Uyên Bích ung dung đem nồi hạt giống gạo về nhà nấu.Vì trời giờ này đã sáng hẳn nếu không kịp thì cô và Long sẽ đói mất.
Quãng đường trong rừng dù có hơi ngoằn ngèo rắc rối nhưng trí nhớ của cô rất tốt nên chỉ vài lần đi qua cô liền nhớ rõ đường đi.
Về đến nhà Uyên Bích không thấy hình bóng Cường Thực ở đâu chắc có lẽ nó đã đi kiếm ăn.Tiếp tiếp tục công việc cô tìm một góc theo hướng gió để làm tạm một bếp lửa.
Đặt ba cục đá thành hình tam giác sau đó lấy hai que gỗ đặt dưới đống rơm rạ để làm lửa.Công việc này đối với cô không quá khó khăn vì cuộc sống trước cô đã làm việc này không biết bao nhiêu lần để tự sưởi ấm bởi bị chủ cho ngủ ngoài nhà.
Cô vừa làm lửa vừa nhớ đến lại nhửng ký ức khi đó.Có vẻ như cô đã chấp nhận được quá khứ để không tự dằn dặc bản thân của mình.
Mất không lâu Uyên Bích đã xong việc làm lửa.Đặt lên chiếc nồi cô không ngừng thổi cho lửa to lên từng chút một.Khụ..Khụ...Tiếng ho do khói làm Uyên Bích khó chịu nhưng dù vậy cũng phải ráng nếu muốn có cháo ăn.
Rất nhuần nhuyễn những thao tác.Việc nấu cháo đã nhanh chóng hoàn thành.Việc cô cần làm là ăn thôi.
Uyên Bích lấy hai bát bằng đất mà cô đã tự mình nặn hồi trước.Múc hai bát cháo một cho cô một cho Long.
Long hiện tại vẫn đang bất tỉnh nhưng nét mặt thì đã tốt hơn các vết thương đang nhanh chóng lành lại.Uyên Bích lúc này cầm bát cháo vào nhà cho Long ăn.
Cô đỡ Long dậy dựa vào tường sau đó thổi nhè nhẹ làn hơi để làm nguội dần bát cháo.Một lúc sau cô dân bát cháo vào miệng Long.
Nhìn vẻ mặt Long rất miễn cưỡng ăn nó khiến cô cảm thấy thương cho sư huynh của mình.Hắn vì cô mà trở thành tàn phế cả phần đời còn lại sẽ không bao giờ được như người bình thường nữa.Bởi thế nên cô mong muốn được phục vụ Long suốt đời để bù đắp cho lỗi lầm của mình.
Sau khoản chừng mười phút Long đã ăn xong tô cháo.Thấy sắc mặt Long thõa mãn vì ăn no nên cô cũng vui lòng.Lấy phần ăn của cô ra thì cô có chút ngán ngẫm vì giờ nó đã nở đầy bát.
Thở dài một tiếng sau đó là cố gắng há miệng húp từng đợt cháo nở.
Sắc mặt Uyên Bích khi ăn rất khó coi vì quả thực tô cháo quá dở.Nếu như thông thường thì những hạt gần giống gạo có mùi vị rất đa dạng nhưng khi được nấu thành cháo thì chúng quy về một vị đắng duy nhất.
Cộng theo đó là việc nở cháo khiến cho việc ăn của Uyên Bích cực kỳ ngán ngẫm.Nhưng phải ăn nếu không sẽ đói.Điều đó đã là bản sống của Uyên Bích nên dù có khó ăn đến cách mấy cô vẫn bỏ nó vào miệng.
Sau khi ăn xong cô đem mọi thứ bát nồi đến lại bờ hồ để rửa.Trong quá trình rửa cô vẫn cảm nhận được thứ cỗ năng lượng trong nước.Việc này làm cô phải suy ngẫm không biết điều này có lợi hay có hại cho cô.
Ngay khi cô vừa rửa xong cô quyết định sẽ thử một lần nữa.Ùm một phát xuống nước Uyên Bích dùng tay uốn quanh xoay vòng điều khiển dòng nước.
Mất một lúc lâu cô mới điều khiển gần được dòng nước theo ý mình.Ban đầu cô chỉ cho chúng di chuyển bình thường nhưng sau khi cô đã điều khiển thành thạo hơn cô đã dùng tay hướng chúng bay lên.
Ngay lập tức một khối nước nhẹ nhàng bay lên mặt nước khoảng chừng 20cm.Uyên Bích nhìn thấy mà thích thú nhưng sau đó cô liền cảm thấy sự liên kết giữa cô và cỗ năng lượng dần mất đi khiến cho khối nước rơi lại xuống mặt nước.
Không hiểu tại sao mà Uyên Bích lại bị như vậy nhưng có vẻ như cô phải tập trung nhiều hơn nữa mới điều khiển được thứ này.
Vui mừng thích thú Uyên Bích đi ra khỏi dòng nước múc một nồi dầy nước đem về nhà để vệ sinh cho Long.Riêng cô thì tắm đã quá đủ rồi.
Về đến nhà cô bỗng thấy rất lạnh vì đã mang cơ thể ướt nhẹp quá lâu.
Hắt xì...Một tiếng hắt hơi chứng tỏ cô đã bị cảm.Cơn rung nhẹ nhàng đến với Uyên Bích.Cô nhanh chóng chạy vào nhà để hông khô quần áo.
Đi vào trong nhà quả thực làm cô dễ chịu.Cởi bộ quần áo ra rất tự nhiên.Mang cơ thể trần như nhộng đem ra phơi ngay mấy cây cao.Sau đó quành lại vào nhà trú.
Cơ thể trần như nhộng của một thiếu nữ cỡ chừng 15 16 tuổi.Cùng với đó là sự hiện diện của một nam thanh niên cũng cỡ chừng 15 16 tuổi nhưng bị cụt mất tứ chi và bị bất tỉnh.
Uyên Bích lúc này có chút ngượng đỏ mặt khi khỏa thân trước sư huynh mình.Nhưng sau đó những ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong cô.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn của Long mà cô tự nói:
-Chắc mình nên tranh thủ vệ sinh cơ thể cho sư huynh.