phát hiện.
Nguyễn Tứ uống nước xong, đặt cái ly lên trên bàn phát ra tiếng vang.
Tần Tung dùng khăn giấy lau mũi, không ngẩng đầu.
Nguyễn Tứ lại rót ly nước khác, uống xong lại đặt trên bàn. Lần này Lý Thấm Dương nghẹn ngào nói: “Mẹ cũng muốn uống nước, con rót cho mẹ một ly đi.”
Nguyễn Tứ: “...”
Lúc cậu đánh răng Tần Tung chạy vào phòng vệ sinh đi tiểu, đi ra muốn rửa tay, Nguyễn Tứ đứng đấy bất động, không lui. Tần Tung chạy ra ngoài, lại chạy về, bỗng nhiên nói to một tiếng: “Bắt bí!”
“À?” Nguyễn Tứ đánh răng: “Em còn dám bắt bí?”
Tần Tung quay đầu: “Dì Thấm! Hôm nay Nhuyễn Nhuyễn --”
Nguyễn Tứ dùng khăn mặt bịt miệng cậu, kéo tới trước bồn rửa mặt: “Em có gan! Em bắt!”
“Kể chuyện.” Tần Tung kéo khăn mặt, đôi mắt nhìn Nguyễn Tứ lập loè ánh sáng, “Trước khi ngủ phải kể chuyện.”
Nguyễn Tứ không biểu cảm nói: “Phiền chết, sao lại thích anh kể chuyện như thế. Anh... Kể một câu chuyện thôi đó.”
Tần Tung đi ra ngoài uống sữa tươi, Nguyễn Tứ nhìn gương tỉ mỉ đánh răng, lúc lau mặt nhịn không được nở nụ cười.
Nguyễn Thành đi vào nặn kém đánh răng, liếc cậu một cái, nói: “Răng đánh đủ trắng rồi, khép lại khép lại đi.”
* Máy học tập là một loại sản phẩm điện tử dạy học, là thiết bị giáo dục chỉ có tác dụng bổ trợ học tập.
** Sương muối còn được gọi là sương giá. Đây là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối ngay trên mặt đất hay bề mặt cây cỏ, vật thể khi không khí ẩm và lạnh. Mặc dù gọi là sương muối nhưng nó không có vị mặn mà chỉ trắng như muối mà thôi.
Điều kiện để hình thành sương muối là nhiệt độ phải xuống dưới 0 độ C, thường hình thành vào những đêm đông, trời lặng gió, quang mây, khi mà bức xạ là nguyên nhân chủ yếu của quá trình lạnh đi của không khí và các vật thể.
Bánh cá hầm
Bánh bạch tuột nướng
Bánh bao nhân đậu đỏ