Khắc La Mạc đã không còn đường lui nữa rồi.
Bên cạnh hắn đều là những thi thể thiêng liêng của những chiến sĩ người đầu chó đã chết, hắn đứng giữa những thi thể này, trơ trọi chỉ có một mình, trước mặt là đoàn quân yêu tinh hùng mạnh.
Khắc La Mạc man mác nhìn về phía trước, liếc mắt đếm qua, một, hai, ba, bốn….thôi bỏ đi, cũng đâu có nhìn thấy tên yêu tinh cuối cùng được.
Khắc La Mạc nắm chặt chiếc chùy sắt của mình, hắn sẽ không tử trận hôm nay, bởi vì kẻ phải chết là lũ yêu tinh nhỏ bé yếu đuối thấp kém kia!
Khắc La Mạc lao về phía đám yêu tinh bao vây xung quanh và hét lớn, hắn thấy đám yêu tinh này bắt đầu tản ra bày trận, bọn chúng kẻ nói người cười, trận hình thì có vẻ phân tán không tập trung, nhưng đây chính là lũ yêu tinh, sinh vật ngu xuẩn tầng lớp thấp nhất đấy ư!
Sau đó, yêu tinh gắn hai chữ [Sử Hòa] trên đầu ở giữa đám yêu tinh gào to:
“Mở trận! Hãy chuẩn bị sẵn sang! 1, 2, 3! Cháu trai!”
Sau đó đám yêu tinh xông lên lao về phía Khắc La Mạc.
Khắc La Mạc mặc dù nghe không hiểu tên yêu tinh trên đầu có gắn chữ màu xanh đang hét cái gì, nhưng hai chữ cuối cùng thì có thể nghe ra được, đó là những lời khen ngợi hắn.
Khắc La Mạc quyết định cho tên yêu tinh kia được vui vẻ, hắn lao về phía yêu tinh, một búa vung lên dứt khoát, sử dụng sức lực toàn thân, tiếng [Vũ]đập vang lên, phịch một tiếng liền đập bể đầu tên yêu tinh [Sử Hòa], ngay cả những người khiêng tấm chắn cũng bị đập bẹp như bức tranh vẽ vậy.
“Oa, đúng thật là nó không chống đỡ nổi một chút nào, dù chỉ là một giây.”
“Chiếc xe tăng tiếp theo sẽ nhanh chóng chết trên đỉnh!”
“Đừng làm loạn nữa! Đây mới chỉ là BOSS mới ra thôi mà! Hãy chiến đấu theo đúng kế hoạch!”
Đám yêu tinh kia lại tranh cãi ầm ĩ lên, Khắc La Mạc cảm thấy có chút khó chịu, hắn bị tiếng nói chuyện to nhỏ của đám yêu tinh làm cho bực bội.
Sau đó Khắc La Mạc liền cảm nhận được đầu gối của mình bị đâm.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy tên yêu tinh lùn trên đầu gắn mấy chữ [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao], đúng là có một cây kiếm đâm vào đầu gối hắn, đầu gối của Khắc La Mạc được bao phủ bởi một lớp vảy, nên vết thương cũng không quá lớn, hắn nghĩ phải quay lại dùng chiếc búa đập chết [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao], nhưng sau khi tên yêu tinh kia dung tư thế xấu xí, lùi về phía sau lăn lộn, sau đó tứ chi hướng thẳng lên trời, bộ dạng nhếch nhác không sao chịu nổi rồi cùng cả chân lẫn tay bò qua phạm vi tấn công thoát khỏi tầm ngắm.
“Thảo! may mắn tay chân tôi nhanh nhẹn! Ban nãy bị tên BOSS đó trừng mắt nhìn một chút thôi, tôi cứ nghĩ là tôi chết chắc rồi!”
Tên [Nhiên Thiêu đích Hung Mao] kia nói.
Khắc La Mạc nhìn hành động lăn lộn của tên yêu tinh trông thật ngốc nghếch, thậm chí còn không để ý thấy đằng sau lại có một người đang tiến đến gần, rồi sau đó đâm vào đầu gối hắn một nhát kiếm.
Khắc La Mạc quay người lại, tên yêu tinh trên đầu gắn mấy chữ màu xanh [Mai Xuyên Khốc Tử] phía sau cũng đang học theo bộ dạng lăn lộn trên đất của [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao], lần này Khắc La Mạc đã không còn thấy buồn cười nữa, không nói lời thứ hai, hắn nhấc cây búa lên đập xuống một tiếng và nhảy, làm cho [Mai Xuyên Khốc Tử] bị đập bẹp như bức tranh.
“Trưởng đoàn chết rồi! Mau treo lệnh chỉ huy lên!”
“Mẹ ơi, chuyện này thảm rồi!”
“Cười đến chết, đánh long gà chắc, BOSS chiến vừa mới ra hiệu lệnh đã chết rồi.”
“Khai hoang là như vậy đấy, chúng ta không được sợ hãi, có thể mới đánh tiếp được, những ai không tham gia chiến đấu thì mau lại đây giúp bọn họ đưa thi thể về hồi sinh đi, nhanh lên!”
“Khẩn trương lên! Mau kéo BOSS đi đi! Đổi một vị trí khác đi! Không thì làm sao mà kéo thi thể về được!”
Tên yêu tinh chạy đến giúp kia cứ gọi không ngừng, ồn ào làm rối loạn tâm trí Khắc La Mạc, đám yêu tinh kia bắt đầu hướng về một phía khác nhanh chóng di chuyển, Khắc La Mạc cho rằng bọn chúng đang muốn chạy trốn.
A, yêu tinh, đúng thật là mất mặt!
Khắc La Mạc làm sao có thể để cho đám yêu tinh không có chiến sĩ anh hung kia bỏ chạy được, hắn lập tức cầm cây chùy lên đuổi theo, tốc độ của hắn nhanh hơn đám yêu tinh rất nhiều, dọc đường đi luôn cầm chiếc chùy bên cạnh đuổi theo, chẳng mấy chốc đã chạy tới tận chỗ lối vào khác của hang nhện.
Đám yêu tinh kia lại dừng chân một lần nữa, sau đó một tên yêu tinh khiêng tấm chắn kêu lên
“Waaaa!” Khắc La Mạc cầm chiếc chùy chỉ vừa mới đập xuống một nhát, thì liền cảm thấy sau lưng bị ai đó đâm trúng, lại là cái tên yêu tinh Nhiên Thiêu Đích Hung Mao, hắn nhân cơ hội tấn công, rồi làm bộ dạng lăn lộn vô cùng khó coi thoát ra khỏi cự li tấn công của Khắc La Mạc, ngay sau đó, Khắc La Mạc cảm nhận được cảm giác liên tục bị những người xung quanh tấn công.
Khắc La Mạc gào lên một tiếng thật to, theo sat hắn có một tên yêu tinh khiêng tấm chắn ngay chính diện bổ nhào về phía trước, mọi sự uất ức buồn rầu của Khắc La Mạc đều tích tụ trên chiếc chùy, hắn hung tợn vung chùy, làm cho tên yêu tinh bị đánh trúng ngay cả một tiếng kêu cũng không thể thốt ra được.
Chiếc chùy của Khắc La Mạc rất được việc, bỗng hắn thấy một bóng người vụt qua ngay trước mặt, có người đã luồn qua cánh tay hắn, sau đó chém một nhát vào đầu gối của hắn, nhát kiếm ấy khiến cho Khắc La Mạc vô cùng đau đớn thét lên.
“Tôi cảm thấy cú tấn công khi nãy của tôi trực tiếp và rất hung bạo, tôi thật sự rất mạnh đấy.”
Tên yêu tinh[Nhiên Thiêu Đích Hung Mao] người lắn lộn bám đầy tro bụi, hắn dương dương tự đắc nói.
Từ bên cạnh lại có một tên yêu tinh chen lên, trong tay cầm tấm khiên như muốn thu hút sự chú ý của Khắc La Mạc, tiếc là trong mắt hắn chỉ nhìn thấy tên yêu tinh xấu xí với một hàng chữ màu xanh gắn trên đầu Nhiêu Thiêu Đích Hung Mao!
Khắc La Mạc lao về phía Nhiêu Thiêu Đích Hung Mao, không để ý bất kì ai trên đường đi.
“Ngọa Tào! OT rồi!” (OT: thuật ngữ mạng, nói về sự bộc phát mối thù hận.)
“Hung Mao mau chạy đi! OT rồi!”
“Mau nhạo báng hắn đi!”
“Cháu trai, cháu trai!”
“Thảo Nê Mã!”
Đám yêu tinh với những chữ xanh gắn trên đầu bao vây lấy tên Khắc La Mạc đang điên cuồng lớn tiếng gào thét, nhưng Khắc La Mạc không nghĩ nhiều được như vậy, sau khi va đụng vào đám đông yêu tinh, Khắc La Mạc cầm chùy lao thẳng về phía [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao].
[Nhiên Thiêu Đích Hung Mao] quay đầu bỏ chạy, nhưng mà chạy đi đâu cho thoát khỏi Khắc La Mạc?
Khắc La Mạc điên cuồng tấn công đám yêu tinh ây quanh, ba bước rồi hai bước đã vọt tới ngay trước mặt [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao], hắn dơ tay ra bóp cổ [Nhiên Thiêu Đích Hung Mao] nhấc bổng lên cao rồi đập mạnh xuống đất.
Cứ như đã tung hoành năm, nay xem như Khắc La Mạc có thể trút giận, thật thoải mái.
“Ngọa Tào….BOSS này có kỹ năng không? Hay là sự điên cuồng?”
“Không biết nữa, không lo cơn thịnh nộ của hắn sắp phát ra rồi kìa!”
Một đám đông người chơii bao vây lấy tên Khắc La Mạc đang điên cuồng trong cơn thịnh nộ.
Khắc La Mạc dung chiếc chùy quét ngang một vòng, những tên yêu tinh tham năng lượng kia lập tức bị hất văng ra, có một vài tên không chết nhưng cũng bị tàn phế.
Khắc La Mạc hét lên một tiếng, máu tươi trong miệng tuôn ra, trên thắt lưng của hắn có một thanh kiếm ngắn không biết đã cắm vào từ khi nào, chính là do tên yêu tinh trên đầu gắn hai chữ [Á Sát] đã nhân lúc hắn múa chùy đã xông lên, dùng kiếm đâm vào khe hở áo giáp chỗ thắt lưng của hắn.
Á Sát ra tay thuận lợi, lúc này vũ khí cũng không cần nữa, hắn nhảy xuống rồi co cẳng chạy, Khắc La Mạc gầm lên giận giữ đuổi theo, nhưng tốc độ của hắn cũng đã bị ảnh hưởng lớn từ vết thương ở thắt lưng.
Những người chơi bên cạnh cũng bị kích động một phen, liền giơ cao vũ khí và hét lớn, sau đó lao về phía Khắc La Mạc.
Khắc La Mạc có một dự cảm không tốt, nhìn đám yêu tinh bên cạnh mỗi lúc càng đông hơn, hắn cảm thấy e rằng hôm nay hắn sẽ phải nói lời từ biệt ở đây, nhưng hắn không hề sợ hãi trước cái chết, điều mà hắn sợ là hai tổ trứng sẽ không người chăm sóc, nhưng nghĩ đến tộc người của hắn vẫn còn ở sâu trong hang nhện, Khắc La Mạc tin rằng tộc người đầu chó có thể chăm sóc tốt cho bản thân, và cả những đứa con của hắn!
Người đầu chó, không bao giờ sợ hãi trước cái chết!
Khắc La Mạc giơ cao chiếc chùy của mình, gầm lên giận giữ, hắn vung vẩy chiếc chùy rồi dùng nó đập bể các người chơi.
Ồ, đám yêu tinh đã quyết một trận tử chiến rồi!