Buổi đấu giá kết thúc, cô đứng trước bãi đỗ xe đợi, xe cô bị hỏng trong cơn bão, vẫn chưa mua xe mới, ngày ngày
lái chiếc xe Lotus hơi cũ của Dịch Chí Duy, tối nay trong trường hợp
long trọng như vậy, không thích hợp tự mình lái xe đến, là lái xe của
Dịch Chí Duy lái chiếc Lincoln của anh đưa cô đến. Hẹn sẽ đến đón, cô
cũng sớm gọi điện thông báo cho lái xe, chỉ là vẫn chưa kịp đến mà thôi.
Không ngờ lái xe của Giản Tử Tuấn đi đến hỏi cô: “Cô Phó, ngài
Giản hỏi có thể để tôi đưa cô không?” Anh biết cô sẽ không ngồi cùng xe
với anh, cho nên bảo lái xe đến hỏi như vậy.
Lái xe nhà họ Giản
cũng là người rất quen, do đó cô cười cười: “Không cần, Bác Phúc, bác
đưa ngài Giản về đi, cháu có xe đến đón.”
Bác Phúc dường như sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, lấy ra chiếc hộp gấm: “Vậy cũng được, cô
Phó, ngài Giản nói đưa đồ này cho cô.”
Không ngờ là chiếc cửu liên hoàn, trong chốc lát cô sững sờ ở đó, lúc lâu mới phản ứng lại được, nói: “Cháu không thể nhận.”
Bác Phúc nói: “Ngài Giản nói là đưa cô, mong cô nhất định nhận lấy, nếu cô không cầm, tôi không có cách nào báo cáo công việc được.” Vừa nói
liền cố nhét vào tay cô, lúc này người tham gia buổi đấu giá vẫn còn
đang liên tục đi ra, dưới ánh đèn đường, cô cũng không thể kéo kéo lôi
lôi với người dưới được, đành cầm trong tay, bác Phúc thở phào, dường
như sợ cô đổi ý, quay người liền bỏ đi.
Cô lại tự nhiên thấy sợ
hại, Giản Tử Tuấn làm như vậy, rốt cuộc là vì sao? Anh tất nhiên là định lại giá của cô, mới chịu bỏ công sức muốn nối lại duyên cũ. Bản thân
mình còn có gì để anh lợi dụng, hay là đơn thuần muốn gây khó dễ với
Dịch Chí Duy.
Chiếc cửu liên hoàn này giữ lại cũng không được, vứt
đi cũng không được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy không bằng cứ điềm
nhiền để đó, cho nên tiện tay vứt vào ngăn kéo. Cho dù Dịch Chí Duy
biết, cũng có thể hiểu được lập trường của cô.
Việc kinh doanh hiện tại của Hoa Vũ đã dần dần vào quỹ đạo, cuộc sống của cô tốt hơn nhiều,
bây giờ cô có thể nói là hạnh phúc được rồi chứ, có một tờ báo nói cô
“tình yêu sự nghiệp đều đã có thành tựu”, có thể có không ít người phụ
nữ ngương mộ cô, ngay cả mẹ kế cũng hỏi cô: “Đã nghĩ đến lúc nào thì kết hôn chưa?”
Câu hỏi khiến cô ngỡ ngàng: “Kết hôn? Với ai?”
Mẹ
kế quỏ mắng: “Con bé này thật là!” Tươi cười niềm nở nói: “Đương nhiên
và cô với anh Dịch rồi.” Mẹ kế tuy không hiểu Dịch Chí Duy, cũng không
có cơ hội gặp anh, nhưng xem nhiều cuộc phóng vấn của anh, tràn đầy hứng thú nói: “Anh Dịch không tồi, có bản lĩnh nhân phẩm cũng tốt, không cần kén cá chọn canh nữa, tuổi của cô sớm đã nên kết hôn rồi đó!”
Dịch Chí Duy chịu kết hôn với cô không? Hoặc là, cô chịu kết hôn với Dịch Chí Duy không?
Có lẽ nếu anh chịu bản thân mình sẽ không hề phản đối—-ít nhất bây giờ
họ ở bên nhau đã chứng minh rằng, họ có thể sống cùng nhau. Vấn đề
là—-anh có ý định thế nào?
Nếu làm người tình, bây giờ họ cũng coi
như là tình nhân không tồi, anh từng nói yêu cô—–lần uống say đó, không
biết có được tính hay không. Cô yêu anh, nhưng anh sớm đã nói, bảo cô
đừng yêu anh. Họ ngày ngày ở bên nhau, quan hệ liệu có thể tiến thêm một bước rõ ràng đều nằm trong sự khống chế của anh. Anh chưa chắc đã chịu
kết hôn, kết hôn đối với anh sẽ không có lợi hơn so với bây giờ, hễ có
sự thừa nhận của pháp luật, có danh phận người vợ, anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm mọi thứ với cô, bây giờ tốt biết bao, hợp thì ở lại, không
hợp thì tan.
Cô cũng không muốn nhắc đến trước mặt anh, giống như
là cô muốn gả cho anh vậy, anh từng nói không cần người khác yêu anh,
lại nói sẽ không nuôi cô, tuy đều là nửa đùa nửa thật, cũng có thể là
thật, cô đâu có thích gả cho anh, không có việc gì không tự đi khiến
mình mất hứng.
Mẹ kế lại cười nói: “Thánh Khi đang yêu đó.”
Cô vui vẻ hỏi:”Ồ, thế sao? Ai vậy?”
Mẹ kế lắc lắc đầu: “Không biết, hỏi nó cũng không chịu thừa nhận, nhưng nhìn nó cứ thần thần bí bí gọi điện thoại, lại thường thường ra ngoài
ăn cơm, luôn nhận được hoa. Ồ, hôm nay sáng sớm đã nhận điện thoại lại
ra ngoài rồi.”
Cô cười: “Đó chắc chắn là đang yêu, Thánh Khi cũng không còn là trẻ con nữa, năm nay đã 18 tuổi rồi.”
Mẹ kế than một tiếng: “Tôi cứ không yên tâm, nó lại không nói với tôi, Thánh Hâm, cô có thời gian hỏi nó chút nhé.”
Thánh Hâm đồng ý, đúng lúc này người làm nói: “Cô hai đã về.”
Thánh Khi đi vào, hôm nay con bé mặc một bộ váy sa tanh màu hồng, trên
tay cầm một bó hoa hồng lớn, con bé vốn dĩ đã trắng, cơ thể trắng ngần,
tuổi thanh xuân dạt dào đó, khiến Thánh Hâm âm thầm ngưỡng mộ.
Thánh Khi vỗn dĩ khuôn mặt tươi cười vui vẻ gọi nhỏ: “Mẹ, con về rồi.” Thấy Thánh Hâm, khuôn mặt bất giác sững lại: “Chị cả.”
Thánh Hâm cười hỏi: “Đi chơi cùng bạn à?”
“Vâng.” Con bé hơi lo lắng không yên, nói, “Em lên thay quần áo.”
Thánh Hâm đoán nó ngại, mỉm cười gật đầu, Thánh Khi chắc cũng biết mẹ
và Thánh Hâm nói gì, do đó sau khi lên lầu liền không xuống nữa, một lúc sau Thánh Hâm không thấy con bé xuống, biết nó ngại trốn mình, trong
lòng nghĩ mầy ngày nữa hỏi nó sau, do đó liền nói với mẹ kế: “Tôi còn có việc, phải đi rồi.”
Mẹ kế rất khách sáo giữ lại: “Ăn cơm rồi hãy đi chứ.”
“Không ăn,” Cô cười một lát. “Anh ấy hẹn tôi ăn cơm”.
Cô đi đến cuộc hẹn, đúng lúc gặp tắc đường, đến muộn mấy phút. Vội vàng đi vào nhà hàng, từ xa đã thấy Dịch Chí Duy một mình ngồi ở đó xem thực đơn, hơi chau mày, khóe môi hơi trùng xuống, dường như tâm trạng không
tốt. Cô biết dáng vẻ đó của anh là đang không vui, vội vàng cười nói:
“Thật ngại quá, tắc đường, để anh đợi một lúc rồi phải không?”