Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 187: Chương 187: Hứng thú của thượng vị ác ma




Ba con hamster nhìn trước, nhìn sau, không có đường nào có thể đi.

Lão đại đứng thẳng người dậy, hét lớn:

“Mặc kệ các ngươi làm cái gì, ân xá cho chúng ta đi! Chúng ta có thể làm được rất nhiều điều hữu ích!”

Lão nhị lập tức nói:

“Ta khá mẫn cảm với ma pháp.”

Con chuột mập cũng đứng lên, lập tức nói:

“Ta có thể ăn!”

Ba con hamster vừa mới hét lên, mấy con dã thú liền từ phía bên kia chạy đến.

“Bùm----!”

Tảng đá trên vách tường chỗ cống thoát nước nứt ra và rơi xuống kèm theo một tiếng động lớn, trong đường hầm phủ đầy tro bụi bay lên như khói.

Một dáng người cao lớn nằm trên ba con hamster và những con dã thú kỳ lạ cùng người sói.

Sau khi tro bụi rơi hết xuống, ba con hamster mới thấy rõ nó là gì.

Đó là một nửa cơ thể người khổng lồ, nằm bất động.

Mà bên cạnh cự nhân khổng lồ, một người đàn ông mặc bộ áo đuôi tôm.

Bụi rơi xuống đầu, vai người đàn ông kia, để bộ áo đuôi tôm bị vấy bẩn.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân!”

“Được cứu!”

“Có ăn!”

Ba con hamster hướng về phía Hạ Lạc Khắc hét lên.

Đương nhiên Hạ Lạc Khắc cũng thấy ba con hamster đứng ở bên kia, hắn sửng sốt một chút, nói:

“Các ngươi làm sao ở đây được? Các ngươi không phải đi đền tội sao?”

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, chúng ta trốn ra được! “

“Chúng ta không có phạm tội!”

“Cơm tù rất ngon!”

Ba con hamster đi theo nói như vậy.

Ba con hamster hét xong, còn muốn nói chuyện nhưng tình huống trước mắt không thích hợp để nói chuyện phiếm,vách tường trước mắt chúng vừa mới dịch chuyển, đằng sau một người đàn ông mặc áo choàng đi ra, mà phía sau người đàn ông đó, còn có một hình dạng nhúc nhích to lớn.

Một cái đầu con cự mãng đi theo người đàn ông mặc áo choàng, lè ra cái lưỡi đỏ tươi được chia làm hai nhánh, phát ra tiếng kêu khiến người run rẩy, con ngươi màu đen thẳng đứng nhìn chằm chằm vào mắt ba con hamster trước mặt, giống như là đang tìm điểm giống nhau.

Xuyên qua lớp áo choàng của người đàn ông, miệng phát ra tiếng khè khè, con cự mãng trượt cơ thể, nhanh chóng tiếp cận Hạ Lạc Khắc, bỏ qua ba con sóc trước mặt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn đối với Hạ Lạc Khắc.

“Khè-------!”

Con cự mãng cắn về phía Hạ Lạc Khắc, nhưng cái răng nhọn của nó sắp đụng phải Hạ Lạc Khắc thì một cái đầu đen từ phía bên cạnh lao tới, cái đầu xô con cự mãng vào vách tường bên cạnh.

Đó là một con dê rừng đen.

Sừng dê sắc bén húc vào đầu của con cự mãng, làm con cự mãng bị văng ra góc tường, máu đỏ từ trên sừng con dê chảy xuống, bên trong ống cống tràn ngập mùi.

“[Giữ mũi bọc bằng súng mật, đêm đứng gào ở đằng trước Địa ngục khuyển, vừa đi vừa giết], mạnh mẽ như Samael, ngươi từ lúc nào đã bắt đầu trợ giúp Cổ Thần?” Hạ Lạc Khắc cau mày nhìn về người đàn ông trong chiếc áo choàng phía trước.

“Thượng vị ác ma, gọi thẳng tên là Satan, ngươi một chút e ngại cũng không có sao?” Con quái vật bên trong lớp áo choàng bắt đầu nhúc nhích, cơ thể bắt đầu mở rộng:

“Những người này là những thượng vị ác ma sa đọa, ngươi đã quên mất mình từng là những ác ma đầy huy hoàng, oai phong lẫm liệt, quả thực so với những đôi cánh trắng thiên thần kia, chúng làm ta thấy buồn nôn.”

Người đàn ông mặc áo choàng với giọng nói ngày càng dữ dội, chiếc mũ trùm bị đẩy mạnh để lộ ra hàm răng sắc bén dài đến tận cổ, ngoài màu xám của áo choàng trước mắt, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu thay đổi một cách thần kì.

Không lâu sau, một con trăn khổng lồ xuất hiện trước mặt Hạ Lạc Khắc, đây là một con cự mãng với cơ thể quá lớn mà con dê đen không có cách nào đối phó.

Hạ Lạc Khắc đưa tay triệu hồi con dê rừng đen, thuần thục xoay người ngồi trên lưng con dê rừng, ba con hamster cũng nhao nhao nhảy lên, túm lấy lễ phục của Hạ Lạc Khắc thật chặt.

Móng guốc màu đen chạy thật nhanh qua đoạn đường nước. Tốc độ so với con ngựa địa ngục thì nó không thua kém gì.

Cống nước bị bỏ hoang theo chuyển động của con cự mãng rung lắc không ngừng, tiếng khè khè trong đất vang vọng ra khắp lối đi.

Hạ Lạc Khắc ngồi trên lưng con dê rừng, bóng tối đối với hắn không phải là trở ngại. Dưới chân có một sự chấn động nhẹ, Hạ Lạc Khắc cúi người xuống, rồi lại đè lên đôi sừng của con dê, để cho nó dừng lại. Đầu lưỡi to lớn, lè lưỡi và phát ra tiếng khè khè, con cự mãng phá đất chui ra, khẽ nheo mắt lại.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân!”

“Nhanh chóng tiêu diệt!”

“Muốn biến thành đồ ăn!”

Mặc dù Hạ Lạc Khắc thần sắc không có chút mảy may bối rối, nhưng ba con chuột ở sau lưng Hạ Lạc Khắc đã sợ đến mức thay nhau hét lên.

Con dê rừng chạy rất nhanh, sau lưng con cự mãng mạnh mẽ lao tới, Hạ Lạc Khắc nhìn chằm chằm về một hướng, cưỡi con dê rừng chạy nhanh tới.

Hạ Lạc Khắc nhanh chóng cưỡi con dê rừng đen và chạy đến cuối lối thoát nước, vừa tới lối thoát lớn ra bên ngoài, đóng lại lối ra bằng một tấm lưới kim loại.

Nhưng đây không tính là một trở ngại đối với một thượng vị ác ma đang lao tới.

Hạ Lạc Khắc giơ tay lên, lấy tấm kim loại đóng lối đi trước mặt lại, nhưng nó dường như bị một cái tay lớn bắt lấy, không ngừng biến hình vặn vẹo cho đến khi nó bị đẩy bung ra, mà Hạ Lạc Khắc cũng đã ở bên ngoài,phía bên ngoài là một bãi đất hoang, không xa phía sau chính là Lâm Đông Thành.

Con trăn khổng lồ cũng đi theo lối ra đó, cơ thể to lớn gần như phá hủy toàn bộ lối đi.

Hạ Lạc Khắc lao ra nhưng không tiếp tục chạy mà ngược lại đứng im tại chỗ, giống như đang chờ con cự xà đến.

Con trăn khổng lồ từ lối đi chui ra, với thân hình dài cả trăm mét, thân thể tráng kiệt, cái đuôi đập xuống mặt đất một phát cũng làm mặt đất rung lên.

Con rắn nhìn xuống Hạ Lạc Khắc sau đó hướng về phía Hạ Lạc Khắc cắn tới.

Hạ Lạc Khắc giơ tay lên, nắm thành nắm tay, sau đó hướng về phía con rắn đang há mỏ cắn đập một phát.

“Oanh----!”

Thân thể khổng lồ hơn trăm mét cơ hồ là trong nháy mắt vặn vẹo xoắn lại, sức mạnh khổng lồ từ đầu rắn bắt đầu lan sang toàn bộ con rắn,con rắn bị đánh đập vào vách tường, làm vết nứt trên toàn bộ vách tường lan tràn ra.

Sau đó lại có tiếng sụp đổ, toàn bộ vách tường bị đâm đều vỡ vụn và đổ xuống.

Con rắn với thân hình hơn một trăm mét đã không thấy nhúc nhích nữa, một nửa khuôn mặt bị đấm đã bị biến dạng không ra hình gì nữa, mùi tanh của máu bắt đầu tràn ngập ra.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân nhưng thực ra là một tên trọc? Mỗi ngày đều chống đỡ 100 cái, 100 cái gập bụng, 100 lần đứng lên ngồi xuống, chạy 10 cây số, hứng thú giống như một tên đầu trọc phải không?” Bố Lỗ nhanh chóng bổ sung:

“Không, không phải ta đang có ý nói xấu ngài, ta thật ra đang khen ngài.”

“Ta không hiểu rõ ngươi đang nói cái gì.” Hạ Lạc Khắc từ lưng Hắc Sơn Dương xuống, con dê rừng màu đen mơ màng lắc lắc cái đầu, sau đó hướng về phía Hạ Lạc Khắc kêu lên một tiếng, nhìn qua thấy nó rất phẫn nộ và chạy đi.

Ba con hamster dường như không có bất ngờ về màn trình diễn của Hạ Lạc Khắc, bọn hắn nhanh chóng vây quanh bên người Hạ Lạc Khắc, dường như đang tìm kiếm sự bảo vệ.

Trên đỉnh đầu, phát ra tiếng ầm ầm nhỏ, sau đó một cái bóng lớn xuất hiện trên đỉnh đầu.

Một chiếc Phi Không Đĩnh to lớn với tạo hình cổ quái, ầm ầm xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Lạc Khắc.

Ba con hamster há to miệng, ngẩng đầu nhìn về Phi Không Đĩnh trên đầu, đương nhiên chiếc Phi Không Đĩnh này làm bọn hắn ngạc nhiên hơn so với màn trình diễn của Hạ Lạc Khắc lúc nãy.

“Bố Lỗ ghi lại vị trí, quay lại và để bọn họ tới mang con rắn này về, đủ để Cẩu Đầu Nhân ăn trong một thời gian dài.”

Hạ Lạc Khắc ra lệnh.

“Tuân lệnh Hạ Lạc Khắc đại nhân, nhưng mà Hạ Lạc Khắc đại nhân, bọn hắn bay Phi Không Đĩnh đến, không biết rằng sẽ vận chuyển con cự mãng này nên đã không chuẩn bị? Bởi vì bên trong Phi Không Đĩnh chất đầy người, khả năng không có cách nào nhét thêm con cự mãng to lớn.”

Bố Lỗ nói với vẻ đáng tiếc.

“Không, nhưng ta không biết trong Lâm Đông Thành còn có con mãng xà lớn như vậy.”

Hạ Lạc Khắc nhíu mày, suy nghĩ một chút và không nói gì thêm.

Đôi cánh dơi khổng lồ phía sau hắn ta duỗi ra, ba con hamster vội vàng bò qua quần áo và lên vai của hắn.

Hạ Lạc Khắc đung đưa đôi cánh của mình, sau đó bay trên đỉnh đầu của chiếc Phi Không Đĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.