Trung tâm bệnh viện “Chắc chắn phải chết” của Lâm Đông Thành.
“Tránh ra! Tránh ra! Tránh hết ra! Có bệnh nhân cần cứu giúp!”
Một yêu tinh mặc đồ bác sĩ, đang đẩy một cái giường về phía trước và hô to.
Lúc này ở toàn bộ bệnh viện, cũng đông nghẹt bởi vì quái thú, yêu tinh, người sói bị thương trong chiến đấu, bọn họ là từ từng khu tác chiến khác, đưa thương binh đến.
Họ kêu thảm:
“A...Tôi không nên ở đây chữa trị, tôi vẫn có thể chiến đấu...”
“Đến tôi chữa trị kế tiếp...”
“Cho tôi chiến đấu, tôi còn có thể chiến đấu...”
“Tôi đã đổ máu cho Liên minh thương nhân, tôi muốn gặp thành chủ!”
Khi họ đang kêu rên thảm thiết, một quái thú y tá đi ra, thô kệch nói:
“Bệnh nhân thứ 444, chuẩn bị giải phẫu!”
“Không! Tôi không muốn! Thả tôi ra! Tôi không bị thương! Tôi còn có thể chiến đấu!”
Một quái thú bị đoản kiếm cắm giữa ngực, ra sức giãy giụa, còn tiện thể nôn ra một vũng máu.
“Cậu không thể chiến đấu nữa! Nếu không tiếp nhận giải phẫu, cậu chỉ có thể sống sót hai ngày 3 giờ rồi chết vì mất máu quá nhiều! Cậu nhất định phải giải phẫu ngay bây giờ!”
Một quái thú cường tráng kéo thương binh này, nhưng hắn vẫn cứ giãy giụa, có một người dùng cổ tay chặt hắn ngất xỉu, lôi vào phòng giải phẫu.
Yêu tinh thành chủ Dương Thông Đầu mặc áo dài, chắp tay sau lưng, lo lắng đi qua hành lang bệnh viện, nhìn thấy nhóm người bị thương kia, rõ ràng là bản thân bị trọng thương, nhưng ý chí chiến đấu vẫn luôn sôi sục, anh rất vui mừng, hướng về phía dã thú nói:
“Con rể, ghi chép lại, rồi đưa tin cho báo chí Lâm Đông Thành về việc này.”
“Cha muốn thể hiện tinh thần không sợ chết của các dũng sĩ này sao?”
Dã thú vừa lấy sổ nhỏ ra ghi chép, vừa nói.
“Không, chủ yêu là đưa tin về kỹ năng thành thạo của các bác sĩ, và tình chất phục vụ chuyên môn của dây chuyền trung tâm bệnh viện “Chắc chắn phải chết“.
Dương Thông Đầu nói xong,
Dã thú gật đầu, được một lợi ích không nhỏ, nói:
“Con hiểu rồi, quả thực cách tuyên truyền như thế, đối với sĩ khí của nhóm chiến sĩ, càng có hiệu quả, các chiến sĩ ở tiền tuyến chiến đầu càng hăng hái hơn.”
“Đúng, chủ yếu nhất là còn có thể đề cao hiệu quả chiến đấu của mọi người, giảm mạnh số lượng thương binh.”
Dương Thông Đầu vừa nói, vừa thấy được một nhóm thương binh rời khỏi bệnh viện “Chắc chắn phải chết” sau khi được chữa trị thích đáng, anh ta yên lòng.
“Đúng rồi, có chiến báo mới đưa tới sao?”
Dương Thông Đầu lại hỏi.
“Liên quan đến chiến báo, khu 10 vừa gửi về một phần chiến báo mới, Chi hỏa Vĩnh Hằng thành dưới đất và Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất đã quét sạch quân đoàn Cổ Thần ở khu 10, nhưng cũng có tin xấu.”
Dã thú trầm ngâm một chút, Dương Thông Đầu hỏi:
“Tin xấu gì?”
“Phi Không Đĩnh của Lâm Đông Thành đã tiêu.”
Dã thú mặt mày trầm ngâm nói.
“Sao cơ? Tiêu rồi ư? Tại sao thế? Không nhặt xác về được sao? Hạch tâm của Phi Không Đĩnh vẫn còn chứ?”
Thành chủ Dương Thông Đầu cau mày hỏi.
“Căn cứ vào chiến báo cho thấy, Phi Không Đĩnh trước đó đã bị quân đoàn Cổ Thần đánh rơi, rơi vỡ tại chiến trường, xác chia làm mấy phần, cũng không phát nổ, nhưng khi chờ cho chỉ huy Bò Viên của Chi hỏa Vĩnh Hằng thành dưới đất kịp thời phản ứng, Phi Không Đĩnh chỉ còn lại cái khung sườn.”
Dã thú lấy ra một chiến báo khác, nói:
“Không có... chiến báo của Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, họ từ lúc khai chiến đến giờ, không hợp tác liên lạc cùng ủy bản của chúng ta.”
- ------
Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, trước đại sảnh lãnh chúa, hạch tâm Bố Lỗ.
Một đám yêu tinh các người chơi, dùng dây leo sát nhân và tơ nhện làm thành dây thừng, cột vào cỗ máy to lớn, vất vả kéo cái máy to lớn này đến trước hạch tâm Bố Lỗ, trả về nhiệm vụ cứu giúp Phi Không Đĩnh.
Đây là bộ máy to lớn cuối cùng được vận chuyển từ trên Phi Không Đĩnh về.
Về các bộ phận khác như pháo ma năng, hạch tâm ma năng, cũng đã được chuyển về hết.
Đáng tiếc là, pháo ma năng còn nguyên vẹn chỉ có 3 cái, còn lại ít nhiều đều hư hỏng.
Nhưng sử dụng vật liệu của pháo ma năng rất tốt, giá cả cũng đắt đỏ, giữ lại cũng hữu dụng.
Về phần hạch tâm ma năng, đối với loại đồ vật ẩn chứa ma lực này, xem xét là một đồ vật rất mạnh, đương nhiên họ không quá vui lòng khi giao ra.
Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì không còn cách khác.
Mà Bố Lỗ cũng đã nói rõ tăng thêm một vài thứ với hạch tâm ma năng:
(Hạch tâm ma năng)
(Vật phẩm nhiệm vụ)
(Thời hạn biến mất: 1 giờ 11 phút)
Mọi người khi nhìn thấy thời gian biến mất, cũng không muốn giành vật phẩm nhiệm vụ này làm của riêng nữa, dù sao giao ra có thể đổi được danh vọng và tiền tệ, nhưng nếu không giao ra, liền trực tiếp làm không tốt nhiệm vụ.
Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, vui mừng mang một đống đồ từ xác của Phi Không Đĩnh về, cùng với mấy bộ áo giáp, các nhà kho trống không nhanh chóng bị lắp đầy.
Đương nhiên vẫn còn rất nhiều vật phẩm rác rưởi.
“Cây cỏ! Tôi tháo thứ này từ Phi Không Đĩnh ra, sao lại rác rưởi được!”
Một người chơi hô lên, sau đó ném khối kim loại phế thải thành một núi rác.
Đương nhiên, còn rất nhiều người chơi vui mừng, bọn họ thu được một lượng vật phẩm hữu dụng từ Phi Không Đĩnh.
Làm vật trang trí cũng tốt, một chút trang bị kỳ lạ có thể dùng để đổi danh vọng và tiền tệ cũng tốt, và các khối lớn tấm gỗ, bộ xương rồng kim loại có thể dùng làm vũ khí, v.v.
Các người chơi thu hoạch tương đối khá, đơn giản có thể dùng giếng để vận chuyển.
Hạ Lạc Khắc cảm thấy khá mệt mỏi vì một số lí do, muốn đi ngủ, nhưng sau khi nhìn vào máy tính, lại không kìm được lòng, di chuyển chuột đến Hắc hồn, lấy lại tinh thần, trở lại với phép thuật.
Hạ Lạc Khắc vốn đã ném Cẩu Đản ra ngoài, nhưng không biết từ lúc nào mà Cẩu Đản đã xuất hiện bên cạnh máy tính, đồng thời bắt đầu nói:
“Ơ kìa, đồ ăn bị làm sao thế, ăn vào có chết không?”
“Vì sao lại không lăn lộn? Lúc này nhất định phải lộn à?”
“Kiếm pháp lì xì đâu? Chính là cái kia à!”
“Ai da, đồ ăn như thế, chắc cũng phải 3 lần chết ở đây rồi?”
“Tôi thật sự không chịu được nữa.”
“Cấp không mà đánh BOSS à?”
“Ai chà, ngươi không dám đánh BOSS làm sao lên cấp được!”
Hạ Lạc Khắc nắm lấy đuôi cánh, mở cửa, ném Cẩu Đản ra ngoài, phịch.
“Chết tiệt! Tôi nhận được nhiệm vụ hầm Cẩu Đản trong nồi sắt! Sao hầm con tiểu hắc long này được! Tôi thật sự không biết!”
....
Hạ Lạc Khắc lấy lại bình tĩnh trong đại sảnh lãnh chúa, sau đó ngồi xuống trước máy tính, nhìn đám xác sống cô đơn ngồi trước đống lửa lạnh lẽo, Hạ Lạc Khắc đóng trò chơi lại, mở diễn đàn lên.
Trên diễn đàn, vì lần này đã mở ra tràng cảnh chiến dịch, các người chơi và các nhóm của nước bạn lại bắt đầu thảo luận điên cuồng, đồng thời cho ra rất nhiều bài đăng chất lượng:
(Ghi nhớ công hội Long tộc đã cống hiến trong chiến dịch này, và hành vi vì lợi ích quên tình nghĩa của Công hội Phát Lương)--(Bì Bì Gâu)
(Bắt Rễ Bảo một mình giết cự nhân, có nhiều thứ để mọi người học hỏi!)----(Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh)
Ngoại trừ những bài đăng này, đương nhiên không thể thiếu bài đăng của Mai Xuyên Khốc Tử, cũng là bài đăng view nhiều nhất.
(Ghi chép của chiến dịch giai đoạn 2, cùng nhiệm vụ ẩn--- Phi Không Đĩnh! Thật tuyệt vời, nổ tung!)
“Chào mọi người, tôi là Mai Xuyên Khốc Tử đây *(? *ˊ? ˋ)? *?
Tôi lại cho mọi người xem kịch bản đây, hình ảnh trận chiến hùng vĩ của hai quân đội tôi không có mọi người xem được, vì lần này tôi không đứng ở biên giới mà OB mà thanh gia trong toàn quá trình! Cho nên sẽ cho mọi người xem hình ảnh tại hiện trường, đầu tiên là hình ảnh chúng ta chủ động tiến công:
(Hình ảnh)...
Sau đó chính là hình ảnh quan trọng muốn cho mọi người xem, Phi Không Đĩnh----
(Hình ảnh)....
Thật là đẹp, mô hình xây này làm tôi phát điên!
Chưa hết, đẹp nhất là, sau khi chiếc Phi Không Đĩnh này cất cánh không được bao lâu, đương nhiên là bị rơi vỡ, vì tôi cũng ở trên đó khi nó rơi xuống, nên hình ảnh Phi Không Đĩnh rơi vỡ bị rung nhiều!
Mọi người xem nhé:
(Hình ảnh)...
Sau khi Phi Không Đĩnh rơi xuống, trở thành chiến dịch tràng cảnh, chúng tôi tập hợp một nhóm 10 người chơi, nhận được một nhiệm vụ ẩn, tóm lại là khởi động lại Phi Không Đĩnh, sau đó dùng Phi Không Đĩnh đánh bom giết BOSS.
Cho mọi người xem hình:
(Hình ảnh)...
Cuối cùng là hình anh hy sinh anh dũng của Dây Gai Lý Công:
(Hình ảnh)...
Sau đó tôi phát hiện là có một đặc tính vô hình trong trò chơi này--- hành vi của người chơi, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của kịch bản!”