Hai người nhảy liên tiếp năm sáu điệu Con thỏ múa, chờ lúc bọn họ rời khỏi sàn khiêu vũ, anh trai sau quầy nhìn tới nổi sắp rớt thuốc lá trên tay. Nguyễn Tứ tinh thần thoải mái đi ra, Tần Tung ném áo khoác lên lưng anh.
Nguyễn Tứ chụp lấy, sờ một ống tay áo, hỏi: “Tìm người vẽ khi nào thế? Lòe loẹt quá.”
Trên ống tay áo đồng phục của Tần Tung có vẽ một đóa hoa hồng bằng bút màu lam, không cành không lá, chỉ mỗi một đóa hoa, ngay bên dưới tay áo, chỉ khi nâng tay lên mới có thể nhìn thấy.
“Vẽ hồi cuối tuần trước trong giờ mỹ thuật.” Tần Tung cầm áo khoác bẩn của anh, “Ai mà lòe loẹt hơn gấu trúc của anh được?”
“Có chứ,“ Nguyễn Tứ lấy kẹo bạc hà trong túi của cậu, “Chẳng phải trên lưng Triệu Vân Lâm có vẽ một cái đầu lâu đó sao, làm màu không ai bằng.”
“Yêu cầu của em cao lắm.” Tần Tung nói: “Không kéo nó vào trong đâu.”
“Đệt.” Nguyễn Tứ đưa tay sờ gáy, “Em nhắc anh mới nhớ tới, CMN thằng cháu này dám làm bỏng anh.”
“Về rồi thổi thổi.”
Tần Tung vừa nói vừa đánh lên lưng anh, Nguyễn Tứ la lên, “Anh... Mẹ nó đau quá.”
“Thấy ngài sinh long hoạt hổ cả đường.” Tần Tung cười, “Em đoán là không bị thương đâu.”
“Em thiếu đòn hả.”
Nguyễn Tứ lùi lại mấy bước, Tần Tung nhìn tư thế thì biết ngay anh muốn làm gì, sải bước chạy ngay. Nguyễn Tứ đuổi theo, Tần Tung không muốn sống phất tay, hét: “Đuổi kịp em để anh hắc... Mẹ kiếp!”
Cổ áo bị kéo lấy, Nguyễn Tứ nhảy hai ba bước lên lan can ven đường rồi nhảy lên lưng Tần Tung. Tần Tung bị đập đến tim gan phèo phổi muốn văng ra ngoài, sức nặng đè trên lưng. Hai người lắc lư dưới đèn đường, Tần Tung ổn định thân hình trước, trở tay đánh lên mông Nguyễn Tứ một cái.
“Làm gì đó hả!” Nguyễn Tứ siết cổ cậu, “Anh phát hiện hiện giờ lúc nào em cũng muốn đùa giỡn lưu manh, lớn rồi nên lòng can đảm cũng tăng lên phải không?”
“Ai đùa giỡn lưu manh đâu.” Tần Tung xốc anh lên, “Sợ anh rớt xuống.”
“À,“ Nguyễn Tứ nói: “Đập bóng cao su à?”
Tần Tung mệt nhọc, nói: “Nếu có bóng cao su thật thì tốt quá rồi.”
“Em mới nói gì đấy?” Nguyễn Tứ bép xép, “Đuổi kịp em để anh hắc hắc hắc?”
“Anh hắc.” Tần Tung nói: “Người đang bị anh đè dưới người nè.”
“Anh nghe không rõ.” Nguyễn Tứ dừng một lát, “Hắc hắc hắc.”
Hai người im lặng một lát, Nguyễn Tứ “đệt” một tiếng cười lên, Tần Tung cõng người, chân thành nhận xét.
“CMN thiểu năng.”
Đêm nay Nguyễn Tứ ở nhà Tần Tung, lên lầu cũng do Tần Tung cõng. Đổi giày nằm sấp trên ban công rồi kéo chuông một hồi, Lý Thấm Dương ló đầu ra.
“Mẹ,“ Nguyễn Tứ nói: “Đêm nay con ngủ ở đây.”
“Kinh hỉ của thế kỷ.” Lý Thấm Dương ôm vai, “Vừa lúc mẹ và cha con trải qua thế giới hai người.”
“Lương tâm của mẹ không đau hả?” Nguyễn Tứ đau đớn nói.
Lý Thấm Dương học theo biểu tượng cảm xúc buông tay, dép lê dẫm “bẹp bẹp”, cô nói hết sức tự nhiên: “Tiên nữ chúng ta đều không có lương tâm nha.”
Nguyễn Tứ: “...”
Buổi tối còn chưa ăn cơm, Tần Tung bậc bếp ga. Nguyễn Tứ vào phòng bếp, Tần Tung đang cầm nồi, không quay đầu nói: “Giúp em buộc tạp dề.”
Lúc Nguyễn Tứ vòng tay qua hông cậu đột nhiên nói, “Phong cách này không hợp lắm đâu.”
“Vậy à.” Tần Tung quay đầu nói, “Cảm ơn thân ái moah moah —— Thế này?”
“Chậc” Nguyễn Tứ nói: “Em trúng độc không nhẹ nha cục cưng.”
“Đừng dựa gần nói chuyện.” Tần Tung đập trứng gà, nghiêm túc nói: “Toàn là gay khí.”
Nguyễn Tứ thở dài, “Khi còn bé đáng yêu biết mấy, hiện giờ ngay cả gay khí cũng biết.”
“Lúc nói chuyện đừng có dán sát sau lưng,“ Tần Tung nói: “Nhóc mít ướt Tần Tung này phiền quá! Sạt lở đất! Sắp có hồng thủy... Tổ chức giáo dục chúng ta phải nói thật.”
“Mẹ kiếp,“ Nguyễn Tứ rời khỏi lưng của cậu, “Còn nhớ đến giờ hả.”
“Hiện tại khóc cho anh xem.” Tần Tung chỉ vào chén đũa trước mặt, “Dọn chén, ăn cơm.”
Cơm nước xong xuôi theo trình tự Tần Tung đi tắm trước, Nguyễn Tứ rửa chén như thường lệ. Anh đang rửa giữa chừng bỗng nhiên nghe một tiếng vang nhỏ, trong chớp mắt tối thui đi. Nước trong phòng tắm còn chưa ngừng chảy, Nguyễn Tứ chà xát tay, sờ cửa phòng tắm.
“Để đèn pin đâu vậy?”
“Trên tủ đầu giường.” Tần Tung nói, “Sắp hết nước nóng rồi.”
Nguyễn Tứ tìm được đèn pin, chiếu vào cửa thủy tinh phòng tắm, “Vậy em nhanh lên đi.”
Tiếng nước bên trong ngừng chảy, cửa đột nhiên bị kéo ra một nửa. Cánh tay ướt sũng của Tần Tung nhanh chóng túm cổ tay anh kéo người vào. Đèn pin lay động trong không gian chật hẹp, tiếp đó rơi xuống đất, chiếu sáng hai chân trần trụi của Tần Tung.
“Cởi quần áo nhanh lên,“ Tần Tung thúc giục, “Lát nữa không còn nước nóng đó.”
“Ừ,“ Nguyễn Tứ chậm rãi giơ tay cởi áo thun ra, “Tắm chung à? Vậy em xoay qua chỗ khác đi, nhìn như vậy anh thẹn chết mất.”
“Chẳng phải chỗ nào cũng sờ hết rồi sao, còn thẹn cái quỷ.” Tần Tung xoay người nhặt đèn pin lên, “Em chiếu cho anh?”
“Đừng,“ Nguyễn Tứ nhanh chóng cởi quần, “Trần chuồng có gì nhau khác đâu, tắt đi.”
Tần Tung tắt đèn pin, giơ tay đặt nó lên kệ. Quay lưng lại đợi một hồi, Nguyễn Tứ duỗi tay mở vòi nước từ phía sau. Anh tắm nước ấm, thở phào một hơi, chống một cánh tay lên.
À.
Mẹ kiếp.
Tần Tung quay mặt vào tường chống đầu lên gạch men sứ, lập tức cảm nhận được nơi nào đó của mình biến hóa, cậu không nhìn cũng có thể tưởng tượng được đằng sau là hình ảnh gì. Tóc dán sau cổ cậu, đột nhiên bị Nguyễn Tứ dùng ngón tay tùy ý vẩy vẩy, cậu nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tứ.
“Tóc của em mềm nhỉ,“ Nguyễn Tứ dùng tay lấy ít dầu gội, nói, “Ngài đang quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm à?”
“Đúng vậy,“ Tần Tung nghiêng đầu trông thấy cái bóng mơ hồ của Nguyễn Tứ. Lúc này cậu không cần dùng mắt, da thịt cũng có thể mẫn cảm bắt giữ khí tức và hương vị của Nguyễn Tứ, mọi cử động của Nguyễn Tứ có thể gây ra phản ứng không bình thường cho cậu.
“Á,“ Lúc Nguyễn Tứ gội đầu nhịn không được hít khẽ, thẳng sống lưng lên. Nước nóng chảy xuống từng nơi bầm tím trên lưng đau rát làm anh bực bội, “Mẹ kiếp, Triệu Vân Lâm có độc.”
Tần Tung tự sa ngã huýt sáo, hỏi: “Thưa anh, cần phục vụ đặc biệt không ạ.”
“Cần,“ Nguyễn Tứ nói: “Chà lưng.”
“Số hiệu 007 Tiểu Tần sẽ phục vụ cho anh.” Tần Tung quay người chà lưng cho anh, “Anh có thể đừng xoay loạn không, chốc lát chà đến nơi khác tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Tấm lưng lớn như thế cho em hết, em còn muốn chà đến chỗ nào nữa?” Nguyễn Tứ chồm lên phía trước, “Đặt bồn cầu cách bên ngoài phòng tắm quả nhiên sáng suốt, quay người khó khăn quá, hai tên đực rựa.”
“Đực rựa,“ Tần Tung nói, “Từ eo xuống phải cần tiền boa, anh đồng ý hay không?”
“Không đồng ý.” Nguyễn Tứ dụi mắt, “Đừng có mà nói lung tung (*).”
(* gốc là hoàng khang/黄腔: ngôn ngữ Tứ Xuyên, Trùng Khánh, ý chỉ nói lung tung, khoác lác.)
“...” Tần Tung không nói tiếp nữa.
Nguyễn Tứ tắm nhanh, lúc anh đi ra nước đã hơi nguội, Tần Tung đẩy người ra rồi khép cửa lại.
“Em ra ngay đây.” Cậu nói, “Đổi ga giường cho anh, để anh nhìn người trưởng thành mặc quần đùi là dạng gì.”
“Anh chỉ thích anime.” Nguyễn Tứ trùm khăn tắm chân trần chạy vào phòng ngủ, “Em tắm lẹ đi!”
Tần Tung giội nước, dựa vào vách tường. Nguyễn Tứ thay quần áo rồi rửa chén xong cũng chưa nghe thấy Tần Tung nói tiếp, anh gõ gõ thuỷ tinh mờ, hỏi: “Em rửa xe luôn rồi à?”
“Ừ.” Bên trong buông tiếng thở dài, “Anh tránh ra.”
“À hiểu rồi,“ Nguyễn Tứ dựa vào cạnh cửa, “Làm gì thế Tần Tung.”
“Bận bịu,“ Tần Tung mở vòi nước, bình thản nói, “Anh làm gì đấy.”
“Kể em chút chuyện trợ hứng.” Nguyễn Tứ nói, “Tối như thế một mình em ở bên trong làm chuyện không thể miêu tả, nghĩ sao cũng có hơi chua xót.”
“Ai...” Tần Tung thấp giọng nói, “Tắm rửa đàng hoàng.”
“Vậy thì càng nên kể chuyện.” Nguyễn Tứ cười, “Một ngày nọ A rời giường tắm rửa, đột nhiên phát hiện ống nước chảy ra một ít tóc. Hắn mở vòi nước, lại phát hiện dường như ống nước bị thứ gì đó làm tắc nghẽn. “Kỳ lạ” - Hắn nói như vậy, đàn ông độc thân sống một mình nên không thể có tóc dài, tựa như toàn bộ da đầu đều bị....”
Cửa “két” mở ra, Tần Tung cầm khăn tắm che đầu đi ra.
“Còn chưa kể xong mà.” Nguyễn Tứ liếm môi, “Có phải rất kích thích không? Anh... Ế làm gì đó?”
Tần Tung kéo khăn tắm xuống, kéo Nguyễn Tứ đến trước gương.
“Thiếu làm hả,“ Tần Tung nghiến răng nghiến lợi, “có thể cho người ta một chút không gian riêng tư không?”
Nguyễn Tứ hỏi lại: “Ai thiếu làm?”
“À,“ Tần Tung gật đầu “Anh cực kỳ tốt.” Cậu ôm eo Nguyễn Tứ khiêng anh lên, bước vào phòng ngủ rồi ném lên giường, “Mẹ kiếp, đánh một trận đi!”
Đèn lấp lóe, phút chốc sáng rõ.
Nguyễn Tứ bị chiếu thẳng vào: “...”
Nguyễn Tứ đưa tay che mắt, “Mẹ kiếp! Ngày nào cũng cay, đôi mắt ông đây sớm muộn gì cũng bị mù!”
“Ông nội anh,“ Tần Tung kéo gối đầu qua đập lên người anh, “cho chút mặt mũi đi!”
“Mặt của anh.” Nguyễn Tứ ôm gối đầu quay trái quay phải, “Ở đây này! Con mẹ nó em mặc quần áo xong rồi tính có được không!”
Tần Tung nhào lên người anh, Nguyễn Tứ giãy dụa cách gối đầu. Đệm chăn trên giường loạn thành một đống, anh bị Tần Tung kéo mắt cá chân, vừa định nói “Em–,“ Tần Tung bỗng nhiên cúi đầu thơm một cái vang dội lên má anh.
Hai người thở hồng hộc mười mấy giây mắt lớn trừng mắt nhỏ yên tĩnh lại.
Nguyễn Tứ bỗng nhiên lau mặt mình, cả giận nói: “Mẹ kiếp! Thánh địa của ông đó! Con gái còn chưa có hôn lên đâu!”
Tần Tung cười lạnh, “Sướng không??”
“Sướng cái mặt em!” Nguyễn Tứ đập gối đầu lên mặt cậu, “Tối nay có khi là em khóc đấy!”
Chờ chiến tranh dừng lại, gối đầu bị đập bung ra, lông ngỗng bay lên hết. Chăn mền rơi dưới đất, ga giường rơi xuống một nửa.
Tần Tung đã mặc quần đùi vào, đưa tay đẩy chân Nguyễn Tứ, nói: “Nặng.”
“Em cút đi,“ Nguyễn Tứ chôn mặt trong giường, “đè chết em.”
“Đến đây.” Tần Tung nghênh ngang trào phúng, “Bò lên đây.”
“Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như em,“ Nguyễn Tứ vén áo thun lên lộ ra vòng eo bị đè ra dấu tay, “lương tâm của em không đau à? Eo của anh sắp gãy mất rồi này.”
“Lương tâm bị chó ăn rồi,“ Tần Tung chỉ chỉ vai của mình, “dấu răng chó còn ở chỗ này nè.”
“Đệt,“ Nguyễn Tứ nhấc chân đạp mặt cậu, “đêm nay muốn tạo phản đúng không.”
“Mặt đẹp trai,“ Tần Tung khàn giọng, “đẹp như vậy mặt anh cũng nỡ đạp?” Cậu chống cánh tay trở mình, đặt lên trên lưng Nguyễn Tứ.
Nguyễn Tứ “phụt” một tiếng thiếu chút nữa phun máu mà chết.
“Không muốn động. Đậy” Tần Tung dán mặt lên lưng anh, “Em muốn báo thù.”
“Báo em gái em.... Áuuuu!” Sau eo bị cắn đau, Nguyễn Tứ lật qua lật lại như cá muối, “Eo sắp phế rồi! Thanh niên nhỏ thiện lương Nguyễn Tứ chịu khổ bị bạn nối khố ác độc cắn xé.... Em tự giác chút được không! Còn chưa buông ra!”
“Thanh niên nhỏ thiện lương,“ Tần Tung nhả ra, “Là em.”
Nguyễn Tứ nằm sấp mệt rã rời, anh nói: “Gần đây vận may anh kém thế hả (*)? Hôm nay muốn mạng mà...” Nói đến đây anh đột nhiên chống người lên, “À, quên làm bài tập rồi.”
(* gốc là thủy nghịch, một từ thông dụng trên Internet, đầy đủ là “thủy tinh nghịch hành, ý nghĩa gặp chuyện không thuận lợi, vận may kém.)
Tần Tung đè người không nhúc nhích, chuyển mắt sang nhìn lên tường, “Vui quá đi, hai giờ rồi.”
“Chậc,“ Nguyễn Tứ lại đổ xuống, “Không kịp rồi.”
Tần Tung bị chọc cười, run rẩy cả buổi, ngứa đến nổi Nguyễn Tứ cũng cười theo.
“Ngày mai em sẽ đại biểu đoàn tham quan an ủi anh.” Tần Tung nói, “Nhiệt liệt chúc mừng anh Tứ lại không làm bài tập.”
“Anh rất muốn đánh em.”
“Được.” Tần Tung lại cắn lên eo anh một cái, “Hiện giờ ai ngứa da? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt nha Nhuyễn Nhuyễn.'
“Mẹ nó...” Nguyễn Tứ chợp mắt, “Ông đây tử trận rồi.”