- Con không bênh ai, nhưng nói gì phải đúng chứ...
- Tao nói gì sai nào...?
- Nói chuyện với mẹ chán quá, mợ Lành tốt tính không để bụng chứ như đứa khác chúng nó nhảy bổ lên rồi. Thời giờ muốn kiếm được đứa con dâu như vậy, còn khó hơn lên trời đấy. Mẹ cứ ở đó mà đay nghiến, đến lúc mất rồi lại tiếc ngẩn người ra...
- Thôi mày về đi, ăn nói linh tinh tao càng thêm bực...
Nhìn theo bóng lưng con gái, mẹ ck vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Con với cái, càng ngày càng mất dạy. Học cho lắm vào về nhà mà cãi mẹ...
Ngang qua tôi, chị ck dịu giọng:
- Mợ đừng trách mẹ nhé, tính mẹ thế thôi chứ không để bụng lâu đâu...
- Em biết mà chị...
- Ừ, chị về đây. Có gì cứ nói với chị, giúp được thì chị giúp...
- Em cảm ơn, chị đi đường cẩn thận...
_____
1 tháng sau kể từ ngày chị Mai sang chơi, cả nhà không ai nhắc tới chuyện sinh nở nữa. Tôi cũng bớt căng thẳng, mệt mỏi hơn. Cường đi tối ngày mới về, có hôm còn say khướt, mồm cứ lẩm bẩm tên Nam. Lôi mãi lên phòng thì hậm hực:
- Bỏ tôi ra, ai cho cô động vào người tôi...
- Tôi thèm lắm nhỉ...
- Cô có biết không...? Tôi yêu Nam thật mà, sao mọi người lại làm thế với chúng tôi...
- Ai làm gì các anh à...?
- Có nói cô cũng không hiểu đâu. Khát nước quá...
Tôi bật cười, lật đật xuống nhà pha cho cốc nước chanh. Tu ừng ực một hơi, rồi lăn ra ngủ. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, chứ tôi biết làm gì bây giờ...?
Trằn trọc suy nghĩ vu vơ, lỡ bố mẹ Cường biết chuyện thì sao...? Còn bố tôi ở quê nữa, con gái mang tiếng bỏ ck liệu có yên ổn không...?
Sáng hôm sau tôi thấy Cường dậy sớm lắm, không ăn uống gì mà đi làm luôn. Mặt cau có như ông già, hỏi cũng không thèm trả lời:
- Tôi lấy trộm sổ gạo của anh à...?
- Hay anh mất tiền...?
- Cô nói lắm thế...
- Ơ kìa, anh uống nhầm thuốc hay sao tự dưng cáu với tôi...
- Tôi làm sao mặc kệ tôi, không cần cô quan tâm...
- Coi như tôi lo chuyện bao đồng đi. Nhưng lần sau có say, đừng hành tôi dọn dẹp nữa.
- Tôi để cho cô thiệt thòi bao giờ chưa...?
- Phải rồi, anh lúc nào cũng thoải mái hết. Đến lúc ngủ còn gọi tên Nam cơ mà...
- Cô im mồm đi...
Phát hiện ra mình vừa lỡ lời, tôi không dám nói thêm câu nào. Định bụng xuống nhà dọn bữa sáng, thì Cường như phát điên gào lên với tôi:
- Có phải cô cũng khinh thường, miệt thị giới tính của tôi không...?
- Anh đang nói gì thế, tôi buột miệng thôi mà...
Cửa phòng mở toang, mẹ ck đứng sừng sững:
- Giới tính con làm sao...?
Mặt tôi tái mét, hai tay run run:
- Không có gì đâu mẹ ạ, vk ck bọn con đang trêu nhau ấy mà...
- Chị câm mồm lại, tôi đang nói chuyện với con tôi. Không đến lượt chị xen vào...
Tưởng đâu như mọi lần, Cường sẽ chối bay chối biến, ậm ừ cho qua. Nhưng không, câu trả lời làm tôi hoàn toàn bất ngờ:
- Con thuộc giới tính thứ 3. Hay người ta vẫn gọi là bê đê...
“Choang.”
Cốc nước lọc trên tay mẹ ck rơi thẳng xuống sàn, văng tung tóe:
- Con biết mình đang nói gì không...?
- Con xin lỗi mẹ...