Khi Hạnh tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau,không một mảnh vải che thân, Hạnh nằm đó suốt một đêm, toàn thân cô lạnh ngắt.Hạnh ở cùng với Thím Năm nhưng nhà thím Năm có việc nên cô cho thím ấy về hôm giờ, Hạnh nghĩ cũng may thím ấy không ở đây, nếu không nhất định thím sẽ rất thương tâm.
Hạnh không vội vào phòng tắm, cô cuộn mình ngồi một góc sát giường,nước mắt Hạnh lã chã rơi, cô không ngờ Mạnh lại thô bạo, vô tình như vậy, không cho cô cơ hội giải thích đã đánh cô,buông lời sỉ nhục cùng giày vò cô suốt cả đêm,cơ thể cô rã rời không còn sức sống,cử động tay chân vô cùng khó khăn, lại nhìn khắp người những dấu hôn chằng chịt, phần eo hiện rõ dấu tay chứng tỏ Mạnh đã điên cuồng chiếm lấy cô như thế nào.
Hạ thể đau đớn như bị xé rách ra, Hạnh cảm thấy nhục nhã vô cùng, hành động điên rồ của Mạnh khiến Hạnh đau đớn khôn nguôi,cô không dám thừa nhận đêm qua chính Mạnh, người đàn ông cô yêu đã điên cuồng cưỡng hiếp cô.
Hạnh cảm thấy may mắn vì Mạnh không thường xuyên ở cùng cô nếu không cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào?
Đang suy nghĩ miên man, Hạnh cảm nhận được chất lỏng ấm áp từ nơi hạ thân chảy ra,cô cứ tưởng đến kì kinh nguyệt nhưng càng lúc bụng Hạnh càng đau đớn dữ dội.
Ở đây Hạnh không quen biết ai, bây giờ điện thoại cho Mạnh cô không dám, trong lúc hoảng loạn Hạnh nhớ đến Kiều,hôm qua hai người đã cho số điện thoại liên lạc,Hạnh vơ vội chiếc điện thoại gọi nhanh cho Kiều, lúc này bụng cô càng đau dữ dội, chuông điện thoại vang lên hồi lâu khi nghe đầu dây bên kia trả lời Hạnh chỉ kịp kêu “Cứu “ rồi ngất đi.
Sau khi nhận được điện thoại từ Hạnh, Kiều lúc này cũng đang ở ngoài đường cô vội vã không biết làm sao, biết chắc Hạnh đã xảy ra chuyện không may, không nghĩ ngợi nhiều Kiều xem lại địa chỉ trên tấm card visit hôm qua Hạnh đưa, cũng may hôm qua Kiều không vứt nó ở nhà.
Kiều đánh xe thẳng tới địa chỉ Hạnh ở, cửa không khóa cô đẩy nhẹ cửa đi vào,lên phòng ngủ đã thấy Hạnh bất động nằm trên vũng máu. Kiều sợ hãi bấm nhanh gọi 115 chưa đầy 15 phút xe cấp cứu có mặt chở Hạnh vào bệnh viện,cũng may bệnh viện không xa, nếu không Kiều đang mang thai không biết phải mang Hạnh ra xe như thế nào?
Khi tỉnh dậy, miệng đắng chát Hạnh kêu “nước “Kiều vừa ra bên ngoài mua ít đồ về cho Hạnh ăn, đi vào cô vội đỡ Hạnh dậy rót cho Hạnh ly nước. Nhìn Kiều Hạnh rưng rưng nước mắt, nếu không có Kiều kịp thời đến chắc Hạnh đã không qua khỏi. Nghĩ đến đây Hạnh Khóc nhiều hơn, Kiều nói:
- Nín đi, mày đang mang thai, khóc không tốt cho thai nhi. Hạnh bàng hoàng nhìn Kiều.
- Mày vừa nói gì! Tao có thai?
Như không tin được lời Kiều nói vì Hạnh lúc nào cũng uống thuốc tránh thai,nhớ ra được điều gì Hạnh hốt hoảng đúng rồi là lần đó khi bị Mạnh điên cuồng chiếm lấy cô,cô cũng đã ngất đi,lần đó cô quên uống thuốc, chẳng lẽ....
Thấy Hạnh như chưa tin mình có thai, Kiều nói thêm:
- Mày mang thai 4 tuần,sức khỏe mày vốn không được tốt p hôm qua xém sảy thai vì quan hệ quá mạnh bạo, gần như là bị cưỡng bức, cũng may đưa vào bệnh viện kịp thời, nếu không cả mẹ và con đều không qua khỏi. Kiều nói xong không khỏi ngậm ngùi nhìn Hạnh.
Biết mình cũng đang mang thai nhưng nhìn thấy Hạnh như vậy, Kiều đau lòng biết mấy,cô ngồi xuống ôm lấy Hạnh vừa khóc vừa hỏi Hạnh:
- Nói thật cho tao biết! Hắn ta sao lại đối xử với mày như vậy? Hạnh không ngờ mày sống khốn khổ như vậy, tao vốn nghĩ với sắc đẹp tài năng của mày ít nhiều mày cũng có được hạnh phúc như tao. Tuy nói chúng ta là gái ngành nhưng mày bán nghề không có bán thân. (tg sẽ giải thích sau).
Càng nói Kiều càng khóc như mưa, hai cô gái ôm nhau khóc để giải toả những khó chịu ấm ức trong lòng. Khóc được một lúc Hạnh đưa tay lau nước mắt cho Kiều.
- Đừng khóc, ảnh hưởng đến em bé, tao biết đời tao khốn khổ, nhưng biết làm sao được?
- Kiều ơi! Tao yêu hắn, yêu kẻ vô tình nhẫn tâm.Hơn nữa nữa tao không thể bỏ hắn lúc này được.Mày nói đi tao phải làm sao đây?
- Mày hỏi tao chi bằng mày tự hỏi trái tim mày, có buông bỏ được không?
Hạnh đôi mắt ngập nước chỉ biết cắn môi, cô suy nghĩ rất nhiều cô không buông tay được, hơn nữa cô đang mang thai, sau này con cô cần có gia đình ba mẹ yêu thương, đời cô đã khốn nạn lắm rồi, cô không muốn con mình đi vào vết xe đổ của cô, cô yêu Mạnh, còn Mạnh liệu rằng anh có một chút nào tình cảm cho cô không hay chỉ là gặp thời thì chơi?