Tại Vĩnh Hằng vương quốc, các người có quan hệ với nhau thảo luận về vấn đề khiêu chiến phó bản như thế nào, trên diễn đàn có vô vàn ý kiến kì quặc.
Ví dụ như:
(Tại sao không tăng vật phẩm hồi phục nhỉ, chẳng hạn như bình máu nhỏ, băng vải?)
(Lúc nào có hệ thống bản đồ vậy? Ngay cả bản đồ thành phố chính, đều do người chơi vẽ tay à?)
(Phó bản này thực tế thật, độ khó cao quá, phiên bản thành dưới lòng đất chỉ là một con sói à?
Những câu hỏi đều được đăng trên diễn đàn.
Hạ Lạc Khắc xem diễn đàn, bài post nào hứng thú thì vào đọc xem xét, không thì F5 tải các bài post mới.
Không để ý bên ngoài đã trở nên náo nhiệt, người trên tuyến trên ngày càng nhiều, Hạ Lạc Khắc nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần trưa rồi.
Thời gian nhanh như vậy sao?
Hạ Lạc Khắc mê mẩn một chút, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, đạo cụ ma pháp này chẳng lẽ là đạo cụ ma pháp thời gian? Sử dụng thời gian, có thể tăng tốc thời gian sao?
Hạ Lạc Khắc vẫn còn đang mẩn mê, ở chỗ lõi đã dấy lên đám lửa, một bì thư từ ngọn lửa phun ra, rơi vào bàn của Hạ Lạc Khắc.
(Kính gửi lãnh chúa Hạ Lạc Khắc vương quốc Vĩnh Hằng---- Cửa hàng vật phẩm ma pháp nhiệt tình)
Hạ Lạc Khắc xé bì thư ra, nội dung bên trong rất dài:
“Lãnh chúa Hạ Lạc Khắc tôn kính:
Không phụ lòng ngài, ta mang để cử nhân tài khảo cổ học trình lên trên, liên minh thương nhân rất coi trọng đề cử của ta, nhưng dù sao đây là việc quan trọng, nhất định phải khảo sát lại, cụ thể là phỏng vấn và thi viết khảo sát vào 3 ngày sau, xin hãy cho bạn của ngài đến đúng giờ, vào lúc 9h sáng đến 5h chiều, báo cáo cho phòng nhân sự của Lâm Đông thành.
Hạ Lạc Khắc đại nhân, mong rằng bạn ngài sẽ thuận lợi.”
Hạ Lạc Khắc xem hết thư và gấp lại cất.
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra vị yêu tinh chủ cửa hàng này rất mong ngài chia sẻ chiến lợi phẩm từ các di tích thượng cổ, hiệu quả công việc rất cao đấy ạ.”
Bố Lỗ cười nhẹ và nói.
“Nhìn qua là như vậy, chỉ có điều...” Hạ Lạc Khắc khoác chéo 2 tay sau đầu, dựa lưng vào ghế, hai đùi bắt chéo, đặt trên sàn:
“Ta có cảm giác mọi việc quá dễ dàng”
“Quá dễ dàng sao? Hạ Lạc Khắc đại nhân, đó là một nửa số chiến lợi phẩm bạn đã khám phá trong tàn tích cổ đại! Hơn nữa hôm đó ngài đã ngụy trang thật tỉ mỉ thành một thượng vị ác ma đại nhân giàu có, kế sách tuyệt vời, hơn nữa yêu tinh chủ cửa hàng hoàn toàn đã bị ngài lừa, chịu khó giúp ngài như vậy cũng là đương nhiên.”
Bố Lỗ nói.
“Ta không nói yêu tinh chủ cửa hàng ấy, mà là thương nhân liên minh trả lời một cách quá dễ dàng. Cân nhắc đến liên minh thương nhân, đây là một tổ chức quy mô lớn, không có khả năng hiệu quả lại cao như vậy, ta cho là ta sẽ phải chờ mười mấy hai mươi ngày mới thu được hồi âm, thời gian một ngày thực sự quá dễ dàng.”
Hạ Lạc Khắc đứng dậy, lấy chiếc áo khoác vừa mua từ trong rương làm từ những tấm ván gỗ.
“Ô.... là dạng này sao, có lẽ ta đã hiểu một chỗ.” Bố Lỗ trầm tư một chút rồi nói:
“Lúc đầu Hạ Lạc Khắc đại nhân cho là thỏa thuận không có vấn đề gì, không nghĩ đến việc tên yêu tinh chủ cửa hàng không phải là một kẻ tầm thường. Nếu quả thật giống như ngài phỏng đoán, kế hoạch của ngài có thể sẽ thất bại, chẳng lẽ lại chia cho hắn một nửa chiến lợi phẩm thật sao? Nghĩ theo cách này, Hạ Lạc Khắc đại nhân phải chịu một đợt bệnh thiếu máu à.”
“Ta cũng đã sớm nghĩ đến tình huống ấy, ta vẫn còn kế hoạch dự trữ, bệnh thiếu máu là không có, chẳng bằng, còn có thể kiếm chút ít, chính là một điểm hơi phiền toái.” Hạ Lạc Khắc vừa nói vừa mang áo khoác xịn hướng về lõi và đi ra ngoài sảnh chính.
“Hạ Lạc Khắc đại nhân đã cân nhắc qua, đồng thời có kế hoạch dự trữ, vậy ta không cần lo lắng nhiều như vậy, Hạ Lạc Khắc đại nhân, có cần công bố phục hồi duy trì hệ thống thông báo không?” Bố Lỗ hỏi.
“Tuyên bố một tí về việc phục hồi duy trì hệ thống thông báo đi, ta có thể sẽ rời đi hơi lâu đấy.” Hạ Lạc Khắc quay về phía cổng dịch chuyển:
“Ta biết, để giữ lợi ích lần này thì cho thêm một chút đi, dù sao thì mấy hôm nay giữ gìn có hơi thường xuyên rồi, Hạ Lạc Khắc đại nhân, đây là thời điểm cần chú ý cân nhắc thuê thêm người, có thể giúp ta bảo trì hệ thống NPC, Vu Yêu thì sao? Đó không phải là một mối quan hệ tốt với Học viện linh hồn sao? Để giáo sư Bồi Căn đề cử đi.”
Bố Lỗ nói xong, Hạ Lạc Khắc đã bước vào cổng dịch chuyển trong đám đông và những tiếng nói thỏ thẻ rồi.
Thoáng chỗ Hạ Lạc Khắc đã xuất hiện ở cổng dịch chuyển Lâm Đông thành, tại sảnh đón tiếp để thuê phòng VIP.
“Quả thực ta muốn cân nhắc một tí.”
Hạ Lạc Khắc nói như vậy.
...
Ánh đèn ma pháp phát ra ánh sáng ửng đỏ, màu đen của các vết rỉ loang lổ trên lan can sắt, ở đó còn dính một chút máu.
Bên trên có cái biển hiệu rất to ( quán bar 404), một con quái nhân mặc vest đỏ nằm trong góc nổn ra những thứ rác rưởi xung quanh hắn, mùi hôi thối trộn lẫn, chỉ là một cái ngõ nhỏ và tối thôi, chả có ai để ý đến hắn cả.
Đôi giày da giẫm lên những mẫu thủy tinh sáng bóng, âm thanh “Răng rắc, răng rắc” vang lên.
Hạ Lạc Khắc đi vòng qua tên quái nhân say mèm không xu dính túi bước vào cửa sau của quán bar 404.
Khá là tráng lệ, so với cửa trước rộng rãi, lộng lẫy tỏa sáng bằng đèn ma thuật màu đỏ, cánh cửa sắt nhỏ này, dường như không thể tưởng tượng được, lại là một phần của [quán bar 404].
Có một người sói cao lớn đứng trong cánh cổng sắt nhỏ, mặc vest đen, tay to, mắt trợn trừng trừng, hơi thở khí thế, đó là một người sói rất mạnh mẽ!
Hạ Lạc Khắc tay nắm chặt áo khoác trên người, Bố Lỗ cũng bắt đầu lo lắng:
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, có vẻ như hơi khó khăn khi muốn biết quỷ hay thần có trà trộn vào đây hay không.”
“Không sao.” Hạ Lạc Khắc nhìu mày, bước chân rộng ra, càng đến gần người sói thần sắc của Hạ Lạc Khắc càng nghiêm nghị.
“Khò...phù phù...ù ù...khò...”
Người sói kia trợn mắt trừng trừng, phát ra âm thanh hầu như lặp lại.
“Hiện tại thế giới dưới lòng đất công việc đã nặng nhọc đến độ phải như thế này sao?” Bố Lỗ tỏ vẻ rất đáng thương.
“Quả như không giống với thời đại trước, ta đã nói về điều này nhiều lần, đầu năm nay kiếm tiền khó lắm.”
Hạ Lạc Khắc thở dài một hơi, vòng qua bên cạnh người sói, mở cánh cửa sắt nhỏ và bước vào.
Đằng sau cánh cửa là một hành lang yên lặng, ánh đèn lờ mờ, không một tiếng động, xa xa cũng như thế.
Hạ Lạc Khắc nhìn cái hành lang trống rỗng, sau đó tiếp tục bước, vừa đi vừa đếm bước chân trong miệng.
Khi Hạ Lạc Khắc đếm đến bước 99, Hạ Lạc Khắc dừng lại, quay người đối mặt với tường.
“Tùng tùng tùng”
Hạ Lạc Khắc vươn tay, gõ gõ vào mặt tường, một âm thanh trống rỗng vang lên.
“Ầm------!”
Ở phía bên trái tại nơi Hạ Lạc Khắc đứng, kèm theo một tiếng vang lớn, bức tường đá được bị đấm bởi một quả đấm đầy lông, mở ra một hang động lớn, những mảnh vỡ của đá và bụi bỗng lan ra trong hành lang không rộng rãi lắm.
Bụi bặm vẫn còn đó, từ lúc bị đấm vỡ một lỗ ở đằng sau, một tên người sói hung tợn xuất hiện, quay về phía Hạ Lạc Khắc, khàn khàn nói:
“38324”
Hạ Lạc Khắc phẩy bụi trên vai, lớn giọng trả lời người sói qua cái lỗ:
“14122”
Hạ Lạc Khắc nói xong, chờ một chốc, phía bên kia của vách tưởng mở ra toàn bộ lối đi.
Có một tên người sói đứng ở vách tường phía sau, lúc này đang thử răng, bộ mặc hung ác, cơ ngực to đến nỗi quần áo như muốn bị xé toạc ra, ngay đó có một tên yêu tinh đang cẩn thận băng bó nắm đấm đang chảy máu của hắn.
Những yêu tinh khác vận chuyển gạch đến lấp lại vách tường.
Bọn chúng trông có vẻ thuần thục.
Đi dọc theo hành lang sau cửa đá một lúc, không lâu sau đã đến một cái sảnh rộng rãi, có một quầy bar, đứng đó là một Mị Ma trắng trong bộ quần áo đen, váy ngắn, mặt mũi tỏ vẻ chuyên nghiệp, mỉm cười, phía sau quầy ba viết vài chữ to (Hiệu sách bổ trợ Thành Tài)
Mị Ma kia quay về phía Hạ Lạc Khắc cúi chào, Hạ Lạc Khắc gật đầu, sau đó đi vào Hiệu sách bổ trợ Thành Tài.
Trên cửa phòng có một cái cửa sổ nhỏ, trên đó có một tấm bảng nhỏ có ghi:
(Đội phòng vệ Lâm Đông thành xin nhắc nhở, không nhập hoặc rời một nơi xấu, xin vui lòng áp dụng cho kinh doanh)
Nhìn qua cửa sổ nhỏ vào bên trong là một gian phòng, có một dãy ghế sô pha hình chữ U, những yêu tinh và quái nhân ở đó đang uống rượu vui mừng, có một con quái nhân đang cầm mic hát.
Có vài quái nhân ăn mặc hở hang, trang điểm xinh tươi đang phục vụ bọn hắn.
Gian phòng cách âm rất tốt, Hạ Lạc Khắc không nghe được tên quái nhân bên trong đang hát những gì, nhưng phía sau có treo biểu ngữ (nhiệt liệt chúc mừng 3 năm tập thể lớp A vượt qua phỏng vấn, nhận chức Vĩnh Hằng Chi Hỏa ở thành dưới lòng đất.)
Hạ Lạc Khắc tiếp tục quay mặt đi, có nhiều phòng như vậy, hầu hết cửa sổ nhỏ trên cửa phòng đều bị che đi bởi một tấm sắt, không biết bên trong đang diễn ra thứ gì.
Tuy nhiên Hạ Lạc Khắc cũng không lấy làm hứng thú.
Hạ Lạc Khắc đi đến gian phòng số 77, sau đó đứng lại ngay ngắn nói:
“Chính là phòng này”