Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 166: Chương 166: Đừng lãng phí ma lực




“Phù phù phù...”

Một yêu tinh đang ấp trứng Cổ Thần, hai mắt hắn đỏ lên, hướng về phía Gặt Lúa chặn cửa mà xông đến.

Một vài cái lá chắn hình diều và lá chắn hình vuông được chế tạo từ Lâm Đông Thành được gác ở cổng phòng điều khiển, dường như che chắn lại rất kỹ, đám yêu tinh đứng đằng sau lá chắn, tay cầm đoản kiếm, nhắm mắt lại, đâm kiếm ra ngoài từ khe hở giữa các lá chắn.

Không thể không nói rằng với dáng vẻ các người chơi như vậy thì sách lược tương đối đã thành công, ít nhất ngăn được 10 phút, phòng tuyến cũng chưa bị xuyên thủng.

Bên trong phòng điều khiển, Dây Gai Lý Công đang há mồm trợn mắt chăm chú nhìn xuống dưới, cầm dụng cụ, ngoáy bên này, ngoáy bên kia, sau đó đạp mạnh vào máy, hoặc là cầm dụng cụ gõ.

“Tốt!”

Sau một hồi múa máy, Dây Gai Lý Công quăng dụng cụ ra ngoài, vỗ tay nói:

“Mẹ nó, lúc đầu tưởng là động cơ, không nghĩ rằng khác biệt lớn như vậy, để ta nghiên cứu lại thứ đồ chơi này, thử trước xem có thể khởi động không.”

Yêu tinh kia mặc dù xem Dây Công Lý Gái như thằng đần, nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể đi đến hạch tâm ma năng và bộ máy trước mặt, rồi bơm ma lực vào.

“Vù vù---!”

Hạch tâm ma năng một lần nữa được kích hoạt, phát ra âm thanh giống như của động cơ mô tơ.

Khi hạch tâm ma năng cung cấp năng lượng ma pháp, bộ máy to lớn bắt đầu phát ra âm thanh “Loảng xoảng loảng xoảng”

Cỗ máy to lớn trước mặt, với mắt thường có thể nhìn thấy được chấn động.

“Thành...thành công rồi ư?!”

Yêu tinh kia tỏ vẻ không thể tưởng tượng được nhìn cỗ máy trước mắt, sau đó nhìn Dây Gai Lý Công.

“Làm sao bây giờ? Có thể bay được không?”

Mai Xuyên Khốc Tử vừa mới hỏi xong, toàn bộ Phi Không Đĩnh lắc lư dữ dội, lắc lư dữ dội, khiến các người chơi đứng không vững, ngã nhào trên mặt sàn.

Những người dựng lá chắn cũng không chịu nổi.

Cũng may là khi quân địch có ý định tấn công vào, tất cả đều đứng không vững bởi vì Phi Không Đĩnh đột nhiên khởi động.

Kèm theo tiếng ầm ầm của Phi Không Đĩnh,

Phi Không Đĩnh dần dần lắc lư bay lên, vì động cơ của Phi Không Đĩnh được tái khởi động, vũ khí bắt đầu được mang lên cao, sương mù ma lực xám dần dần tản ra.

Giống như một chiếc máy bay phá tan tầng mây, rất nổi bật, toàn bộ chiến trường đều nhìn được.

Trên chiến trường, một lần nữa phát ra tiếng hoan hô đau đầu nhức óc.

“Chúng ta đi thôi! Hỡi các dũng sĩ! Các người đã hoàn thành một nhiệm vụ dường như bất khả thi! Hiện tại, chúng ta hãy quay lại boong tàu, một lần nữa điều khiển pháo ma năng của tàu mẹ!” Yêu tinh kia cao giọng hô.

“Chờ chút, phần thưởng đâu.”

Mai Xuyên Khốc Tử kéo yêu tinh lại.

“Chờ khi chiến dịch kết thúc, các người sẽ được ban thưởng, các dũng sĩ của ta, liên minh thương nhân sẽ không bạc đãi các người.”

Yêu tinh kia nghiêm túc nói.

“Nhưng bây giờ làm sao ra ngoài được?”

Gặt Lúa tỏ vẻ khốn khổ nhìn về phía những quân lính Cổ Thần vừa mới bị biến chất đang không ngừng đến gần, số lượng trên Phi Không Đĩnh mặc dù không nhiều như vậy, nhưng cũng lên đến trăm tên, mà trong đó chỉ có 11 người chơi, tính cả NPC nữa là 12 người.

Muốn tấn công bọn hắn để đi lên boong tàu thì có chút khó khăn.

Yêu tinh NPC không biết từ đâu móc ra một cây Urani, sau khi dùng ma lực thiêu đốt nó, yêu tinh nhét cây Urani vào miệng trước mặt các người chơi, sau đó móc một khẩu pháo ma năng cầm tay, phun ra khói hình nấm, dõng dạc nói:

“Đi theo ta, các dũng sĩ, hy vọng chiến thuyền này có thể gánh vác được.”

....

Bắt Rễ Bảo nhận những lời reo hò như một anh hùng, nhưng cũng chỉ được một lúc, khi Phi Không Đĩnh đang ở trên đầu họ, bị một thanh Tam Xoa Kích trực tiếp đâm xuyên, sau đó kéo theo sương mù ma lực màu xám, nghiêng nghiêng rồi rơi xuống, liền xem như người chơi Bắt Rễ Bảo này cũng có thể nhìn được sự chiến thắng đang cách họ không xa.

Đòn sát thủ mạnh nhất Phi Không Đĩnh, vậy mà bị một thanh Tam Xoa Kích to lớn lạ thường đánh rơi, cuộc chiến còn lại dựa vào người chơi và đám NPC hiện hữu, tất nhiên là rất khó khăn, nếu như không có kịch bản khác xuất hiện.

Nhưng vẫn phải tiếp tục chiến đấu.

Không có hỏa lực của Phi Không Đĩnh trên trời áp chế, số lượng quân đoàn Cổ Thần trên mặt đất lập tức tăng lên, hai người Bắt Rễ Bảo và và Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh đột nhiên bị quái vật da đỏ tập kích không kịp trở tay, cũng may là đội hình của quân đoàn Chi hỏa Vĩnh Hằng đã tập hợp lại một lần nữa sau khi không còn sự tấn công của cự nhân.

Bắt Rễ Bảo và Đầu Báo Số 0 Bầu Bĩnh cùng hộ tống đội hình này và bắt đầu chiến đấu, đồng thời bọn họ đôi lúc cũng được trợ giúp, đột nhiên có NPC nói với họ:

“Các anh hùng cẩn thận một chút, đừng chết ở đây.”

“Lần đầu tôi nhìn thấy một người solo giết chết cự nhân.”

“Yêu tinh này lợi hại thật!”

Các lời nói tương tự như thế.

Áp lực chiến đấu càng lớn, nhưng các người chơi phe bên kia thì càng không cần nói đến, Bắt Rễ Bảo biến đâu mất.

Đội hình của Chi hỏa Vĩnh Hằng bắt đầu chậm lại không tiến lên nữa, tuyến đầu bắt đầu rực lên, tiếng vang ầm ầm quanh quẩn khắp chiến trường.

Phi Không Đĩnh ban đầu rơi xuống bây giờ lại một lần nữa bay lên, đồng thời phá tan lớp sương mù ma lực màu xám.

Xung quanh Bắt Rễ Bảo tất cả đều là âm thanh hò reo.

Ban đầu tinh thần có chút suy giảm, rõ ràng không thể cất cánh một lần nữa để cổ vũ, quân đoàn hò hét thêm phấn chấn, khiến Bắt Rễ Bảo cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.

Rất nhanh sau đó, tại Phi Không Đĩnh đang đung đưa bên trên, dường như có thể thấy được một vụ nổ nhỏ ở trong khoang thuyền.

Bắt Rễ Bảo cảm thấy lo lắng trong lòng, không sao chứ....

....

Trong khoang của Phi Không Đĩnh, cỗ pháo đã bắn ra một viên đạn pháo ma năng nhỏ, kèm theo sóng nhiệt bùng nổ, làm vỡ nát cả tấm gỗ trước mặt, đồng thời nổ văng cả 10 tạp binh của quân đoàn Cổ Thần ra ngoài.

Lỗ hổng đột nhiên được tạo ra do vụ nổ, luồng gió cực mạnh thổi vào, khiến các người chơi không chịu được mà nhắm mắt lại.

Á Sắt mặc áo giáp đen, một tay cầm đoản kiếm, vung tay một phát, yêu tinh bị hủ hóa bởi Cổ Thần xông đến liền gục ngã, sau đó hất một yêu tinh bị hủ hóa trên chiếc lá chắn xuống đất, vừa lúc đó Mai Xuyên Khốc Tử liền bổ xuống một đao.

“Đằng trước chính là boong tàu! Ở đó chắc không có quân địch! Chúng ta nhất định phải dùng pháo ma năng của tàu, cho chỉ huy của quân địch một đòn chí mạng, trước khi Phi Không Đĩnh rơi xuống!”

Yêu tinh đang gào thét trước luồng gió, lớn tiếng hét lên.

“Thứ đồ gì? Trước khi rơi xuống là sao?!”

Gặt Lúa nghĩ mình đã nghe nhầm và nhìn lỗ thủng trước mắt, cùng với một buồng nhỏ trên tàu ở đường đi phía sau bị bắn phá bởi pháo ma năng, dường như không có gì là sai cả.

“ĐM, kích thích vãi chưởng, khi ở bên trong Phi Không Đĩnh sắp rơi vỡ, cống gắng xoay chuyển tình thế, khuôn mẫu của nhân vật chính cũng không dám viết như thế.”

Thiêu Đốt Lông Ngực nắm chặt chùy trong tay, hung hăng nói như thế, đột nhiên anh ngẩn người, hỏi:

“Chờ chút, tất cả các người đã hoàn thành với pháo ma năng, tôi phải làm gì với Cuồng chiến sĩ này đây? Không có cơ hội cho tôi ra trận à!”

“Tranh thủ thời gian mà dẹp đi, loại kịch bản này trong chiến dịch, chắc chắn là đủ loại đại sát khí, thay nhau ra trận, hiệu ứng hình ảnh được đặt ra, Cuồng chiến sĩ vật lý thì phụ trách việc dọn dẹp tiểu binh, còn lại tất cả đều dựa vào kế hoạch mà giết!”

Mai Xuyên Khốc Tử liền bổ sung ngay.

“Hỡi các dũng sĩ! Đi theo tôi!”

Yêu tinh kia hướng về các người chơi và hô như thế, sau đó khiêng cỗ pháo, tự mình đi về phía boong tàu.

Các người chơi khác cũng tranh thủ thời gian đi theo, về việc tìm các thi thể, khẳng định là không kịp nữa rồi.

Sau khi họ vào boong, thấy được chiến trường phía dưới là vô vàn binh sĩ của quân đoàn Cổ Thần, mà quân số của Chi hỏa Vĩnh Hằng thành dưới đất cũng đã giảm đi không ít, nhưng vẫn đang trụ vững tại chiến trường.

Về phần các người chơi đã bị cuốn trôi.

Tại boong tàu rộng lớn, yêu tinh NPC chỉ vào hai hàng pháo ma năng to lớn trên boong tàu, hô:

“Nhanh lên! Các người lại điều khiển pháo ma năng đi! Tôi điều khiển bánh lái!”

Trước mặt các người chơi xuất hiện nhiệm vụ mới:

(Nhiệm vụ ẩn: Sử dụng pháo ma năng, tiêu diệt chỉ huy quân đoàn Cổ Thần)

(Chú ý: Bắn chính xác, đừng lãng phí ma lực!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.