Editor: Wave Literature
(Liệp Kỳ Bạch: Bán ngựa! Toàn bộ ngựa không đến 50 con! Nếu cảm thấy mình có năng lực, nhắn lại trong bài đăng, mua sắm giới hạn trong trận doanh Duy Đa Lợi Á.)
Đêm tối bao phủ cả rừng cây.
Ái Đức Hoa thở hổn hển, đôi mắt hắn đỏ tươi, trên vai áo giáp đầy dấu răng nanh, anh ta nắm lấy cánh tay trái giả của mình, tất cả đều bị quăng đến trật khớp, bàn tay không có áo giáp phòng hộ, cả mu bàn tay bị cắn mất một mảng thịt lớn.
Ái Đức Hoa cũng không biết mình vừa trải qua cái gì, anh ta chỉ biết là mình đang hăng hái, coi toàn bộ những người đã bắt lấy như nô lệ của mình. Nhưng anh ta còn chưa kịp cười xong, đã bị sự sợ hãi bao phủ rồi.
Lúc anh ta và các anh em của anh ta trả giá, cái giá hơn ba mươi mạng người là quá đắt, không có mệnh lệnh của Ái Đức Hoa, bọn thổ phỉ đã bắt đầu lùi lại.
Ái Đức Hoa cũng không chú ý rằng, tuy thổ phỉ bọn họ đã chết rất nhiều, nhưng cũng không có bất cứ con ngựa nào vào tay. Mặc dù các người chơi bị ngựa giẫm chết, nhưng cũng không muốn tổn thương những con ngựa này.
Ái Đức Hoa chưa bao giờ trải qua thất bại to lớn như vậy, anh ta nhìn toàn thân mình đầy vết thương, tâm trạng đã không thể nào nói rõ là gì nữa.
“Thủ lĩnh...”
Phó thủ phía sau Ái Đức Hoa đã đi tới, nhẹ giọng nói một câu, Ái Đức Hoa đoán cậu ta định an ủi mình, nhưng thất bại lần này thực sự khiến Ái Đức Hoa nản lòng thoái chí, thế là anh ta khoát tay áo nói: “Đừng nói gì nữa cả, lần này là sai lầm của tôi, tôi thực sự xin lỗi các anh em, ngày mai tôi sẽ tuyệt thực một ngày để bày tỏ sự thương tiếc.”
“Thủ lĩnh tôi không phải nói tới việc này, tôi muốn nói là chúng ta vẫn tóm được một tên tù binh.”
Phó thủ kia chỉ phía sau, có hai người tóm lấy một nhân loại với tạo hình quái dị dẫn qua, nhân loại kia với dáng dấp không thể tưởng tượng nổi, cột sống nhìn qua có độ cao bất thường, trên đầu lại còn có mấy chữ không biết là chữ gì.
Thực ra cũng là tiếng Hán có nghĩa là “ A Phi“.
Người chơi tên “A Phi” kia, vì bị bịt miệng nên chỉ chỉ có thể phát ra tiếng ú ú ớ ớ!
“Mang đi thẩm vấn!”
Ái Đức Hoa vung tay lên, bọn thổ phỉ dẫn A Phi, rời đi…
- - -
Mai Lỵ Cường Vô Địch: “Con mẹ nó, các người cướp ngựa ác vậy à? Người một nhà cũng đều giết?”
Nại Thần Diệp: “Xin ngài hảo tâm cho tôi một con ngựa đi!”
Ân Lý Khắc Phổ Kỳ: “Nhân dân Duy Đa Lợi Á nước sôi lửa bỏng, tôi ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ vừa dẫn ra một con chim hai chân.”
Vấn Hư Đạo Nhân: “Cậu khoe khoang vừa thôi, một con chim hai chân, lướt hằng ngày, cũng ít nhất phải lướt mất hai tháng nhiệm vụ hằng ngày, cậu muốn đổi hai con chim hai chân, ít nhất cũng cần phải bốn tháng, mở ra danh vọng người cá hình như cũng chưa đến bốn tháng thì phải?”
...
Hạ Lạc Khắc nhìn bài đăng trên diễn đàn, các người chơi cũng đang thảo luận chuyện thổ phỉ tấn công đêm qua, tổng thể mà nói thì cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là một đám thổ phỉ mà thôi, nhưng trong đó có một bài đăng, hấp dẫn sự chú ý của Hạ Lạc Khắc:
“Ta đã nhốt đánh thành công đám thổ phỉ vào trong.”
Hạ Lạc Khắc xem lại tất cả bài đăng một lần nữa, nội dung không hề phức tạp, chỉ là một người chơi tên A Phi, trong chiến đấu đêm qua, bị mấy tên thổ phỉ bắt rồi sau đó dẫn đi, hiện tại đang bị nhốt trong lồng. Hơn nữa bọn họ còn đang nghiêm khắc tra tấn thẩm vấn cậu ta, biểu hiện của cậu ta vẫn rất khỏe mạnh, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ tiếp tục ẩn núp, xem có nhiệm vụ nào có thể làm sau đó nữa không.
Không có việc gì vẫn có thể luyện mở khóa.
“Bọn họ thật đúng là nhãn rỗi mà, nhưng mà Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài thật sự định để người chơi mặt đất Duy Đa Lợi Á cũng tham gia vào quá trình dạy học hằng ngày của học viện Linh Hồn sao?”
Bố Lỗ có chút lo lắng hỏi.
“Điều này không có gì không tốt cả, cùng lúc có thể để bọn họ đến học viện Linh Hồn giải trí một chút, mặt khác còn có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu của bọn họ. Quan trọng là làm vậy chúng ta còn có thể được thưởng ma thạch, hơn nữa so với buôn bán còn có lời hơn không phải sao?”
Hạ Lạc Khắc hỏi ngược lại.
“Quả thật là không có gì không tốt, nhưng nếu bị những người chơi thế giới trên mặt đất biết được Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài tiếp xúc chặt chẽ như vậy với người thế giới trên mặt đất mà nói thì rất khó tránh khỏi sẽ có người biết một chút thông tin về bảo châu thế thân...”
“Yên tâm đi, nếu cậu lo lắng bọn họ muốn cướp đoạt bảo châu thế thân, thì bọn họ nhất định phải tấn công trung tâm thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, dù sao thì hiện tại bảo châu thế thân đang thành một thể thống nhất với cậu.”
“Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi lo lắng chính là vấn đề này đấy!”
Hạ Lạc Khắc không quá để ý đến lo lắng của Bố Lỗ, anh tiếp tục nói: “So với việc lo lắng mấy vấn đề này, chi bằng suy xét cân nhắc xem làm thế nào để phát triển thành phố ngầm lớn mạnh hơn mới đúng, hàng tôi cần đã đủ cả chưa?”
“Toàn bộ đã đến đủ, Hạ Lạc Khắc đại nhân.”
Bố Lỗ cung kính nói.
“Nhưng mà ngài mua 100 nhện nữ vương, có phải hơi nhiều quá rồi không?”
“Không nhiều đâu, dù sao cũng là nhu cầu của một vạn người chơi.”
- - -
(Tên nhiệm vụ: Khai quật sào huyệt nhền nhện dưới lòng đất.
Mô tả nhiệm vụ: Chúng ta đã chinh phục sào huyệt nhền nhện dưới lòng đất, nhưng vẫn chưa tìm thấy được nữ vương của bọn chúng, nữ vương của bọn chúng có thể lẩn trốn rất sâu dưới lòng đất, các dũng sĩ, hãy đào nó lên nào!
Phần thưởng nhiệm vụ: Danh vọng và tiền trò chơi.)
Lúc Sừ Hòa nhận được nhiệm vụ này, anh ta liền cầm lấy xẻng và cuốc quặng ngồi trên xe thú cánh cứng xuất phát ra cửa thứ nhất, mà ở trên xe, có rất nhiều những người chơi cùng anh ta đi đến sào huyệt của nhền nhện dưới lòng đất.
Sừ Hòa không nhịn được nhớ lại trước kia, lúc lần đầu tiên tham gia trò chơi, theo mấy chục người gào thét, sợ hãi rụt rè đến sào huyệt nhền nhện, sau đó nhìn thấy những con nhền nhện dưới lòng đất với tạo hình xấu xí, tâm trạng liền căng thẳng lên.
Năm đó những người chơi thử nghiệm đầu tiên, đúng là tiêu tốn rất nhiều công sức, mới có thể vượt qua cảm giác sợ hãi này.
Tuy rất lâu rồi cũng không đến sào huyệt nhền nhện dưới lòng đất nữa, nhưng nơi này vẫn là sân bãi luyện cấp của những người chơi mới, còn bọn Sừ Hòa lão luyện như vậy, đã sớm đến đầm lầy người cá và thằn lằn khổng lồ chém giết nhau rồi. Ở chỗ đầm lầy người cá cũng có rất nhiều nhền nhện dưới lòng đất và những con sói đói thường hay lui tới.
Trở lại sào huyệt nhền nhện một lần nữa, rất nhiều chỗ đã được thay đổi.
Đầu tiên là một đám người chơi rảnh rỗi đến mức nhàm chán, ở trước cửa sào huyệt nhền nhện xây dựng một trạm chờ xe, nghe nói người xây dựng nên trạm này. Dự tính ban đầu là để người chơi khác chờ xe thú cánh cứng, không phải chịu nắng chịu gió.
Sau đó khắp tường, nền nhà,vv… đều bị vẽ ký hiệu lên.
Mà sau khi trung tâm thành phố ngầm trải qua lần thăng cấp thứ ba thì trung tâm thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đã gộp cả lãnh địa sào huyệt của nhền nhện vào trong phạm vi của mình luôn rồi.
Cho nên thay đổi lớn nhất, chính là ngay tại cổng có một cửa truyền tống đang xây dựng!
Rất hiển nhiên, trò chơi bên trong rất nhanh sẽ phải xóa bỏ chế độ xe thú cánh cứng, có thể trực tiếp đi bằng cửa truyền tống rồi!