Gai Mềm

Chương 9: Chương 9: Phong thư




Edit: Huyên

Tuổi thơ thoáng cái trôi qua, năm đó đuổi theo chuồn chuồn trong bụi cỏ lau còn chưa bắt được thì đám nhóc đã nhanh chóng trở thành thiếu niên. Lên cấp ba Nguyễn Tứ bắt đầu nhận được các kiểu phong thư khác nhau, làn váy thiếu nữ lay động qua bụi hoa, phong văn tràn ngập ý thơ nhét đầy rổ xe và ngăn kéo của anh. Nhóc con khi xưa chỉ biết chạy tung tăng chơi bóng giờ đã trở thành thiếu niên được nhiều người hoan nghênh.

Chuông xe không kiên nhẫn rung lên, Nguyễn Tứ ngồi trên xe đạp, uống một hơi hết hộp sữa đậu nành.

Tần Tung ngồi lên chỗ ngồi phía sau, nói: “Em ngủ quên mất.”

“Trễ giờ rồi.” Nguyễn Tứ chở theo người cố gắng tăng tốc, phóng tới trường học nhanh như tia chớp. Tóc đen bị làn gió làm lay động, mềm mại quét vào bên tai, vành tai bỗng nhiên bị Tần Tung đụng đụng, Nguyễn Tứ nghiêng đầu cọ xát vai nói: “Đừng động tay động chân, lát nữa ngã bây giờ.”

“Sao lại xỏ lỗ tai.” Tần Tung xích lại gần nhìn, phát hiện chỉ xỏ một bên, cái gì cũng không đeo, cậu nói: “Lúc trước chẳng phải anh bảo là ẻo lả à.”

“Hiện tại anh cảm thấy nó đẹp trai, sao nào.” Nguyễn Tứ nói.

Xe đạp đột nhiên bị ép phải giảm gia tốc không báo trước, hai người bỗng nhiên bị xóc nảy trăm miệng một lời: “Đệt!”

“Thông báo trước có được không.” Tần Tung đụng đầu vào sau vai anh, “Anh đẹp trai!”

“Có nhiều lí do,“ Nguyễn Tứ nói, “Được thôi, tiếp theo —— Đậu má!” Anh bị xốc đến suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.

Tần Tung cười không ngậm được mồm, cằm đặt trên vai anh, cấn cấn hơi ngứa. Lúc đến cửa trường học đã nhìn thấy Khổng Gia Bảo đeo băng đỏ đứng gác kiểm tra thẻ trường, Nguyễn Tứ huýt sáo, có người gọi: “Dừng xe để vào trường học!”

Khổng Gia Bảo quay lưng lại giả bộ như buộc giây giày, không ai ngăn cản nên Nguyễn Tứ vèo một cái xông vào cổng. Lúc chạy qua sát vai Khổng Gia Bảo nghe một tiếng “Hẹn gặp lại”, trên lưng bị người đập lên một cái. Cậu nhìn chầm chầm cổng rường hồi lâu mới lấy tờ giấy trên lưng xuống.

Vẽ một con lạc đà Alpaca. (Ý là tiếng chửi thề)

“Đệt,“ Khổng Gia Bảo cười ra tiếng: “Nhạt nhẽo.”

Cả hai phi nước đại đến dãy phòng học, lúc sắp tách ra ở đầu hành lang Nguyễn Tứ vứt cái túi cho Tần Tung.

“Trong ấy có cơm hộp, mẹ anh rán trứng gà và chả giò cho em. Giờ ra chơi nhớ ăn đấy, buổi tối thì tự đem về.”

“Vậy tan học gặp lại.” Tần Tung nhận túi xong bước lên hai bậc thang rồi quay người nói, “Quên nữa, moah moah của ngày hôm nay.”

“Điên à!” Nguyễn Tứ cười nói.

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm giáo dục giẫm giày cao gót trên hành 'cộp cộp' kêu vang dội. Cô chống nạnh nói: “Nè! Không biết vào lớp à! Còn ở đó mà moah moah. Cô nhìn thấy em rồi nha Nguyễn Tứ! Hai đứa con trai thì làm gì đó!”

“Không có gì ạ.” Nguyễn Tứ đứng trước cửa lớp quay mặt lại, chớp chớp mắt với cô, “Vậy em cũng cho cô một cái nhé, moah moah cô Hoàng!”

“Ha.” Hoàng Giai Lệ bị anh chọc cười, “Lo mà vào lớp học đi!”

Bên này Tần Tung còn chưa bước vào cửa lớp thì chủ nhiệm lớp đã quát: “Đứng lại!” Rồi bước đến hỏi cậu, “Ôm cái gì đó?”

Tần Tung thành thật đáp: “Cơm sáng ạ.”

“Trường học quy định không cho phép ăn cơm trong lớp học, mới sáng sớm đã đầy mùi.” Chủ nhiệm lớp liếc cậu một cái, nói: “Em còn không nỡ? Vậy đi, nếu em có thể đứng ở đây ăn xong trong vòng ba phút thì em có thể vào lớp.”

Tần Tung mở hộp cơm ra, bên trong có hai quả trứng gà và bốn cái chả giò. Cậu giải quyết trong hai ba cái, cơ bản là không cần đến ba phút. Ăn xong còn có hơi chưa thỏa mãn, ung dung đóng hộp lại rồi gật đầu với chủ nhiệm lớp, bình tĩnh nói: “Vậy em vào lớp đây.”

Chủ nhiệm lớp: “...”

Nguyễn Tứ đưa tay vào học bàn lấy sách giáo khoa, nhưng lại mò ra một hộp sô cô la, cúi đầu xem kĩ thì còn có một phong thư màu xanh nhạt bị đè ở phía dưới. Khổng Gia Bảo nhô đầu lên từ bàn sau, nói: “Cô bạn này tới sớm nhỉ, giống như đặc công, đến bây giờ tớ còn chưa thấy người thế nào nữa.”

“Cực khổ ngài quan tâm như thế.” Nguyễn Tứ không đụng đến sô cô la mà mò vào trong túi áo khoác, quả nhiên tìm được mấy viên kẹo bạc hà. Anh ném một viên vào trong miệng, mở sách ra che nửa gương mặt, dựa vào phía sau nói với Khổng Gia Bảo, “Tớ cũng chưa từng gặp.”

“Nè,“ Khổng Gia Bảo cũng lấy sách che lại, “lợi hại như vậy. Trong thư cô ấy không nói học lớp nào à?”

“Không thấy.” Nguyễn Tứ nói: “Mỗi ngày chơi bóng xong trở về đã trễ rồi, tắm một cái ngã đầu thì ngủ mất tiêu.”

“Anh bạn, tớ cảm thấy cậu ung dung ghê ha.” Khổng Gia Bảo khịt mũi coi thường, “Mấy ngày trước còn ngồi trên ban công nghe Tần Tung đánh đàn đó.”

“Hai chuyện khác nhau mà.”

Trên bục giảng có tiếng nhắc nhở, Khổng Gia Bảo chột dạ, ngoan ngoãn mà lui về chỗ ngồi, chưa đến mấy phút đã quên bén việc này đi, Nguyễn Tứ cũng không nhắc lại.

Lúc tan học Khổng Gia Ngọc còn đang làm đề toán, trên sống mũi đỡ cái mắt kính dày như đáy chai bia. Cậu thấy Tần Tung muốn đi, vội vàng lôi kéo cặp sách, nhất định phải nhờ Tần Tung giải thích cái đề mới cho đi. Chờ lúc Tần Tung xuống lầu đã trễ hơn hai mươi phút so ngày thường, trường học đang mở đài phát thanh, không biết lớp nào lại chọn bài Quả táo nhỏ.

Ánh nắng đổ xuống nhà xe quá chói mắt. Nửa bên mặt Nguyễn Tứ bị bóng tối che đi, còn lại vẻ đẹp trai bên kia, anh đang cúi đầu nói chuyện với người khác, trong tay còn cầm quả bóng rổ.

Nói chuyện với một cô gái.

Tần Tung tạm dừng bước chân, dựa lên cây cột chứ không đi qua.

“Cảm... Cậu... Nhưng tớ... Em là quả táo nhỏ của anh...”*

(*vế trước là câu nói của anh Tứ, vế sau là lời hài hát.)

Quả táo nhỏ - Luân Tang

https://youtu.be/Ix-0R7WjrEw

Định mệnh.

Tần Tung nhỏ giọng nói, giọng nói của Nguyễn Tứ hợp làm một với bài hát được phát trong đài phát thanh. Đầu ngón tay cậu vô thức tìm kiếm kẹo bạc hà trong túi, nhìn bóng dáng Nguyễn Tứ lắc lư. Không bao lâu cô gái đối diện đột nhiên quay người chạy đi, Nguyễn Tứ sờ mũi, không rõ ý mỉm cười, quay đầu đã nhìn thấy Tần Tung.

Nguyễn Tứ đưa tay ném bóng rổ cho Tần Tung, Tần Tung vững vàng đón lấy.

“Đi.” Nguyễn Tứ ngồi lên xe, “Về nhà nào.”

“Hôm nay không chơi bóng à?” Tần Tung ngồi lên chỗ ngồi phía sau.

“Nghỉ ngơi mấy ngày.” Nguyễn Tứ nói: “Làm gì trong lớp đó, kéo dài đến tận giờ.”

“Giảng bài cho Khổng Gia Ngọc.” Tần Tung xé vỏ kẹo, gọi: “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Đừng có gọi anh như vậy được không hả! Aiis, em đứng trên lầu gọi như vậy làm anh không muốn đi học nữa...” Lúc Nguyễn Tứ nghiêng đầu thì bị nhét viên kẹo bạc hà, anh ngậm trong miệng, cảm giác mát lạnh lan trên đầu lưỡi, “đừng hối lộ anh.”

“Xin phép lãnh đạo,“ Tần Tung nói: “Ngày mai em qua phòng anh được không.”

“Phê duyệt.” Nguyễn Tứ nói: “Ngày mai anh muốn qua màn, em nhớ mang 3DS qua.”

(* Nintendo 3DS, viết tắt là 3DS: là một hệ máy chơi game cầm tay, được phát triển và chế tạo bởi Nintendo. Máy có khả năng tạo ra các hiệu ứng không gian ba chiều mà không cần các thiết bị bổ sung.)

Tần Tung “ừ” một tiếng, ai về nhà nấy không nói gì nữa.

Sáng sớm hôm sau chó trong tiểu khu còn chưa sủa thì Nguyễn Tứ đã tỉnh. Bởi vì ban công vẫn luôn vang lên tiếng “keng keng keng”, đó là chuông liên hệ của anh và Tần Tung, lúc nào muốn tìm đối phương thì kéo chuông. Anh tùy tiệnn mặc áo thun vào, kéo cửa ra đã trông thấy Tần Tung đang dựa vào trên lan can.

Nguyễn Tứ cào đám lông trên đầu của mình, buồn ngủ nói: “Em sao thế.”

Tần Tung ngẩng đầu nói: “Có khả năng em bị điên rồi.”

Nguyễn Tứ: “... Hả?”

Tần Tung nằm sấp, hai người cách xa nhau nửa mét, thì thầm cách không trung. Cậu có chút do dự và khó xử, nói: “Tối hôm qua em... Nằm mơ.”

Nguyễn Tứ tỉnh hẳn, sâu sa nói: “... Anh hiểu, cái này mẹ nó rất bình thường mà.”

Mặt Tần Tung không thay đổi đáp lại: “Sau đó tè dầm.”

Nguyễn Tứ nói: “... Là mộng tinh đó anh bạn nhỏ à.”

“Thế nhưng người em mơ thấy là anh.” Tần Tung hỏi với ngữ khí hồn nhiên ngây thơ: “Chẳng lẽ anh cũng mơ thấy em sau đó mộng tinh à?”

Nguyễn Tứ: “...”

“Anh muốn nói với mẹ anh.” Nguyễn Tứ ngáp một cái, “Sáng sớm đã đùa nghịch lưu manh, nói chuyện với cái giọng ỏn ẻn đó làm anh muốn đánh em ghê.”

“Em nghiêm túc mà.” Tần Tung đưa tay níu cổ áo Nguyễn Tứ lại, lúc kéo xuống lộ ra một mảng ngực trắng bóng, cậu nói: “Cái này con mẹ nó giống y như đúc lúc em nằm mơ!”

“...” Nguyễn Tứ nói: “Đừng kéo, anh lạnh.” Anh kéo cổ áo lại, còn nói: “Được thôi, mơ thì mơ... Trên sách giáo khoa cũng không nói không thể mơ thấy con trai.” Anh cau mày nói: “Có thể mộng tinh thì là bình thường.” Nói xong lại bỗng nhiên kéo cổ áo Tần Tung qua, nói: “Nhưng em không thể nói cho người khác biết! Lần sau mơ Khổng Gia Bảo đi!”

Tần Tung: “...”

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ai ngờ chưa đến nửa tháng, Tần Tung đã nghe Khổng Gia Bảo nói Nguyễn Tứ yêu sớm. Nguyên nhân là một tuần lễ trước gặp trời mưa, Nguyễn Tứ giúp tổ thể dục chuyển thiết bị, được một cô bé che dù cho cả đường. Nguyễn Tứ đang đeo tai nghe nghe đến câu hát “Trời xanh đợi mưa phùn, còn ta đang đợi người (*)” phối hợp với ngày mưa rồi lại nhìn cô bé đó, lập tức cảm thấy đây là duyên phận.

(* một câu trong bài Sứ Thanh Hoa)

Sau khi Tần Tung nghe xong biểu thị: “Em cảm thấy đầu óc anh bị nước vào.”

“Đây là tình đầu ý hợp, thuận nước đẩy thuyền.” Nguyễn Tứ bóp cổ áo Tần Tung từ phía sau, đè cậu lại nói: “Em có thể tỏ vẻ chúc mừng chút được không? Nói vài câu hay ho để cho anh thoải mái đi.”

“Thật đáng mừng.” Tần Tung nói.

Hai người mới đánh cầu xong, dựa vào nhau như thế mồ hôi dính lại hết. Nguyễn Tứ không buông tay, cứ treo cánh tay như vậy mà uống nước. Tần Tung ngẩng đầu nhìn, nói: “Bạn gái của anh đến kìa.”

“Đừng nói chữ này.” Nguyễn Tứ ném bình nước vào trong ngực Tần Tung, “Cho mẹ anh nghe được rồi đến đánh anh à, anh đây là tình yêu vườn trường xanh thẳm hồn nhiên nhá.”

“Không phải,“ Tần Tung liếc anh một cái, “Nữ, bằng tuổi, bạn bè thì gọi là bạn gái, anh nghĩ đi đâu không nhỉ.”

Nguyễn Tứ hạ giọng: “Tên tè dầm em hiểu được cũng không ít nha.”

“...” Tần Tung nói: “Con mẹ nó không phải anh nói gọi là mộng ——”

Cô gái đứng trước mặt ngượng ngùng đưa chai nước, hết nhìn Tần Tung rồi lại chuyển sang Nguyễn Tứ, gọi “Nguyễn Tứ.” Trên sân bóng nhất thời có tiếng huýt sáo không có ý tốt, Nguyễn Tứ vỗ lưng Tần Tung một cái, đứng lên cười với cô bé.

Tần Tung không đụng đến chai nước cô bé để bên cạnh mà uống hết nửa chai Nguyễn Tứ ném đến, dựa lên ghế nhìn anh đứng bên cạnh nói chuyện với người ta. Khổng Gia Bảo lau mồ hôi ngồi xuống, cũng nhìn qua.

“Tên đàn ông căn bã thay lòng đổi dạ này.” Khổng Gia Bảo nói, “Rõ ràng nói là yêu mình nhất.”

“Em sẽ nói lại lời này cho Lê Ngưng.” Tần Tung nói.

“Em trai à, có máu đùa tí được không.” Khổng Gia Bảo nói: “Em nhìn chằm chằm hai người họ làm gì? Đồ Nguyễn Tứ không tim không phổi này đã phản bội tổ chức Hoàng kim cô lang chúng ta, anh quá thất vọng về nó rồi. Ài, có phải em rất ghen tị không?” Khổng Gia Bảo dùng tay quơ quơ trước mặt Tần Tung, “Nghĩ gì thế.”

“Nghĩ có phải em nên mua một cái xe đạp khác không.” Tần Tung thu hồi ánh mắt, nói: “Em có dự cảm chiếc xe tư gia của em sắp bị chiếm dụng rồi.”

“Vậy ngài đi ra ngoài nâng đôi tay tôn quý lên mà chạy, bảo đảm vừa nhanh lại vừa thoải mái, vượt gió bốn phía, bỏ xa xe tư gia mấy con phố.” Khổng Gia Bảo cười nói: “Thật sự cảm thấy không thoải mái à?”

“Không có.” Tần Tung đứng dậy ưỡn bả vai, đáp lạp: “Thoải mái khắp cả người.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đến cùng là Tung ngốc bạch ngọt hay là Tung tâm cơ đây.

Đoán đi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.