Gái Một Đời Chồng

Chương 19: Chương 19




Tối hôm đó Dũng và Lành không ai ngủ được. Mỗi người một một suy nghĩ riêng, nhưng chung quy lại vẫn là day dứt không yên...

Sáng hôm sau Dũng không ăn sáng ở nhà, mà đi làm luôn. Lành gọi Cốm dạy đi học phát hiện chán Cốm nóng bừng bừng, mặt mũi đỏ hết lên. Lục tung tủ thuốc cũng thấy cái kẹp nhiệt độ. Gần 40°C, tay chân Lành luống cuống giặt tạm cái khăn ấm lau qua người cho Cốm. Gọi điện cho Dũng 3, 4 lần mà chẳng thấy ai nghe máy...

Sốt ruột quá Lành đành gọi taxi, hai cô cháu vào viện trước:

- Chú ơi, chú giúp cháu chạy nhanh lên tí nữa được không?

Tài xế lái xe nhăn mày, khó chịu:

- Như này là nhanh lắm rồi đấy cô ạ. Đường đường thành phố, đang giờ cao điểm ai mà chạy nhanh được...

- Cháu xin lỗi, cháu lo quá...

Vào bệnh viện bác sĩ xác định Cốm bị sốt virus. Phải nằm lại theo dõi thêm, không có gì nghiêm trọng lắm. Lành mới yên tâm đi làm thủ tục nhập viện...

____

Dũng ở công ty nổi nóng liên tục:

- Dự án KMI đường 56, bị hoãn cả tuần nay tại sao tôi không biết gì?

Một vị cán bộ cúi gằm mặt xuống:

- Là lỗi của bọn em, sếp thư thư cho bọn em vài ngày, bọn em sẽ tìm cách xử lí nhanh nhất ạ...

“Rầm...rầm...”

Tay Dũng đập mạnh lên bàn, tài liệu văng tung tóe:

- Thư thư cho các cậu thì ai thư thư cho tôi? Ai thư thư cho khách hàng?

Cả căn phòng rộng lớn không ai nói câu gì, tiếng “lạch cạch”gõ bàn phím của Dũng càng lúc càng nhanh...Khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng, sợ sệt. Từ ngày sếp li hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên sếp nổi nóng, tức giận đến vậy...

“Cạch...”

Cửa phòng mở ra như một sự may mắn, trợ lí vội vàng đứng trước mặt Dũng:

- Có điện thoại cô Lành gọi tới ạ...

Dũng vẫn lầm lì, bực bội:

- Tắt đi, đang họp...

- Nhưng cô ấy gọi từ sáng đến giờ 6 cuộc rồi...

Dũng cau có, gắt lên:

- Tôi nói cậu không nghe thấy gì à?

Trợ lí biết điều không nói thêm câu gì, lặng lẽ xin lỗi rồi đi ra ngoài...

Hơn 4h chiều, Dũng về qua trường đón Cốm. Cô giáo nói nay Cốm không đi học, Dũng mới giật mình ngớ người ra. Bật điện thoại lên màn hình tối om, không còn cục pin nào máy sập nguồn rồi....

Phóng xe về nhà, thấy cổng khóa trái Dũng càng sốt ruột hơn. Đúng lúc chuẩn bị đi tiếp, thì chú Toàn hàng xóm gọi lại:

- Hình như cái Cốm nó bị ốm, cô giúp việc nhà cậu đưa nó đi viện từ sáng rồi. Cậu không biết à? Sao giờ còn ở đây? Hay cô ấy không gọi điện cho cậu?

- Dạ không. Điện thoại cháu hết pin, cháu không biết...

- Vậy cậu mau vào viện đi, cả ngày nay tôi cũng chưa thấy cô ấy về đâu. Hai cô cháu bồng bế nhau, tay xách nách mang thương hại lắm...

- Cháu cảm ơn chú, cháu đi luôn đây...

Nói hết câu Dũng lại phi xe đến bệnh viện...

Chiếc xe ô tô sạng trọng, đắt tiền lao vun vút trên đường phố...

Bệnh viện đông nghịt người, tìm mãi cũng ra phòng của Cốm...

Qua cánh cửa kính Dũng thấy Lành đang đút cháo cho Cốm, mồm liên tục thổi “phù phù” vào chỗ Cốm vừa bị tiêm, còn đang dính bông. Tự nhiên có cảm giác ân hận, nghẹn ngào không nói thành lời...

- Ơ bố đến rồi...

Cốm reo lên khi nhìn thấy Dũng, Lành cũng bất ngờ không kém:

- Anh vào với Cốm đi. Bác sĩ bảo Cốm bị sốt virus, phải nằm đây theo dõi...

Dũng ngập ngừng:

- Anh xin lỗi...

Lành xua xua tay:

- Có gì đâu mà phải xin lỗi hả anh, sáng nay thấy Cốm sốt quá...Em gọi cho anh mãi không được, đoán anh đang họp nên mới vội đưa Cốm vào đây. Đến chiều nay em gọi máy lại báo thuê bao. Em đang lo không biết phải nhắn cho anh thế nào, định nháy chị Hoa sang nhà chờ anh, nhưng may quá anh tới rồi...

- Điện thoại anh hết pin. Anh qua trường đón Cốm, cô giáo nói nay Cốm không đi học...Về qua nhà thấy khóa trái cổng, bác Toàn mới ra bảo anh vào đây...

Cốm thấy bố mải nói chuyện với cô Lành, không để ý đến mình. Giả vờ làm mặt xấu giận dỗi quay ngoắt đi. Dũng bật cười, ôm chặt con gái vào lòng:

- Bố biết lỗi của bố rồi...Bố xin lỗi con gái nhé, mai kia Cốm khỏi bố đền cho Cốm cả phòng gấu bông...

Cốm nghe thấy gấu bông, cười tít mắt:

- Con tha lỗi cho bố đó...

Lành bên này gọt hoa quả cho hai bố con ăn...

- Cốm: Cô Lành cũng ăn đi, không phải lo cho Cốm đâu, Cốm hết đau rồi...

Lành xoa đầu Cốm:

- Hôm nay Cốm dũng cảm lắm, cô Lành tự hào về Cốm cực kì luôn....

Cốm được khen lại càng vui hơn...

- Tại Cốm thấy cô Lành khóc, nên Cốm mới dũng cảm đấy. Lần sau cô Lành đừng khóc nhé, Cốm thương lắm...

Dũng mơ hồ trước lời nói ngây ngô của con gái:

- Sao cô Lành lại khóc vậy...?

- Tại cô Lành gọi cho bố mãi mà bố không nghe máy ý....

Lành cười cười, ngại ngùng:

- Không phải thế đâu. Tại cô lo cho Cốm quá thôi...

Cốm ôm bố thì thầm:

- Bố ơi, cô Lành đang nói dối bố đấy...

Dũng gật đầu nháy mắt với con gái. Lành bối rối quay đi:

- Anh ở đây với Cốm nhé, em ra ngoài mua thêm ít đồ...

- Không cần đâu để anh đi cho, tiện thể anh qua nói chuyện với bác sĩ luôn...

Dũng nói xong không đợi Lành trả lời đã bước đi luôn. Cảm giác áy náy càng lúc càng nhiều, nhất là khi vừa nghe Cốm nói Lành khóc...

___

Vài ngày sau nghe tin Trang bị sảy thai, Lâm tìm đến bệnh viện hỏi thăm...

Trang nhìn Lâm oán hận cực độ:

- Anh tới đây làm gì?

Lâm cười đểu giả:

- Gì mà căng thế? Con tôi mất chẳng lẽ tôi không được hỏi à?

- Anh im đi. Con nào con của anh?

Lâm vỗ tay “đôm đốp”

- Khen hay cho trình độ diễn xuất của cô. Lừa thằng nào, chứ lừa tôi thì cô còn non lắm...

Trang tái nhợt mặt đi:

- Cuối cùng anh muốn gì? Lần trước anh đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa cơ mà...

- Trước khác giờ khác. Hơn nữa lúc đó anh không biết em đang mang thai.

Trang không nói gì, cầm xấp tiền ném thẳng vào mặt Lâm:

- Cút...Cút đi...

Lâm nổi điên lao đến túm chặt cổ áo Trang:

- Mày bảo ai cút?

Trang ho sặc sụa, cào cấu đấm đá khắp người Lâm:

- Thả tao ra, thằng khốn nạn....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.