CHƯƠNG 11 —— DAY 11
Trên thế giới này, có ít người chỉ cần 2 giờ đã cua được một cô gái, có ít người chỉ cần 2 giờ đã bị một cô gái đá, có ít người chỉ 2 cần giờ làm xong 4 đề thi đại học, có ít người chỉ cần 2 giờ đã…
Mà, có một người, không đến 2 giờ đã đi đi lại lại quanh ký túc xá N vòng, tổng cộng quãng đường đi được cộng lại có thể bằng với ba vòng sân vận động, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng.
“Tiểu Bạch Bạch à, cậu ăn móng heo không?” Mập mạp tựa trên ghế, nghiêng người nhìn Jaejoong chắp tay sau lưng đi từ cửa ra vào đến sân thượng, lại từ sân thượng đi đến cửa, tuần hoàn đều đặn.
“Làm sao?” Jaejoong xoay đầu, Mập mạp tên này bình thường quý nhất là thức ăn, ngay cả thức ăn cho Ji Ji cậu ta cũng đoạt cho được, hôm nay vậy mà lại chủ động muốn chia đồ ăn với cậu, có âm mưu?!
“Ăn gì bổ nấy, cậu đã đi lại hơn một giờ rồi, tớ nghĩ cậu phải bổ sung năng lượng, sàn nhà bị mài mòn thì không sao nhưng cậu đi nhiều như vậy có thể co rút bắp rồi sau này đi cà nhắc đấy.”
“(#‵′) 凸”
“Mập mạp, sao cậu có thể như vậy! Hyung tớ không ăn đồng loại đâu.” Kim Junsu ôm cốc trà sữa trong tay cười, hyung cậu thật thú vị, cứ chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, “Hơn nữa, hyung tớ đang kiểm tra độ bền của sàn nhà mà, hiểu không?!”
… –#
“Kim Junsu, em là con lừa! Cả họ nhà em là con lừa!!” Kim Jaejoong cười hùa theo một lúc rồi mới phản ứng lại, tên này dám móc cậu, đừng tưởng rằng cậu không nhận ra, hừ.
“Hyung, cái kia, cả họ nhà em có cả hyung.” Kim Junsu yếu ớt nhắc nhở.
“Hyung cam tâm tình nguyện!!” Kim Jaejoong tiếp tục đi, sàn nhà bị giẫm kêu bịch bịch như thể muốn thủng trần nhà tầng dưới mới thôi.
Ba người liếc nhìn nhau, đành phải tiếp tục việc của mình, Kim Jae Jae đang trong trạng thái bạo phát thì không trêu chọc vẫn hơn.
Mười phút trôi qua…
Hai mươi phút trôi qua…
Nửa giờ trôi qua…
Kim Jaejoong vẫn còn đi, bịch bịch bịch…
Mập mạp rốt cục nhận thua, hôm nay vừa vặn trời lại trong xanh, ông mặt trời chiếu nắng vào, làm cho bóng dáng bạn học Kim Jae Jae trước mặt họ cứ lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện…
WTF! Cũng không phải rạp chiếu bóng, cái bóng lớn như vậy mà cứ bay tới bay lui, nhìn thế nào cũng giống ma a!
“Tiểu Bạch Bạch, từ giờ tớ sẽ gọi cậu là hyung, cậu có thể đừng đi tới đi lui nữa được không?” Mập mạp rơi lệ đầy mặt, “Tớ chóng mặt, rất chóng mặt, cậu xem trên đầu tớ có phải có rất nhiều sao không?”
Jaejoong nghe vậy dừng lại, mắt to ngập nước nhìn Mập mạp, nháy, nháy, nháy mắt, sau đó yên lặng ngồi xổm xuống, yên lặng cuộn người lại, ngồi ở một góc, sau đó, Ji Ji cũng chạy tới, bắt chước Jaejoong cuộn người lại thành quả cầu.
Mập mạp kinh ngạc!
“Jae, Jaejoong à, cậu muốn làm gì vậy?”
Jaejoong ngẩng đầu, mở miệng: “Lăn qua lăn lại.”
Biết sao được, không cho cậu đi tới đi lui vậy cậu chỉ có thể lăn qua lăn lại thôi.
(╯﹏╰)b
Trùng hợp sao, hôm nay, Jaejoong lại mặc một thân áo ngủ màu trắng, bên ngoài phủ một lớp lông mềm như nhung, thoạt nhìn rất giống phiên bản lớn của Ji Ji, vì vậy, ký túc xá 419 liền có hai quả cầu một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại, một cái có đuôi, một cái không có đuôi.
Sau đó, Mập mạp trầm mặc, Junsu trầm mặc, Dae Chil… Vẫn luôn trầm mặc, trong sự trầm mặc đó, Ji Ji dẫn đầu lăn ra ngoài, sàn nhà đầy bụi bẩn liền hiện ra một đường thẳng tắp được JiJi lau sạch.
Lông trắng từ bộ quần áo của Jaejoong rơi đầy đất, lẫn trong đó còn có lông màu xám của Ji Ji.
“Oa, Ji Ji lăn rất thẳng nha.” Jaejoong kinh hỉ, sau đó lệnh cho con mèo nhỏ, “Đến, lăn thêm một vòng nữa.”
Một người một mèo ngồi giữa phòng nô đùa, sàn nhà cũng được hai con mèo kia lau sạch sẽ, Jaejoong ngồi khoanh chân trên đất, khí thế hùng hồn chỉ huy Ji Ji lăn qua lăn lại, may mắn lúc này không có ai đi ngang qua phòng, nếu không nhìn thấy một con mèo trắng siêu lớn lại sắp biến thành hắc miêu thì sẽ ồn ào như thế nào đây?!
Kim Junsu che mặt, cô à, cô rốt cuộc là cho Jaejoong hyung ăn cái gì mới có thể khiến cho hyung ấy manh như vậy!!!
“Hyung, kỳ thật hyung, không cần phải khẩn trương, đại thần sẽ không thua đâu.” Mập mạp đã bỏ mình, Dae Chil yên lặng không khác gì thú mỏ vịt, cuối cùng chỉ còn có cậu —— Kim Junsu vạn năng giải quyết vấn đề, nếu không, đêm nay không phải Jaejoong lăn đến mòn sàn nhà thì Ji Ji cũng lăn đến mức não bị lệch.
“Nhưng mà, anh ấy dùng nick của hyung, hyung không còn nick nào vậy quyết đấu kiểu gì?” Kim Jaejoong oán niệm, sớm biết có ngày hôm nay thì cậu đã luyện kỹ năng thật tốt rồi.
“Không sao, đại thần rất có khả năng mà!” Kim Junsu an ủi Jaejoong, “Hơn nữa, hyung phải tin tưởng, đại thần tuyệt đối có thể biến mục nát thành thần kỳ nha!”
Bởi vậy, kỳ thật, cậu chính là mục nát sao, Jaejoong oán niệm ôm lấy Ji Ji, người ta chơi game đều rất thuận lợi, vì cái gì mà cậu hết lần này đến lần khác gặp nhiều bất trắc như vậy.
Có khi đến lúc cậu trở thành đại thần game online thì Ji Ji cũng tiến hóa thành người rồi!
“Đúng rồi, Junsu, em có acc nhỏ không?” Jaejoong nhét Ji Ji vào giường Mập mạp sau đó bổ nhào đén bên người Junsu, “Em có mà có mà.”
“Em có.” Junsu mờ mịt, tư duy của Jaejoong hyung nhà cậu kiểu gì vậy, cậu có acc nhỏ thì có liên quan gì đến việc đại thần thắng hay không sao?
“Đi giết hyung.” Kim Jae Jae phấn khởi, đại thần bây giờ đang online nick cậu, Junsu đi giết cậu, nếu đại thần đánh thắng Junsu, vậy trận quyết đấu kia chắc chắn không phải lo lắng nữa rồi.
Sao cậu lại thông minh như vậy cơ chứ!
“Không muốn o(>﹏