Trang nhăn mặt, đập mạnh vào tay Lâm:
- Đang yên đang lành, tự dưng nhắc đến con làm gì?
Lâm cũng chột dạ theo:
- Anh lỡ mồm, mà cũng có sao đâu. Sớm hay muộn thì nhà thằng Dũng cũng biết. Lại thêm vụ hôm nay nữa, em nghĩ mình vô can được sao? Thôi ngoan ngoãn về chuẩn bị quần áo đi, đợi lấy được tiền chuồn nhanh cho sớm chợ. Hộ chiếu các thứ anh lo hết rồi...
Trang phát khùng trước thái độ ngu dốt của Lâm:
- Anh im đi, không cần anh nhắc tôi tự biết mình phải làm gì...
Lâm lại bắt đầu nhăn nhở:
- Okii...oki...Em thì giỏi rồi...
Lành tuy đau nhưng vẫn còn tỉnh táo để nghe hết mọi chuyện. Thì ra đứa bé trong bụng Trang không phải là con Dũng. Khá khen cho vở kịch hoàn hảo mà Trang đã cất công dựng lên. Cuối cùng lại thảm hại nặng nề trong những toan tính đen tối của mình.
Người đàn bà vì mục đích riêng bản thân không tiếc mang con ra làm vật hi sinh thì mãi mãi sẽ không hiểu được thế nào là hạnh phúc. Trong cuộc sống ai cũng nghĩ mình bất hạnh, ông trời không công bằng nhưng có mấy ai thật sự hiểu chân lí trong đó?
____
Dũng nghe xong điện thoại, quay ngoắt người chuẩn bị đi thì Mạnh gọi với lại:
- Anh về luôn ạ?
- Chứ ở đây làm gì?
Mạnh thấy Dũng kiệm lời, không muốn tiếp xúc với mình cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lắp bắp nói vài câu:
- Em không đến công ty làm đâu. Em không thích kinh doanh. Em muốn nhờ anh nói với bố giúp em. Em nói nhiều lần lắm rồi mà bố vẫn không đồng ý.
Dũng lúc này đang mất hết bình tĩnh, còn hơi sức đâu mà nghe Mạnh trình bày. Đi ngang qua Mạnh trực tiếp ngắt lời cậu ta:
- Muốn gì thì vào nói với bố. Tôi không có quyền cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu. Giờ tôi đang bận, phiền cậu đừng lằng nhằng nữa được không?
Mạnh biết điều không xin xỏ nữa, nhường đường cho Dũng đi qua...
Chiếc xe ô tô đắt tiền lao vun vút trên đường thành phố. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai ngờ tới, cảm giác bất an trong Dũng mỗi lúc một nhiều.
Dũng gọi điện cho thư kí yêu cầu chuẩn bị 500 triệu một cách nhanh chóng nhất. Còn bản thân mình thì đến thẳng nhà Sơn (bạn thân) làm bảo kê cũng có tí máu mặt trong giới.
Hai người suy đi tính lại một hồi quyết định tạm thời không vội báo cho công an. Sợ cảnh đánh rắn động cỏ, sẽ nguy hiểm cho Lành và Cốm...
Sáng hôm sau mới hơn 7h sáng, chuông điện thoại của Dũng đã kêu:
- Anh giám đốc đã chuẩn bị đủ tiền chưa?
Dũng nghiến răng ken két:
- Tao muốn biết tình hình của con gái tao trước....
Đầu dây bên kia như bị chọc giận, mồm rít lên:
- Mày không có quyền ra điều kiện với tao. Nên nhớ giờ ai đang làm chủ trò chơi này...
Dũng chửi thầm trong lòng, Sơn ra hiệu cho Dũng kéo dài cuộc gọi...
- Tao biết mày đang cầm đằng chuôi, nhưng cái gì ra cái đấy. Ít nhất mày phải cho tao biết con gái tao giờ thế nào chứ? Nó có an toàn không? Bọn mày có hành hạ, ngược đãi nó không? Còn cả Lành nữa?
- Không cần nói nhiều, ngay bây giờ mày mang tiền đến ngã tư đèn xanh, đèn đỏ thứ hai đường Z cho tao.
- Hôm qua mày bảo 11h trưa cơ mà.
- ...
“ Tút...tút...”
Lại là những âm thanh quen thuộc. Sơn lắc đầu quay sang nhìn Dũng:
- Bọn này cũng biết chơi đấy, không tìm được vị trí định vị. Sim nó dùng cũng thuộc sim rác, không tra được cái gì?
Dũng mệt mỏi, đưa điếu thuốc lên hút:
- Vậy tao đi giao tiền.
Sơn gàn Dũng lại:
- Mày cứ từ từ...
- Không. Tao nghi vụ này người quen làm, mày đừng cản tao. Tao đang muốn xác minh một số chuyện...
Không ngăn được bạn, Sơn cầm cái áo khoác vứt ở ghế, khoác tạm lên người:
- Vậy tao đi cùng mày. Để tao lái xe cho...
Hơn 30” sau ngã tư đèn xanh đèn đỏ không có dấu hiệu gì, điện thoại Dũng lại reo:
- Biết điều chơi đẹp đấy, đi lên phía trước khoảng 400 m nữa, rồi tiếp tục đi thẳng cho tao..
Theo đường Lâm chỉ dẫn gần 2 tiếng sau trước mặt Dũng là cái nhà kho bỏ hoang lâu ngày...
Sơn xuống xe trước, cầm sẵn chiếc tuýp sắt trong tay...
Đẩy cánh cửa ra Lành và Cốm đang bị trói ngồi giữa nhà. Khóe môi Lành còn rươm rướm máu, quần áo lấm lem rách tơi tả...
“Ầm...”
Dũng vứt thật mạnh chiếc vali xuống sàn, đảo mắt một lượt xung quanh...
Lành mơ màng thấy bóng lưng Dũng như trút được bao nhiêu xui xẻo. Cuối cùng anh cũng đến...
Cốm òa lên khóc:
- Bố ơi...cứu con....
Lâm vỗ tay bôm bốp:
- Anh hùng có khác? Gan lớn nhỉ?
Sơn chĩa đầu tuýp sắt về phía Lâm:
- Tiền mày nhận rồi. Giờ tuân thủ quy tắc thả người ra đi. Bọn tao coi như chưa có chuyện gì xảy ra...
Không một ai lên tiếng, ba bốn gã xăm trổ đầy mình đứng vây quanh Sơn...
Trang bước ra nhìn Dũng giễu cợt:
- Quả nhiên anh lợi hại...
Dũng không trả lời, cũng không bất ngờ lắm. Làm Trang càng điên tiết hơn, gào lên trong căm phẫn:
- Tôi có tiền, có quyền thế, có gì không bằng con ranh con này? Mà anh lúc nào cũng chỉ biết đến nó?
Dũng cười nhạt:
- Cô và cô ấy khác nhau ngay từ trong suy nghĩ của tôi. Cô hiểu không?
Trang nghe xong cười như điên dại:
- Vậy hôm nay tôi giết nó trước mặt anh, xem anh còn cao ngạo nữa không?
Nói thì lâu chứ làm thì nhanh lắm, Lành lại bị Trang túm chặt lấy tóc tát liên tiếp vào mặt...
Dũng xô đến đẩy mạnh Trang ngã lăn ra sàn. Tiện thể bồi thêm cho cô ta hai cái tát cháy má. Bên này Sơn đang cố gắng hạ gục từng người. Còn Lâm chỉ chăm chăm ôm chặt cái vali tiền, không quan tâm đến mớ hỗn độn xung quanh...
Cởi trói xong Lành ôm chặt lấy Dũng, cái ôm như chứa đựng bao lời muốn nói. Cốm ngừng khóc, cũng chạy đến sà vào lòng bố. Hai người lớn, một người nhỏ như trải qua bao nhiêu sóng gió vừa được trở về bên nhau...Mà không để ý khoảng cách con dao trong tay Trang càng lúc càng gần...
“ Phập...”
Lưỡi dao nằm yên vị trên bụng Lành. Trang thích thú càng cười to, Dũng như phát điên đạp mạnh Trang một phát rồi đỡ lấy Lành...