Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 440: Chương 440: Hiệu trưởng bị bắt




Editor: Wave Literature

“Nguyện thánh chủ phù hộ cho các người, nếu tất cả kế hoạch của chúng tôi thuận lợi, chúng tôi sẽ trở về giúp ông.”

Lan Tư Lạc Đặc nhìn trưởng trấn Thiểm Kim nói.

“Cám ơn ý tốt của mấy người, tôi cũng hy vọng mấy người sống sót trở về.”

Trưởng trấn nói với Lan Tư Lạc Đặc, nhưng câu nói cũng không thật sự giống như chúc phúc lắm.

Mấy người chơi xem xong nội dung vở kịch, phát hiện cũng không có thêm nội dung gì nữa nên có chút thất vọng, nhưng vẫn theo sự chỉ huy của Lan Tư Lạc Đặc bắt đầu lên xe ngựa.

Ở phía sau, đám người của trấn Thiểm Kim vừa sống sót sau hoạn nạn đã nhao nhao lên:

“Trưởng trấn, con phi long kia thật đáng ghét! Trấn nhỏ của chúng ta đã gom góp tiền và vàng đầy ba rương, vậy mà con phi long còn có gan chém giết dũng sĩ của chúng ra!”

“Đúng vậy! Chúng ta nhất định phải xử lý con phi long kia! Nếu ai có thể đánh bại con phi long, tôi thưởng tất cả thương phẩm hạng năm của cửa hàng tôi!”

“Tôi cũng thưởng! Tôi thưởng hạng bốn!”

Trong lúc đám người dân trấn Thiểm Kim đang lòng đầy căm phẫn nói chuyện, tám mươi người chơi đã tính toán chuẩn bị rời đi, cũng đã xuống xe ngựa.

Một người Duy Đa Lợi Á cột sống dị dạng đã đi tới, vẻ mặt kiên nghị trấn an những người dân của trấn Thiểm Kim: “Chúng tôi quyết định không đi, con phi long này, để chúng tôi xử lý!”

- --

Học viện Linh Hồn, trong ký túc xá của giáo sư Bồi Căn.

“Vậy là giáo sư Bồi Căn vẫn đang nghiên cứu mấy thứ này sao không? Ông ta tính toán làm cái gì!”

Giáo sư Bạch Thái nhìn máy ảnh chụp truy nã và đủ loại tin tức ở trên tường, trên đó đều là tin tức về một ác ma thật sự đáng sợ.

(Kê đản hoa)

Ở trên vách tường viết một dãy chữ như vậy.

“Ai? Tên này đầy khí phách nhiệt huyết của đàn ông.”

Hắc Long Cẩu Đản chỉ nhìn cái tên này thôi cũng có cảm giác sợ sợ.

“Là chỉ huy của quân đoàn Cổ thần.”

Vẹt Phỉ Ni Khắc Tư đứng ở trên vai Hạ Lạc Khắc nói: “Nhưng mà loại này tôi cũng không thèm để vào mắt, chỉ cần ba quyền hai chân của tôi thôi là đủ chết, đáng tiếc là ở trong thời đại của tôi, người này đã chết.”

“Tôi cười muốn chết “meo”, một con chim ngốc nghếch mà nói ba quyền hai chân có thể đáng chết chỉ huy của quân đoàn Cổ thần, nói ra làm tôi cười muốn rơi răng “meo“.”

Mèo đen Ba La vừa cười vừa lăn quay trên mặt đất.

“Ha? Con mèo dở hơi này có vấn đề gì sao?”

Vẹt Phỉ Ni Khắc Tư tức giận nói.

“Cái đó...”

Hiệu trưởng nhìn con mèo đen và con vẹt sắp đánh nhau đến nơi, có chút lo lắng nhìn Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc nhanh chóng mỉm cười khoác tay áo: “Không sao đâu, mấy con động vậy này đấu võ mồm thôi mà.”

“A... Là như vậy.”

Hiệu trưởng gật gật đầu, nhưng thật sự là không yên tâm cho lắm.

“Xem ra giáo sư Bồi Căn vẫn luôn thu thập tin tức của Kê Đản Hoa, nhưng không phải Kê Đản Hoa đã chết rồi hay sao? Vì sao ông ta còn muốn thu thập tin tức của Kê Đản Hoa?”

Giáo sư Bạch Thái híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Có thể là do ông ta đói bụng.”

Hắc Long Cẩu Đản nói ra một nguyên nhân có thể xảy ra.

“Hay là giáo sư Bồi Căn muốn hồi sinh Kê Đản Hoa!”

Hiệu trưởng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Hạ Lạc Khắc, giáo sư Bạch Thái và nhóm động vật đều xoay lại, nhìn về phía hiệu trưởng, hiển nhiên là đang chờ hiệu trưởng tiếp tục giải thích thêm.

“A, kỳ thật lúc trước giáo sư Bồi Căn và tôi có thảo luận về vấn đề này, bởi vì lúc đó có đệ tử học giờ lịch sử viễn cổ, đã nhắc đến phần tri thức lịch sử này, cho nên tôi và giáo sư Bồi Căn có tham khảo một chút, có phải là giáo sư Bồi Căn đã có hứng thú với Kê Đản Hoa từ thời điểm ấy không?”

Hiệu trưởng có chút hoài nghi nói.

“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Tuy rằng biết giáo sư Bồi Căn cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng chuyện giáo sư Bồi Căn hiện tại ở nơi nào, hoàn toàn không có gì rõ ràng.”

“Cũng không phải hoàn toàn không rõ ràng.”

Ngón tay Hạ Lạc Khắc chỉ chỉ trên mặt bàn, tay anh lướt qua cái bàn, sao đó dừng ở một góc bàn.

Ở góc bàn đó lập tức xuất hiện một ma pháp trận, sau đó ánh sáng ma pháp trận chợt lóe lên, một cuốn vở xuất hiện ở trên mặt bàn.

“Vật phẩm truyền tống ma pháp trận?!”

Giáo sư Bạch Thái lập tức nhận ra ma pháp trận này, ai có thể nghĩ đến giáo sư Bồi Căn lại thiết lập một vật phẩm truyền tống ma pháp trận ở ngày chiếc bàn trong phòng mình?

Hạ Lạc Khắc cầm cuốn vở lên, mở ra xem, là chữ viết và bài giảng của giáo sư Bồi Căn.

(NO. 25

Tôi tìm đọc tất cả tài liệu viễn cổ, Kê Đản Hoa rất có thế là chưa chết, mà đang bị phong ấn tại sân của Học viện Linh Hồn, điều này cũng rất dễ dàng lý giải, một trong chiến trường ngày xưa là Học viện Linh Hồn, đây chính là địa điểm cuối cùng mà Kê Đản Hoa bỏ mình, nhưng toàn bộ số lượng lớn tư liệu lịch sử cũ đều hoàn toàn không có nhắc đến.)

(NO. 26

Tôi đã tìm tòi ở cả Học viện Linh Hồn, chuyện này quả nhiên như tôi đã nghĩ, Học viện Linh Hồn từ vạn năm trước cũng không phải chỉ để dùng làm trường học. Phù thủy linh hồn từng là một thành viên của quân đoàn cổ thần, mà sau khi quân đoàn cổ thần thất bại, Học viện Linh Hồn vẫn có thể tiếp tục trợ giúp cho cổ thần sống lại!)

(NO. 27

Tôi tin chắc rằng ở dưới Học viện Linh Hồn này còn có một ấn tín ma pháp trận vô cùng hoàn hảo, đã phong ấn chỉ huy Kê Đản Hoa của quân đoàn cổ thần hơn vạn năm rồi, cả Học viện Linh Hồn cũng đã liên tục không ngừng giải trừ phong ấn mà cung cấp năng lượng cho ông ta. Tôi không biết loại năng lượng bổ sung thêm này đã đạt tới trình độ nào rồi, nhưng theo thời gian chuyển dời, tôi tin tưởng thời khắc giải phóng Kê Đản Hoa đã sắp tới.)

(NO. 28

Tôi đi tìm hiệu trưởng Học viện Lình Hồn, nhưng chuyện này ông ta căn bản không hề coi trọng đến, vậy nên tôi quyết định tự mình thu thập chứng cứ, thậm chí tôi còn hoài nghi, ông ta cũng có liên quan đến chuyện này.)

Cuốn vở viết đến đây đã không còn có nội dung nối tiếp, hình như là giáo sư Bồi Căn viết được ra đến đây, liền rời khỏi Học viện Linh Hồn, rồi sau đó mất tích.

Mọi người xem xong nội dung trong cuốn vở đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía hiệu trưởng Học viện Linh Hồn.

“Chờ một chút, các người có ý gì?”

Hiệu trưởng ngơ ngác nhìn về phía Hạ Lạc Khắc và giáo sư Bạch Thái.

...

Hai giờ sau.

Mấy con thú bọ cánh cứng đến từ Liên minh Thương nhân đứng gác canh ở cổng của Học viện Linh Hồn, chúng có mặc chế phục của đội canh gác, bắt lấy áp giải hiệu trưởng của Học viện Linh Hồn mang đi.

“Từ từ! Không phải tôi! Không phải tôi làm mà! Tôi căn bản không biết chuyện gì về Kê Đản Hoa!”

Người hiệu trưởng lớn tiếng hô, nhìn qua bộ dáng thật sự giống như vô tội.

Hạ Lạc Khắc cùng đám sủng vật của anh cùng với giáo sư Bạch Thái và rất nhiều phù thủy phía sau nhìn một màn trước mắt này, nói không ra lời.

Một đội trưởng mặc chế phục đi ra, phía sau anh ta còn mang theo một đám người, trên tay bọn họ cầm đủ loại thùng văn kiện, đây đều là vật phẩm tư nhân của hiệu trưởng Học viện Linh Hồn.

“Thật sự cảm ơn ngài, Hạ Lạc Khắc đại nhân, không nghĩ tới Học viện Linh Hồn vẫn luôn làm chuyện như vậy, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng thẩm vấn hiệu trưởng, hơn nữa sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho ngày, về phần giáo sư Bồi Căn mất tích, kỳ thật chúng tôi tìm được mấy phong thư, trong thư có nhắc tới mấy chỗ giáo sư Bồi Căn đi tới.”

Người đội trưởng nói xong, lấy mấy phong thư ra đưa cho Hạ Lạc Khắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.