(Tên nhiệm vụ: Gót chân đứng vững).
(Chi tiết nhiệm vụ: Là người dân Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, ngươi đến nơi xa lạ Lâm Đông Thành, ngươi cần trụ vững ở Lâm Đông Thành, ngoại trừ một thân phận bên ngoài, còn cần 1 chỗ ở).
(Mục tiêu nhiệm vụ: Dùng ít tiền nhất, thuê lại một nơi có thể làm việc ở mặt tiền).
(Phần thưởng nhiệm vụ: Ngươi sẽ nhận được nhiệm vụ tiếp theo).
(Nhắc nhở nhiệm vụ: Có thể đến khu phố cổ một chút, công trình kiến trúc nơi đó tổn hại nghiêm trọng, giá cả chắc có lẽ không đắt quá mức).
Mã Khả Ba La nhận nhiệm vụ của mình, nhìn từ đầu đến cuối một lần, rất hiển nhiên, nhiệm vụ muốn hắn thuê một căn nhà mặt tiền.
Nhưng tiền lương mà hắn làm việc nửa tháng là bao nhiêu?
10 ma thạch!
Không sai, thân là một yêu tinh, một yêu tinh kỹ thuật không có, tiền lương làm việc nửa tháng cũng vỏn vẹn chỉ có 10 ma thạch thôi.
10 ma thạch thì thuê nhà mặt tiền như thế nào đây?
Mã Khả Ba La không biết, nhưng chuyện này cũng nên đi thực địa để biết làm như thế nào.
Mã Khả Ba La dựa vào con đường dưới mũi của hắn, xuất phát đến khu phố cổ.
...
Khu phố cổ ở Lâm Đông Thành có thể là khu đại chiến Cổ Thần lần trước, là một nơi bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với đại sảnh hạch tâm bị pháo ma năng tấn công.
Nguyên nhân chủ yếu là do Hạ Lạc Khắc và Viên Bạch Tuộc chiến đấu ở đây, dường như biến nửa khu phố cổ thành phế tích.
Vấn đề của phố cổ vốn rất nhiều. Bang hội tụ tập ở đây, trật tự hỗn loạn, khu ổ chuột tập trung. Chủ yếu nhất là nơi này nảy sinh tội ác đáng sợ, người người yêu quý học tập, tự mình kinh thông sử sách, là một đứa bé rảnh rỗi làm hai đề.
Người của đội phòng vệ khi đi qua khu phố cổ, thường thường cũng tình nguyện chọn đi đường vòng.
Cũng chính vì vậy, Viên Bạch Tuộc mới triệu hoán Cổ Thần tại phố cổ làm căn cứ bí mật.
Hiện tại bị Hạ Lạc Khắc phá hỏng, vấn đề khu phố cổ kia càng thêm nghiêm trọng.
Khi Mã Khả Ba La hỏi thăm đường đến phố cổ.
Là một người chơi, cũng không thể chịu được mà thán phục khung cảnh đáng sợ của phố cổ, thật sự cứ cảm giác như là đi vào doanh trại tị nạn vô cùng hỗn loạn mất trật tự.
Khi Mã Khả Ba La nhìn chăm chú vào những người nghèo khó, họ cũng nhìn lại hắn.
Trong một khu phế tích và trong phòng cũ nát, từng nhóm người nghèo nhìn Mã Khả Ba La và kiểu chữ màu lục trên đỉnh đầu hắn.
Khi Mã Khả Ba La nghĩ rằng mình có thể thuê nhà mặt tiền, đã thấy một yêu tinh chân trần đi tới, trong miệng yêu tinh kia cắn một gậy đất.
Chính là loại đĩa tròn ép thành từ đất, nướng qua, dùng một gậy xương làm thành gậy đất.
“Thật đáng yêu, chào tiểu bằng hữu ngây thơ.”
Mã Khả Ba La ngồi xổm xuống, nhéo mặt của tiểu yêu tinh trước mặt, nhưng tiểu yêu tinh khạc một cục đờm, trực tiếp “Phi!” một tiếng khạc nhổ lên mặt Mã Khả Ba La. Dùng tiếng nói non nớt chửi rủa:
“Thức ăn ngọt của ngươi, mắng ai vậy?”
“A?”
Mã Khả Ba La nổi giận. Thân là một người chơi không gì không làm được, ta lại bị một NPC chết tiệt nhổ đàm, còn bị mắng?
Lúc ấy Mã Khả Ba La tay cầm chuôi kiếm, tuy nhiên hắn vừa chạm vào chuôi kiếm, thậm chí không kịp rút kiếm, một đám dân nghèo quần áo tả tơi đã xúm lại xung quanh.
Trong đó có một yêu tinh lớn tuổi, như là một mặt trăng xung quanh sao sáng, yêu tinh già kia đi tới, sờ lên đầu tiểu yêu tinh, dường như cảm thấy rất thoải mái, lại sờ tiếp.
“A..” - Yêu tinh già phát ra tiếng như xì hơi.
“Tên kia, ta muốn thuê nhà mặt tiền, các ngươi có nhà nào như thế cho thuê không?”
Mã Khả Ba La có chút mơ hồ với tình huống trước mắt, tuy nhiên vẫn tranh thủ lên tiếng hỏi.
“A...”
Yêu tinh già kia lại phát ra âm thanh:
“Ngươi từ đâu tới, người xứ khác, tại sao lại đến địa bàn của chúng ta?”
“Ta tới từ Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất. Ta đến đây vì lãnh chúa Hạ Lạc Khắc cho ta nhiệm vụ, chúng ta cần thuê một nhà mặt tiền ở phố cổ.”
Mã Khả Ba La nhìn xung quanh, vừa lúc ấy trả lời thành thật, mặc dù trò chơi này coi trọng nhập vai, nhưng lúc này, Mã Khả Ba La hoàn toàn không biết nói gì mới có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.
“A...”
Yêu tinh già lại phát ra âm thanh nhụt chí:
“Lãnh chúa Hạ Lạc Khắc của các ngươi, phá hủy quê hương của chúng tôi.”
“Không, nghe ta giải thích, chúng tôi lúc ấy là cứu giúp Lâm Đông Thành, chúng tôi chỉ là cho nổ đại sảnh hạch tâm thành dưới đất, nhưng nhà cửa ở phố cổ hoàn toàn là lão Hạ. Ta nói là lãnh chúa Hạ Lạc Khắc vì cứu các người nên mới phá hỏng. Các người nghĩ xem, nếu như không có chúng tôi và lãnh chúa Hạ Lạc Khắc cứu Lâm Đông Thành, các người bây giờ chắc còn đang bị Cổ Thần khống chế?!”
Mã Khả Ba La nghe xong vấn đề của yêu tinh già, lúc ấy trong lòng cũng thấy ổn, chuyện này nhất định là kịch bản đã sớm sắp đặt. Lúc này khẳng định là trước hết cứ kể về chiến công vĩ đại của các người chơi và lão Hạ, đến lúc đó nơi ở của những người dân nghèo này, nhất định sẽ mang ơn mình, đối đãi với mình như anh hùng, không chỉ cho mình ăn đất ngon, uống rượu xịn nhất, ngồi trên... bọ cánh cứng xịn nhất!
Mã Khả Ba La phảng phất đã dự đoán là tiếp theo mình sẽ được đối đãi như anh hùng.
Nhưng khi Mã Khả Ba La cảm thấy có người dùng dây thừng móc vào cổ, yêu tinh già kia dùng âm thanh nhụt chí nói:
“A... Giết giết.”
Sau đó Mã Khả Ba La cảm giác được dây thừng trên cổ đang xiết chặt, cả người bị xiết sắp không thở được. Hắn liều mạng giãy giụa, vung tay muốn cầm lấy đoản kiếm, nhưng những dân nghèo kia liền không cho hắn có bất kì cơ hội phản kháng nào, có người lập tức trói tay hắn lại.
Hắn cảm giác được ý thức của mình dần mất đi vì ngạt thở, trong sự hoảng hốt, nghe được tiểu yêu tinh trước mặt nói:
“Ta muốn treo tên vô lễ ngạo mạn này trên cây tam giác!”
Có người bên cạnh nói:
“Ngay cả công thức bài vè ngươi cũng không biết, thì làm sao treo lên được?”
Mã Khả Ba La không biết âm thanh đột nhiên truyền đến như vậy là có ý gì, chẳng lẽ là nhắc nhở nhiệm vụ sao? Mã Khả Ba La dường như là dùng toàn bộ khí lực, nói với âm thanh dường như không thể nghe được:
“Sổ lẽ không thay đổi ngẫu nhiên, ký hiệu góc vuông!”
Sau đó, ý thức của hắn, hắn hôn mê...
...
“Cây cỏ!”
Tên ta là An Huy Hợp Phì trong thành phố, một mình một thân trong căn hộ - máy chơi game bên cạnh phát ra tiếng chửi mắng. Sau đó bò lên từ bên trong máy chơi game, cầm điện thoại bấm, vừa mắng mỏ dữ dội vừa đi vào nhà vệ sinh:
“Lão đại! Số của ta bị khóa! Đúng, hệ thống nhắc nhở ta đã hôn mê, bị khóa ngắn hạn, 10 tiếng sau mở lại.”
“Ý là ta bị khóa số 10 giờ sao? Nhiệm vụ này khó thật, ta nói sai chỗ nào sao? Rõ ràng ta là ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ khu ổ chuột này chính là cứ điểm của Cổ Thần? Có thể.”
“Được rồi, không khiếu nại, web chính thức này không có giao diện khiếu nại, 12315? Được rồi, nếu như trò chơi không có khiếu nại, ta sẽ chơi gì? 10 giờ thì 10 giờ, đọc sách học bài một tí, dường như những người dân nghèo này đều yêu quý học tập. Ta có nhiều công thức ôn tập, không chừng có thể chung chủ đề với bọn hắn.”
“Năng lượng chính? Đó đương nhiên là năng lượng chính, trò chơi này năng lượng bất chính có thể qua được kiểm tra? Ta thậm chí nghi ngờ, đây không phải là trò chơi thôi thúc chúng ta học tập, hơn hết là làm rất tốt. Không nói nữa, ta học đây.”
Thiếu niên cúp điện thoại, sau đó trong phòng vệ sinh nhớ tới âm thanh của mưa.
...
Mã Khả Ba La bất luận là trong trò chơi, hay là địa cầu thế giới khác, cũng bởi vì hoàn thành nhiệm vụ mà cố gắng. Hạ Lạc Khắc cũng vừa đưa tiễn Lỵ La đến kiểm tra.
“Ngươi thật sự rất tin những yêu tinh, Goblin và Cẩu Đầu Nhân, bọn hắn có thể đánh bại cả quân địch, tấn công Thiên Quốc sao?”
Lỵ La tin tưởng nói.
“Không chỉ có bọn hắn, vẫn còn một hắc long.”
Hạ Lạc Khắc nói xong, Cẩu Đản ưỡn ngực, hung tơn gào lên.
“Thật sự ta đang tự hỏi vấn đề này thời gian gần đây.”
Lỵ La xoay người, nhìn Hạ Lạc Khắc chằm chằm:
“Sau khi ta loại bỏ khả năng ngươi lừa ta, ta cảm thấy khế hoạch của ngươi có lẽ thật sự khả thi, cho nên...”
“Cho nên chúng ta lập tức xuất phát, phản công Thiên Quốc! Bắt đầu bằng cách nắm bắt thế giới lòng đất!”
Lỵ La lấy ra một phần “kế hoạch phản công Thiên Quốc“.