Editor: Wave Literature
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tôi đề nghị nên mang Y Phù Lâm này mổ ra, kiểm tra xem bên trong cô ta là cái gì, dù sao cũng là cô ta lừa chúng ta trước.”
Dưới sự hướng dẫn của Ni Cổ Lạp Tư, Hạ Lạc Khắc và Y Phù Lâm an toàn vào trong phòng, Bố Lỗ trong đầu Hạ Lạc Khắc đề nghị.
Lúc này, Y Phù Lâm mang vẻ mặt ngại ngùng ngồi bên cạnh vì trong căn phòng này chỉ có một cái giường.
Hình như Ni Cổ Lạp Tư đã hiểu lầm chuyện gì đó nên đã không chuẩn bị hai căn phòng hay là căn phòng có hai cái giường gì đó, căn phòng này chỉ có một gam màu sắc cực kỳ cổ quái.
Ám thị! Cả căn phòng ám chỉ khiến người nhìn thấy nó thì mặt đỏ tim đập.
Hạ Lạc Khắc không trả lời vấn đề của Bố Lỗ, anh rót cho mình một chén trà hoa cúc đẫm máu.
Ni Cổ Lạp Tư mang theo Hắc long Cẩu Đản cùng vẹt rời khỏi gian phòng, dù sao thì trong danh sách ghi danh của Hạ Lạc Khắc, Hắc Long Cẩu Đản là thư kí của thành phố ngầm Vĩnh Hằng, mà con vẹt này cũng chỉ là sủng vật thôi.
Dù là thư ký hay là sủng vật cũng không thích hợp, còn về phần Hạ Lạc Khắc thì đã có bạn nhảy Y Phù Lâm ở bên cạnh rồi.
Liên minh Thương nhân đã an bài rất tốt chuyện lần này, ngược lại không cần thiết Hạ Lạc Khắc phải đi, cần gì phải lo lắng.
“Ừm... Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi có thể ngủ trên sàn nhà hoặc là trên ghế salon đều được.”
Y Phù Lâm đỏ mặt, nhìn người đàn ông đang uống trà hoa cúc đỏ nói.
“Không sao.”
Hạ Lạc Khắc vừa uống trà hoa cúc đẫm máu vừa đi đến bên cạnh giường, anh ngồi xuống, sau đó đưa tay vỗ xuống bên cạnh:
“Cô có thể ngủ trên giường, Y Phù Lâm, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Dạ?”
Y Phù Lâm ngây người, cô ta không ngờ đại nhân lại trực tiếp như vậy, mặc dù trong nội tâm khẩn trương nhưng cô ta vẫn đứng lên, đi về hướng mà Hạ Lạc Khắc chỉ.
“Không cần phải như vậy, tôi cũng không ăn thịt cô, tôi chỉ muốn nói một số chuyện.”
Mặc dù ý của Hạ Lạc Khắc khi nói vậy là muốn Y Phù Lâm có thể thả lỏng đôi chút, nhưng nó lại không đạt được kết quả mà anh đã nghĩ, ngược lại còn khiến cô ta khẩn trương hơn.
Y Phù Lâm luống cuống đi tới trước mặt Hạ Lạc Khắc, còn về phần Hạ Lạc Khắc lại không hề có vẻ khẩn trương hay hốt hoảng nào, ngược lại còn thuần thục hơn trước.
Y Phù Lâm nghe lời Hạ Lạc Khắc ngồi xuống bên cạnh anh, cô ta đóng chặt hai chân mình, trên mặt mang theo biểu tình khẩn trương nhìn Hạ Lạc Khắc, sau đó lập tức cúi đầu xuống.
Hạ Lạc Khắc đưa một tay về phía Y Phù Lâm, ngay khi cô ta cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó đặc biệt thì giây tiếp theo, ý nghĩ của cô ta lập tức tan vỡ, cảm giác lần này so với lần trước thả tinh thần lực công kích càng rõ ràng hơn.
Chờ tới lúc Y Phù Lâm mở mắt ra, cô ta nhìn thấy mình đã quay trở lại nơi đó, gian phòng nhỏ mày đen, trong phòng có một vũng nước đọng tới mắt cá chân, còn có lan can sắt to đùng, trên lan can là một tờ giấy.
Mà ở phía sau lan can sắt, tựa như có một thứ gì đó ngáy khò khò đang mai phục.
Y Phù Lâm khẩn trương nhìn xung quanh, cô ta không biết tại sao mình lại quay lại nơi này.
Mà lần này quay trở lại không phải chỉ mình cô ta, bên cạnh còn có cả Hạ Lạc Khắc.
“Ra là vậy.”
Hạ Lạc Khắc nhìn lan can trước mặt, sau đó nhìn sang Y Phù Lâm bên cạnh, nói với giọng áy náy:
“Xin lỗi vì đã không nói trước, tôi chỉ lo lắng cô sẽ cảm thấy khẩn trương hay sợ hãi.”
“Hạ lạc Khắc đại nhân, đây là cái gì?”
Y Phù Lâm sợ hãi nhìn tình huống trước mắt, bởi vì quá mức khẩn trương và sợ hãi, Y Phù Lâm cũng chưa làm hết những thứ mà mình vừa thấy như cũ, cô ta cho rằng mình bị ảo tưởng, nhưng hiện tại, dưới sự giúp đỡ của Hạ Lạc Khắc, cô ta lại quay trở lại căn phòng này một lần này, bây giờ khẳng định không có cách nào lại coi đây là ảo tưởng nữa.
“Tôi cũng không biết, phải xem nó có mấy cái đuôi.”
Hạ Lạc Khắc cười nói, Y Phù Lâm thì mang vẻ mặt mơ màng, hiển nhiên không hiểu được Hạ Lạc Khắc đang nói cái gì:
“Cái đuôi?”
“Hạ Lạc Khắc đại nhân khi nào thích chơi đánh đố như này vậy?”
Bố Lỗ vừa mỉm cười vừa nói trong đầu Hạ Lạc Khắc.
“Vừa rồi là ai nói chuyện? Là Nhuyễn Nê Quái này sao?”
Bất ngờ là Y Phù Lâm có thể nghe được thanh âm của Bố Lỗ trong đầu Hạ Lạc Khắc.
“Này, xin chào tiểu thư Y Phù Lâm, tôi là trung tâm của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, Bố Lỗ. Còn phải cám ơn cô một tiếng vì đã giới thiệu Hạ Lạc Khắc đại nhân cho tôi nữa đó.”
Bố Lỗ rất lễ phép nói.
“Không cần khẩn trương, chẳng qua là hiện tại tinh thần của tôi và cô ở chung một chỗ nên cô mới có thể nghe được thanh âm trong đầu tôi.”
Hạ Lạc Khắc vừa nói vừa đi về phía lan can sắt.
“Chờ chút, tôi nghe được thanh âm trong đầu ngài, vậy Hạ Lạc Khắc đại nhân có nghe được....”
Y Phù Lâm mang theo vẻ mặt lo sợ, mà ngay tại lúc cô ta nói thì trong đầu mình lại nghe được thanh âm:
“Mình được ở cùng một chỗ với Hạ Lạc Khắc đại nhân, đúng là quá kích thích mà.”
“Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ làm gì với mình đây? Mình rõ ràng đã chọn một bộ đồ cực kỳ bảo thủ rồi, khẩn trương quá, hơi sợ rồi.”
“Không biết đứa bé của mình và Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ giống ác ma hay chỉ giống một chút ta? Mình hy vọng giống một chút...”
“A, không biết sau này sẽ đưa đứa bé đến nhà trẻ nào đây? Mặc dù vườn trẻ ở Lâm Đông Thành không tệ nhưng Lâm Đông Thành cũng không phải là trung tâm của thành phố ngầm, quả nhiên vẫn phải tới trung tâm thành phố học.”
“Phải chọn trường tàn bạo một chút, như vậy sau này bé lớn lên mới có tiền đồ...”
“Không biết là bé trai hay bé gái đây, hy vọng là một trai một gái, sau này tới lúc dựng vợ gả chồng, đầu tiên cho người anh kết hôn, sau đó là người em, mỗi năm một người kết hôn, không thể kết hôn cùng nhau được...”
“Vấn đề dưỡng lão cũng cần phải cân nhắc, dù sao vẫn phải ở chung với Hạ Lạc Khắc đại nhân cả đời, lúc về già còn có thể cùng nhau đi du lịch một vòng thế giới, không có tiền không được, quả nhiên vẫn phải để Hạ Lạc Khắc đại nhân tiết kiệm một chút, không thể lãng phí quá nhiều được...”
Vân vân vân... Cái gì đây? Sao trong đầu mình lại có những thứ kì quái này! Nếu bị Hạ Lạc Khắc đại nhân nghe được thì làm sao bây giờ? Nhanh dừng lại những ý tưởng đáng sợ này mới được.
Mặc dù hốt huống với ý nghĩ trong đầu nhưng những thanh âm kia lại quanh quẩn mãi không chịu tan biến, cô không biết Hạ Lạc Khắc đại nhân có thể nghe thấy hay không, nếu ngài có thể nghe được thì thực là xấu hổ mà.
Hạ Lạc Khắc nhìn cũng không thèm nhìn. Anh tựa như không hề nghe thấy âm thanh này, đi tới lan can sắt, một tay đặt lên tờ giấy trên lan can sắt.
Đi đôi với ma lực của Hạ Lạc Khắc, tờ giấy kia hơi nhếch lên một góc nhưng lại không hề nhấc lên hoàn toàn, Hạ Lạc Khắc nhíu mày, tình cảnh không nằm ngoài dự đoán của anh.
“Ngươi đang làm gì?”
Phía sau lan can sắt truyền tới một thanh âm.
Hạ Lạc Khắc dĩ nhiên không hề nghĩ tới người kia lại nói chuyện với anh, anh lui về phía sau một bước, sau đó bóng đen kia nhích dần về phía lan can.
Bóng đen không ngừng kéo dài, sau đó dừng lại ở trước mặt Hạ Lạc Khắc.
Đó là một con hồ ly thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Con hồ ly kia híp mắt, sau lưng nó là mấy cái đuôi thật dài, đung đưa như một đóa hoa lung lay trong gió, nhưng trong căn phòng này không hề có một gợn gió nào.
“Ngươi xuất hiện ở đây làm gì? Có chuyện cần tìm?”
Con hồ ly kia hỏi Hạ Lạc Khắc.
“Đây là... cái gì vậy...”
Y Phù Lâm không dám tin nhìn con hồ ly trước mắt, nếu không phải Hạ Lạc Khắc đại nhân nói cho cô ta biết đây chính là thế giới tinh thần trong đầu cô ta thì chính cô ta cũng không thể tượng tưởng được, trong cơ thể của mình lại có một con hồ ly.
...
Ni Cổ Lạp Tư hơi nhức đầu ngồi trong phòng làm việc, phía trước hắn là những thành chủ của thành phố ngầm, họ tới đây tham gia dạ tiệc Liên minh Thương nhân.
Trong buổi dạ tiệc, có một đại biểu đến từ công quốc phương Bắc bị người ám sát ngay dưới mí mắt của họ.
Để xảy ra chuyện như vậy không khác nào có người đang đánh một cái tát đau điếng lên mặt của Liên minh Thương nhân.
Hiện tại các thành chủ đều tụ lại một chỗ họp, nhưng lại không thể bàn bạc ra được cách giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Nhưng ngay khi bọn họ đang ngây người, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Có người nhanh chóng đi tới, tựa hồ như muốn báo cáo gì đó nhưng người kia còn chưa vào phòng thì bên ngoài đã tuyền tới một tiếng nổ lớn.
Oanh!
Chuyện gì? Có người tập kích nơi này sao?
Ni Cổ Lạp Tư lập tức đứng dậy, đúng lúc này có người đẩy cửa đi vào.
Đó là một sĩ quan chỉ huy dã thú:
“Ni Cổ Lạp Tư, Hạ Lạc Khắc đại nhân, có một thiên sứ sa đọa muốn vào trang viên của chúng ta, nhưng trên người không có thiệp mời...”
Khi dã thú nói xong thì tiếng nổ cũng kết thúc.
Mọi người mang theo vẻ mặt mơ hồ nhìn sĩ quan chỉ huy dã thú kia.
“Cô ta... có lẽ đã vào rồi đi...”
Chỉ huy dã thú kia nói nốt câu cuối.