Trong mắt Nguyễn Tứ, giọng hát của Tần Tung là vũ khí có sức sát thương cực cao. Hồi cấp hai có một buổi hợp xướng, bởi vì trông Tần Tung ngoan ngoãn nên được chọn làm người dẫn đầu, lúc diễn tập vừa mở miệng, Nguyễn Tứ thấy giáo viên âm nhạc gần như muốn quỳ xuống. Bởi vậy Tần Tung bị đặt ở hàng ghế sau, được mọi người che lại. Chờ lúc biểu diễn chính thức lại bởi vì nơ quá lớn che hết cả cổ và cằm, cả quá trình phải ngửa đầu gào thét. Lúc đài truyền hình địa phương tiếp sóng còn đặc biệt cho Tần Tung hai giây cận cảnh, hiện giờ Lý Thấm Dương còn lưu video đó, mỗi dịp lễ tết là cười như được mùa. Chuyện này từng làm Tần Tung khóc nghiêng trời lệch đất khi còn học cấp hai.
“Khó nghe lắm hả?” Cậu khóc nức nở hỏi, “Em thấy rất hay mà.”
Lúc ấy còn nhỏ, Nguyễn Tứ nói chuyện không trái hề với lương tâm, thẳng thắn bảo, “Em bị ảo giác à.”
Tần Tung ôm nơ khóc to cả đường, nước mũi và nước mắt cọ hết trên lưng Nguyễn Tứ thừa dịp lúc anh đang đạp xe. Về đến nhà, Nguyễn Tứ cảm thấy trên lưng ướt đẫm mới nhìn vào gương thấy dính một đống lớn, vọt vào phòng ngủ cầm gối điên cuồng đập lên Tần Tung đang vùi đầu vào trong chăn lộ ra nửa người.
Ký ức sâu sắc.
“Anh như vậy nữa sẽ mất em đó.” Tần Tung nói.
“Sao anh có thể mất em được chứ.” Nguyễn Tứ cười đến đau mặt, “Anh sẽ ở cạnh em như vậy lâu ơi là lâu.”
“Ai vậy với anh.” Tần Tung kéo mép mũ rơm xuống, “Em chỉ là một tên chiến ngũ tra*, cầu xin buông tha.”
(*chiến ngũ tra là viết tắt, câu hoàn chỉnh là “cặn bã chỉ có sức chiến đấu năm phần“. Nó thường được dùng để mô tả ý nghĩa của hiệu quả chiến đấu thấp, thiếu năng lực…)
“Chiến ngũ tra mới thú vị chứ.” Nguyễn Tứ xoay người lại cắt cà chua, “Người khác không có đãi ngộ này.”
“Cảm động quá trời.” Tần Tung nói, “Sắp khóc rồi đây.”
“Giữ lại đi.” Nguyễn Tứ cười, “Không thì lát nữa thiếu nước đấy.”
Tần Tung: “...”
“Hôm nay là ngày mấy?” Nguyễn Tứ nói: “Hai ngày nay anh muốn gọi điện thoại cho Bảo Bảo mà cứ quên mãi.”
“Muốn em nhắc anh?” Tần Tung nói, “Khen em đi.”
Nguyễn Tứ quay đầu lại, thâm tình nói, “Em đã đẹp trai như vậy rồi, anh nên khen thế nào mới không có vẻ mạo phạm đây?”
“...” Trong lúc nhất thời Tần Tung không biết nói gì, dưới ánh mắt chuyên chú của Nguyễn Tứ, tim cậu vô thức đập nhanh hơn. Cậu dịch chân, “Kỹ năng nói lời âu yếm này của anh là luyện với ai mà mượt vậy?”
“Với em đó.” Nguyễn Tứ nhẹ nhàng huýt sáo vui vẻ với Tần Tung, ánh mắt trêu tức.
Tần Tung nhìn chằm chằm Nguyễn Tứ một lúc lâu, cuối cùng kéo giỏ chặn giữa hai người, yên lặng ôm chặt ngực.
Nguyễn Tứ: “...”
“Em chờ chút.” Nguyễn Tứ nói, “Sao giống như anh muốn cưỡng hôn em quá vậy!”
Hai người nướng dưới nắng nóng động tác nhanh nhẹn, đến lúc hoàng hôn đã hái xong hết, lại cầm giỏ xem qua một lần, thu thập sạch sẽ các chấm đỏ. Bởi vì động tác nhanh và hiệu quả tốt nên tiền lương hôm nay cao hơn nơi khác. Hai người đi đến quầy ăn vặt mua sữa canxi AD như một đôi công việc.
Buổi tối trở về ăn cơm cũng không nói chuyện, hai người đói bụng làm xong một bàn cơm nhỏ. Lúc tắm rửa Tần Tung xối nước cách rèm vải bông, Nguyễn Tứ đứng trước bồn rửa tay vuốt cằm mình, phát hiện có một ít chỗ bị đâm tay.
“Em có mang theo lưỡi dao không?” Nguyễn Tứ hỏi.
“Muốn làm gì?” Tần Tung vén tóc lên, “Em chỉ tắm có mười lăm phút, đến nỗi phải lấy lưỡi dao sao?”
“Không.” Nguyễn Tứ ngẩng đầu nhìn cằm mình, “Anh cảm thấy anh sắp mọc râu rồi.”
“Để dài đi, không cạo được.” Tần Tung tắm xong, “Mẹ anh nói hiện giờ càng cạo sẽ càng dày, đợi thêm vài năm nữa đi.”
“Của em dài lắm hả?” Nguyễn Tứ kéo rèm ra, thò đầu vào nói, “Anh xem với.”
Tần Tung đóng nước lại xoay người, “Làm phiền anh lấy hộ em cái khăn mặt. Của em mà —— nhỏ à.” Tần Tung nhận khăn mặt lau tóc, “Vẫn là một thiếu niên xinh đẹp, ông chú thô to hâm mộ chứ?”
“Ông chú thô to?” Nguyễn Tứ nói, “Nhìn mặt anh rồi nói lại lần nữa coi.”
Trên đầu Tần Tung trùm khăn mặt, bắt đầu mặc quần đùi, cậu không mặc áo thun, sờ cằm Nguyễn Tứ, “Chỉ mới một chút, không cần cạo, ngoại trừ em thì có ai nhìn ra được đâu?”
“Cứ cảm thấy không quen lắm.” Nguyễn Tứ ném áo thun cho cậu: “Em phơi nắng thành gấu trúc luôn rồi.”
“Em nhìn cái đã.” Tần Tung mặc áo thun, nâng mặt Nguyễn Tứ lên, nhìn chằm chằm cả buổi, “Không rõ lắm.”
“Không thể cạo thì thôi.” Nguyễn Tứ nói, “Em đừng có lấy ngón út gãi như đúng rồi được không? Ghẹo mèo hả?”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi đương nhiên phải gãi vài cái.” Tần Tung buông lỏng tay.
Hai người ngã xuống giường, gáy Tần Tung bị nắng đốt rất ác, qua vài ngày nữa sẽ bị cháy nắng. Nguyễn Tứ nằm sấp trên giường nói, “Gáy em phải thoa thuốc rồi, mai em hỏi bà nội đi.”
“Ngày mai mặc áo sơ mi là được.” Tần Tung tắt đèn.
Hai người đắp chăn mỏng, không bao lâu đã ngủ mất. Lúc Nguyễn Tứ xoay tròn 360 độ đầu nằm ngang ngực Tần Tung, đè Tần Tung nửa tỉnh nửa mê không thở nổi, cậu đẩy người đến vai trái mình để Nguyễn Tứ gối đầu ngủ. Nửa đêm Nguyễn Tứ luôn cảm thấy sau gáy khó chịu, nằm luôn thành hình chữ nhân, đầu lắc trái lắc phải tìm chỗ thoải mái, cuối cùng hai người dựa đầu vào nhau ngủ mê man.
Buổi sáng Tần Tung còn đang mơ mơ màng màng, bên eo đột nhiên bị người ta đạp một cước không hề phòng bị lăn từ trên giường xuống đất. “Bịch” một tiếng làm Nguyễn Tứ cũng phải bất ngờ ngồi dậy.
“...” Nguyễn Tứ vẫn còn đang buồn ngủ.
Tần Tung chống người đứng dậy, đầu ngã vào trong chăn, nửa người dưới còn ngồi trên mặt đất.
“Tỉnh lại.” Nguyễn Tứ đẩy đầu cậu, “Ngã đến choáng hả?”
Tần Tung buồn bực trong chăn nói một câu hàm hồ không rõ.
Nguyễn Tứ cúi đầu, “Hả?”
“Ngốc luôn rồi!” Tần Tung ngẩng đầu, “Một cước của ngài đạp rất chuẩn, thiếu chút em lăn lông lốc luôn.”
“À,“ Nguyễn Tứ cười, “Anh ngủ choáng váng, cứ tưởng đang nằm mơ. Bao năm qua anh đá em bao lần đâu? Đứng dậy nào.”
Tần Tung bò lên giường, “Nói chuyện nhìn lương tâm tí đi, anh chưa từng đạp?”
“Tại sao anh không nhớ nhỉ?” Nguyễn Tứ nghiêng người, “Chứng cứ đâu? Không có đúng không.”
“Nhìn đây.” Tần Tung nhấc vạt áo lên lộ ra cơ bụng, “Dấu vẫn còn ở đây.”
Cơ bụng và ngực trắng nõn giấu dưới quần áo, cánh tay lại bị phơi nắng đen thui, hai màu khác biệt bắt mắt, nhưng đều rất có đường cong, nhất là cơ bụng, không biết có phải oắt con này đang cố ý nhịn thở không, thoạt nhìn còn khá cứng.
“... Em có thể đừng một lời không hợp là lộ thịt không?” Nguyễn Tứ xoa mạnh chóp mũi, “Đệt.”
“Đệt?” Tần Tung khiếp sợ nhìn anh.
Nguyễn Tứ nói: “... Không, không phải, anh không có, em đừng...”
“Đừng có cái gì.” Tần Tung túm vạt áo xuống, “Em là người đứng đắn nói gì cũng không hiểu hết.”
Nguyễn Tứ: “...”
“Anh còn phải ngủ thêm một lát nữa.” Nguyễn Tứ nói, “Quỳ xuống cầu xin chàng trai nhỏ Tần Tung buông tha.”
“Hôm nay anh phải giữ nhà.” Tần Tung nói, “Hôm nay em chỉ đi xây hàng rào thôi.”
“Lúc đi hỏi ông nội cái mũ rơm lớn đi.” Nguyễn Tứ kéo chăn lên, “Hôm nay nhớ mặc áo sơ mi của anh đó, em không bình thường lắm rồi.”
Quần áo Nguyễn Tứ đa phần là áo thun, chỉ có mấy chiếc áo sơ mi mà còn rất ít mặc, trong đó có một cái áo kỳ lạ nhất do Lý Thấm Dương đặc biệt đề cử. Một cái áo hoa cúc vàng nhỏ in trên nền xanh, Nguyễn Tứ nhìn vào gương một lần hận không thể tự đâm hai mắt mình.
“Nếu anh không đến.” Tần Tung nói, “Vậy em chỉ có thể ở đó mọc rễ nảy mầm chờ nở hoa.”
“Tần Hoa Hoa.” Nguyễn Tứ đập lên lưng cậu một cái, “Được được được, anh sẽ canh giờ đến.”
Chân trời có tiếng sấm, sắc trời màu xám vô cùng oi bức. Lúc Nguyễn Tứ đứng dậy đi về lại quay đầu nhìn Tần Tung, Tần Tung ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá nhìn sang.
“Anh về đây.” Nguyễn Tứ lại nói một lần nữa.
“Anh đang đi ngược lại đó.” Tần Tung cười, “Dậm chân tại chỗ à?”
“Buổi chiều ngoan ngoãn chờ anh.” Nguyễn Tứ nói, “Xem ra hôm nay có mưa lớn rồi.”
Tần Tung gật đầu, Nguyễn Tứ mới thật sự trở về.
Cả buổi chiều vẫn không viết được thứ gì, Nguyễn Tứ gõ bút lên mặt bàn, trong tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót nhìn bụi lau sậy đang đung đưa theo gió nơi ao nước xa xa. Nhìn anh như đang suy nghĩ, kì thực trong đầu vẫn trống rỗng.
Trạng thái này rất tốt, tự nhiên sẽ có chút ý tưởng, cũng tự nhiên tiến vào hồi ức. Nhẹ nhàng nghĩ về mọi thứ, không dễ kẹt.
Khi Nguyễn Thắng Lợi vỗ lưng anh, anh sợ tới mức thiếu chút nữa ném cây bút ra ngoài.
“Ông nội.” Nguyễn Tứ vẫn còn hết hồn, “Khinh công tuyệt thế!”
“Bà nội con gọi con mấy tiếng rồi mà không thấy phản ứng.” Nguyễn Thắng Lợi nhìn vào trang giấy trống rỗng của anh: “Vạn sự khởi đầu nan, còn mài bút à?”
“Đang suy nghĩ ạ.” Nguyễn Tứ khép nắp bút lại, “Bị một chưởng của ông đánh đến không còn gì luôn.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Nguyễn Thắng Lợi chỉ chỉ trời, “Trời mưa rồi.”
Nguyễn Tứ mới nhận ra mưa đang rơi xuống lộp bộp, trong lúc nói chuyện không ngừng lớn hơn, sắp mưa tầm tã rồi. Anh đột nhiên đứng lên, “Tới giờ rồi, con đi đón Tần Tung đây.”
“Chuẩn bị ô rồi đó.” Nguyễn Thắng Lợi gọi lại ở phía sau: “Con nhớ chú ý nhìn đường, mỗi khi trời mưa chỗ nào cũng có bùn đất.”
Nguyễn Tứ đáp một tiếng, cầm ô đi ra ngoài.
Trên đường không dám lề mề mà chạy rất nhanh, lúc tìm được Tần Tung cậu đang dựa vào cửa nhà kho xé một trang giấy bài tập cũ. Rõ ràng là đôi bàn tay xinh đẹp, nhưng lại vô cùng vụng về mãi cũng chẳng học được cách gấp origami mà Nguyễn Tứ dạy, mũi thuyền cũng nhét thành hình tròn.
“Mẹ kiếp.” Nguyễn Tứ thu ô chen vào bên cửa, “Ai đâm thủng trời vậy, như bị rò rỉ í.”
“Mấy ngày nay nóng quá.” Tần Tung còn đang gấp giấy, “Mưa to mới mát mẻ.”
“Về nhà cũng rất mát mẻ.” Nguyễn Tứ kéo áo khoác ném lên lưng cậu, “Xong rồi hả?”
Tần Tung khoác áo khoác của anh, “Xong rồi, động tác rất nhanh. Ngày mai trời mưa thì không cần đến, ngày mưa không có gì để làm.”
“Vậy ngày mai anh phải ngủ đến trưa mới dậy.” Nguyễn Tứ nói, “Em đừng giày vò anh.”
“...” Tần Tung khoác áo khoác, “Em đã giày vò anh cái gì, em là thanh niên ngoan ngoãn.”
“Không thì buổi tối anh xuống đất ngủ.” Nguyễn Tứ run ô, “Giường nhỏ quá, không để ý lại đạp em lăn xuống đất.”
“Không được.” Tần Tung không thương lượng, “Dưới đất nhiều trùng, anh muốn ngủ với đống trùng đó hả?”
Nguyễn Tứ run rẩy, “Buồn nôn quá.”
“Anh cũng biết à.” Tần Tung nói, “Buổi tối em có cách.”
“Cách gì?” Nguyễn Tứ hỏi.
“Trói lại.” Tần Tung vuốt cằm, “Chẳng phải bà nội có tơ lụa đỏ rất dài đó sao, trói từ phía sau, em còn có thể thắt nơ cho anh.”
Nguyễn Tứ: “...”
“Biến thái.” Nguyễn Tứ rốt cục có thể ôm ngực nói người khác, “Lưu manh!”
“Ai lưu manh?” Tần Tung bày ra biểu cảm nói đạo lý, “Mấy ngày trước là sờ eo em đó? Ai vậy?”
Nguyễn Tứ không nói gì, im lặng ngậm miệng lại.
“Gì vậy.” Tần Tung nói, “Em còn chưa hỏi tội đó, nửa đêm anh sờ em là muốn làm gì?”
“... Anh không làm gì cả.” Nguyễn Tứ chân thành nhìn cậu, “Em trai, anh chỉ sờ xem em có cứng hay không thôi.”
Vừa dứt lời, hai người: “...”
Mẹ kiếp.
Nguyễn Tứ không nói gì giơ tay che mắt, “Không phải, anh nói cơ bụng, cơ bụng...”
“Cứng rồi.” Tần Tung cắt ngang lời anh, “Em cứng đó, anh muốn đánh em không?”
Sấm sét vang lên ầm ầm, tay Nguyễn Tứ còn chưa kịp lấy xuống đã nghe thấy Tần Tung nói tiếp.
“Ai nói với anh là em thẳng.”
Mưa lớn đùng đùng đổ xuống, cửa nhà kho được làm bằng sắt bị đập lên phát ra tiếng vang. Nguyễn Tứ nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Tần Tung qua ánh sáng từ khe hở ngón tay. Chiếc thuyền giấy vụng về bị ném xuống nước mưa, chữ viết mờ dần. Tần Tung liếc mắt sang, ánh mắt đó khiến Nguyễn Tứ không dám trốn tránh.