Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 394: Chương 394: Lâm Đông Thành lại rơi vào nguy hiểm




Editor: Wave Literature

Trong vườn hoa chật ních những người chơi đang tham gia các lớp ma dược và gieo trồng, từ sau khi tiểu yêu tinh Vũ Trà, tiến hành thỏa hiệp với Hạ Lạc Khắc, vườn hoa đã chính thức trở thành nơi dạy học của tiểu yêu tinh rồi.

Tuy Hạ Lạc Khắc thiết kế vườn hoa đã đủ rộng lớn, nhưng sau khi số lượng người chơi mở rộng lên đến năm ngàn người thì có vẻ như không đủ dùng.

Trong vườn hoa, đủ loại thực vật ở khắp mọi nơi, trung tâm vườn hoa, còn có một cây cổ thụ khổng lồ phải bốn người thú ôm mới hết được.

Mọi người chỉ biết đây là cây Vũ Trà trồng, nhưng không ai biết tại sao cây này lại phát triển nhanh và to như vậy.

Ngay cả tiểu yêu tinh không bao giờ di chuyển tổ của chúng, cũng đã chuyển tổ của mình lên thân cây, hơn nữa còn dựng một căn nhà gỗ nhỏ trên đó.

Mà hiện tại, tiểu yêu tinh đang giảng bài trồng cây sơ cấp với các người chơi. Cho dù Á Sắt ở khoảng cách khá xa, những vẫn nghe được đầy đủ tiếng tiểu yêu tinh hét lên: “Cái gì? Tôi có dạy các bạn trồng những thứ như thế này không hả? Ma lực! Dùng ma lực à! Ngu ngốc! Không có ma lực, thực vật ở thế giới dưới mặt đất vốn không thể sinh trưởng!”

Tiểu yêu tinh dường như đã quen với việc dành thời gian với các người chơi, ban đầu còn có vẻ sợ hãi, nhưng bây giờ thì thái độ rất thoải mái, đương nhiên thứ duy nhất không thay đổi đó chính là thói quen tùy tiện nhổ nước bọt của cô ta.

“Ôi... phi...!”

Ngay lúc một người chơi thò tay muốn sờ mó cô ta, tiểu yêu tinh đã nhổ nước bọt vào sau gáy đánh bay người chơi kia ra ngoài, sống chết chưa rõ thế nào.

Có rất ít người chơi không có việc gì làm muốn tự tìm cái chết giống như vậy, dù sao ở khoảng cách gần, bị nước bọt của tiểu yêu tinh phun trúng thì xác suất dẫn đến cái chết là rất lớn, cho dù bất tử cũng có thể tàn phế nửa người.

Á Sắt cũng không phải đến học, cho nên chỉ nhìn một vòng những học sinh đang ngồi nghe giảng, sau đó liền đi khỏi, rất nhanh anh ta đã tìm được mục tiêu của mình, Vũ Trà đang chăm sóc “Hoa hướng dương móng sắc” trong vườn hoa.

Á Sắt đi về phía Vũ Trà.

Mà phía sau Á Sắt, Mai Xuyên Khốc Tử và Hi Nhĩ Ngõa Na Tư lén lút lột bỏ ngụy trang người hoa của bọn họ, Hi Nhĩ Ngõa Na Tư cắn áo mình, hung tợn nói:

“Quả nhiên là Vũ Trà này mà! Tôi biết ngay cái cô Vũ Trà này chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp! Muốn cướp đoạt anh Á Sắt với tôi mà! Trước đó cũng đã nghe đồn như vậy, các cậu lại còn an ủi tôi nói Á Sắt và Vũ Trà không có gì...”

“Hả? Tôi từng an ủi cậu vậy á, tôi vẫn nói Á Sắt và Vũ Trà là một đôi trời đất tạo nên mà.”

Mai Xuyên Khốc Tử lờ mờ nhìn về phía Hi Nhĩ Ngõa Na Tư, người kia đã rút ra một thanh kiếm ngắn, lúc ấy đang muốn đặt ngay cổ họng Mai Xuyên Khốc Tử, nhưng Á Sắt lập tức quay đầu lại, hai người đều rụt người lại.

Á Sắt nhìn quanh quất về phía sau, ngoại trừ người chơi đang học, thì cũng chỉ thấy người hoa đang lắc lư, không thấy gì khác thường.

Đương nhiên cũng có không ít người chơi nhìn thấy Á Sắt, cùng anh ta chào hỏi vài câu, dù sao cũng là người mặc trang phục đệ nhất cao thủ mà.

Á Sắt đáp lại, sau đó đi tới bên cạnh Vũ Trà.

“A, Vũ Trà.”

Sắc mặt Á Sắt không thay đổi gọi một tiếng, Vũ Trà đang vừa cười nhỏ vừa chăm sóc thực vật lập tức ngẩng đầu lên, sau khi thấy Á Sắt thì tươi cười sáng lạn.

“Á Sắt? Có chuyện gì sao? Muốn mua nước thuốc sinh mạng sơ cấp sao? Thật ngại quá, gần đây nhiều người mua quá, nhưng nếu anh cần bao nhiêu cứ nói với em, em làm xong sẽ đưa qua cho anh.”

Vũ Trà ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu gối mình, nếu hoàng hôn buông xuống nữa thì thật giống như một người thú nam đang đứng cùng yêu tinh nữ trẻ tuổi dưới ánh mặt trời.

“Đáng ghét! Tại sao dáng vẻ con yêu tinh kia lại bắt mắt đến vậy chứ! Cái thứ giở trò khôn vặt, lấy khuôn mặt đẹp như vậy ra để quyến rũ ai chứ?!”

Hi Nhĩ Ngõa Na Tư dùng răng nanh của dã thú cắn áo.

“Hả? Có phải cậu đã chơi “Cưỡi chém” quá nhiều hay không? Cậu đúng là chẳng dịu dàng gì cả! Người chơi cưỡi chém không thể nào có con gái mà!”

Mai Xuyên Khốc Tử nói như vậy, nhưng Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đã định lao ra, Mai Xuyên Khốc Tử khẩn trương ngăn Hi Nhĩ Ngõa Na Tư từ phía sau, sau đó không ngừng nói.

“Này này cậu muốn làm gì đấy, bây giờ mà lao ra không phải sẽ bị Á Sắt biết chúng ta đang theo dõi sao?! Cùng hội cùng thuyền mà nói lật là lật vậy à!”

Hi Nhĩ Ngõa Na Tư bị một câu nhắc nhở của Mai Xuyên Khốc Tử làm cho căng thẳng hơn, tiếp tục cắn cắn áo mình.

Mà bên kia Á Sắt lại quay đầu lại, không biết vì sao cảm thấy như có ai đó đang âm thầm theo dõi mình.

“Á Sắt?”

“À, không có gì.”

Á Sắt quay đầu lại, nhìn về phía Vũ Trà đang chăm chú nhìn anh ta, sau đó lấy ra cuốn sách ma pháp kia, nói: “Vậy thì đặt 100 bình đi, không cần phải gấp, em cứ làm đơn đặt hàng của người khác trước đi cũng được, đây là thù lao.”

“Chờ một chút đã, anh Á Sắt à, sách ma pháp bây giờ rất đắt tiền đấy! Giá cả của nước thuốc sinh mạng hiện tại cũng không đắt như thế đâu, hơn nữa dùng sách ma pháp để đổi lấy nước thuốc sinh mạng thì thà rằng trực tiếp học ma pháp chẳng phải tốt hơn sao? Hoặc là bán đổi lấy ma thạch gì gì đó...”

Vũ Trà khẩn trương nói.

“Hiện tại giá cũng xuống rồi? Em cứ xem như bằng giá với nước thuốc sinh mạng là được rồi, lần trước anh thấy trên diễn đàn nói, có một kỹ năng ma pháp có thể mô phỏng ánh nắng mặt trời, nên có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật, em có thể học kỹ năng này trong sách ma pháp, sau đó chế tạo thêm ma dược, hiện tại bang hội đang trong thời kỳ khai hoang, cần số lượng nước thuốc rất lớn, nếu em có thể tăng tốc chế tạo nước thuốc thì cũng xem như là ưu đãi đối với bang hội bọn anh rồi.”

Á Sắt thật thà nói.

“Đây là dùng thân phận hội trưởng, tiến hành đầu tư với em mà thôi, không cần có tâm lý trách nhiệm.”

“Như vậy... Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tốt.”

Hai tay Vũ Trà cầm lấy sách ma pháp Á Sắt đưa, sau đó còn cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn.

Á Sắt cũng không dừng lại, trực tiếp xoay người đi khỏi.

Sau khi nhìn thấy Á Sắt đi rồi, Mai Xuyên Khốc Tử nói với Hi Nhĩ Ngõa Na Tư: “Ông xem đi, tôi đã nói là hai bọn họ không có gì mà. Á Sắt chỉ đến bàn chuyện đơn đặt hàng, hiện tại phần lớn nước thuốc sinh mạng sơ cấp của bang hội chúng ta đều đặt bên Vũ Trà mà.”

“Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy... Không được, tôi phải đến hỏi Trảo Căn Bảo, rốt cuộc hôm đó trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Á Sắt và Vũ Trà ở cùng một chỗ, sau đó Á Sắt cho Trảo Căn Bảo 100 ma thạch, Trảo Căn Bảo chuyển phe luôn! Chắc chắn là như thế rồi!”

Hi Nhĩ Ngõa Na Tư tức giận dậm dậm chân, nhưng Mai Xuyên Khốc Tử bên cạnh rất nhanh nói: “Ôi, tính tình Á Sắt cậu còn không biết sao? Cậu ta nói cậu ta không để cho Á Sắt chuyển phe thì chắc chắn trăm phần trăm là không để cho rồi, cậu ta không cần phải gạt nhóm chúng ta. Hơn nữa Á Sắt đã nói không muốn nhắc đến chuyện tối hôm đó nữa, cậu lại còn đi tìm Trảo Căn Bảo hỏi, Á Sắt mà biết thì một người đồng tính nam như cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa cả.”

Mai Xuyên Khốc Tử tận tình khuyên bảo xong, mơ màng trầm tư một giây đồng hồ, liền lẩm bẩm: “Sao tôi phải quan tâm đến chuyện tình yêu của một tên đồng tính nam làm gì nhỉ? Thôi, mặc kệ mặc kệ đi, tôi còn rất nhiều nhiệm vụ hằng ngày chưa làm, ông thích làm gì thì làm, tôi đi đây.”

Mai Xuyên Khốc Tử nói xong cũng ra khỏi vườn hoa, chỉ còn lại Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đứng tại chỗ suy nghĩ.

- --

Bên cạnh đường phố Lâm Đông Thành, các cư dân thế giới ngầm đi làm từ sáng sớm, như thường ngày đứng chờ trước biển báo dừng của nhà ga.

Nhưng cũng không giống ngày thường là vì hôm nay đứng bên cạnh biển báo dừng, còn có một vị vô cùng đặc biệt.

Thành chủ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ -Hạ Lạc Khắc đại nhân, người hai lần cứu vớt Lâm Đông Thành, lại còn đánh bại đại quân quái nhân của Morgan, dù là danh vọng hay năng lực thực sự thì đều nổi tiếng khắp thế giới ngầm phương Bắc!

Nhân vật lớn sao lại đến đây dùng phương tiện giao thông công cộng chứ? Bọn họ không phải đều được thú cánh cứng riêng đưa đi à?

A, đại khái là gần gũi dân chăng?

Tuy cảm thấy vị Đại Ác Ma rất gần gũi nhưng cũng không ai dám đi lên nói chuyện với anh.

Dù sao thì cũng là thượng vị ác ma mà.

Nhưng Bố Lỗ lại không ngừng nói chuyện trong đầu Hạ Lạc Khắc: “Hạ Lạc Khắc đại nhân! Hạ Lạc Khắc đại nhân! Chúng ta không thể tiếp tục thế này được đâu! Ngài phải có chút ý thức mình là người nổi tiếng chứ! Thành phố ngầm không phải có rất nhiều thú cánh cứng sao? Trong thành phố cũ cũng có phòng làm việc của chúng ta, hoàn toàn có thể cải tạo một con thú cánh cứng làm của riêng cho mình, mỗi lần ngài muốn đến Lâm Đông Thành, có thể sắp xếp thú cánh cứng riêng đến đại sảnh Truyền Tống Môn chờ ngài mà.”

“Uhm, như vậy quả thật rất có thể diện.”

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu.

“Nhưng suy xét đến các loại chi phí, để một thú cánh cứng phục vụ riêng cho tôi, cũng không phù hợp với giá trị của tôi, một thú cánh cứng có thể đưa tối đa hai trăm người chơi đến xưởng làm việc, mỗi người chơi chăm chỉ làm mười ngày, có thể mang lại thu nhập một ma thạch, hai trăm người là thu nhập hai trăm ma thạch! Thấy thế nào cũng có lời hơn việc tôi độc chiếm một thú cánh cứng cho bản thân mình.”

Sau khi Hạ Lạc Khắc nói xong, Bố Lỗ trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nói: “Vâng, Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài nói rất có lý.”

Ngay lúc Hạ Lạc Khắc đang nói chuyện phiếm với Bố Lỗ, một thú cánh cứng chạy tới, nhưng cũng không phải thú cánh cứng công cộng.

Thú cánh cứng kia vững vàng dừng ngay trước mặt Hạ Lạc Khắc, sau đó một địa tinh từ vị trí tài xế bò xuống, cung kính nói với Hạ Lạc Khắc: “Hạ Lạc Khắc đại nhân, thì ra ngài thật sự ở đây. Thành chủ Ni Cổ Lạp Tư vẫn luôn tìm kiếm ngài, xin mời ngài nhanh chóng theo chúng tôi lên.”

“Hửm?”

Hạ Lạc Khắc nhìn địa tinh trước mắt, nghi ngờ nhưng vẫn đi lên thú cánh cứng.

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.”

Thú cánh cứng thần tốc tiến lên.

“Có chuyện gì sao? Nhìn qua có vẻ rất gấp.”

Hạ Lạc Khắc ngồi phía sau hỏi.

“Có người gây bất lợi với Lâm Đông Thành chúng ta, thưa Hạ Lạc Khắc đại nhân!”

Địa Tinh kia lau mồ hôi trán, vẻ mặt lo lắng nói.

Comment (0)

COMMENT FIRST

Rate this chapter

Vote with Power Stone

Chapter 394: Chương 395: Tôi có một người bạn...

Translator: Wave Literature Editor: Wave Literature

“Khủng hoảng kinh doanh?”

Hạ Lạc Khắc ngồi đối diện ở Ni Cổ Lạp Tư, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cau mày lặp lại bốn chữ kia của Ni Cổ Lạp Tư.

“Đúng, Hạ Lạc Khắc đại nhân, chúng ta đang gặp phải khủng hoảng kinh doanh chưa từng có từ trước đến nay!”

Ni Cổ Lạp Tư chống hai tay trên bàn, anh ta cau mày, nét mặt tiều tụy, nhìn qua thật giống như đã rất lâu rồi chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, ly trà hoa cúc đẫm máu trong phòng dường như không có bất cứ sức hấp dẫn gì với anh ta cả.

Đây là chuyện không bình thường, không có khả năng lại có người không thích trà hoa cúc đẫm máu, trừ Lị La, trong ấn tượng của Hạ Lạc Khắc, cô nàng này thích uống trà xanh.

Dã thú thích hồng trà? Nhưng không, anh ta đâu phải người.

“Ngay từ đầu tôi đã không cảm thấy việc tiếp quản Lâm Đông Thành là một chuyện đơn giản, nhưng tôi lại không nghĩ tới nó sẽ phức tạp như vậy.”

Ni Cổ Lạp Tư lấy một chồng văn kiện từ trong ngăn kéo ra, sau đó đưa nó cho Hạ Lạc Khắc.

Hạ Lạc Khắc nhận văn kiện, bên trong ngay từ đầu đã có rất nhiều ảnh chụp, trong ảnh, là một đám người chết, tướng chết cực kỳ thảm, bôi đầy Mosaic.

Sau đó chính là một bản báo cáo đầy chữ, tiêu đều chính là:

(Sự kiện thương đội Hắc Hỏa Sơn bị tập kích)

“Thành chủ Lâm Đông Thành, ngài Dương Thông Đầu tôn kính.

Thật xin lỗi vì phải thông báo với ngài, thương đội vận chuyển vật từ cực kỳ quan trọng do tại hạ phụ trách, đã bị tập kích bởi thế lực tà ác không biết tên ngay tại Hắc Hỏa Sơn, toàn bộ hàng hóa được vận chuyển đều biến mất không thấy đâu, chúng tôi tìm được một vài người còn sống sót, nhưng rất nhanh bọn họ đều đã chết, không có một ai còn sống, chúng tôi nghi ngờ có thể bọn họ bị nhiễm khí độc do dung nham phun trào mà chết.

Bởi vì Hắc Hỏa Sơn đang trong thời kỳ hoạt động, dường như phun trào rát thường xuyên, người của chúng tôi lại không đủ, vì an toàn, chúng tôi hy vọng Lâm Đông Thành có thể phái đoàn điều tra chuyên môn đến, dù sao Dương Thông Đầu ngài cũng phải biết rằng, những hàng hóa này, đối với ngài, đối với Lâm Đông Thành, đối với liên minh thương nhân mà nói, đều cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn là vật tư rất nhạy cảm!”

Nội dung còn lại, có liên quan đến một chút điều tra hiện trường, thân phận cùng với số lượng người chết.”

Lúc nhìn đến số lượng người chết, Hạ Lạc Khắc có hơi kinh ngạc.

“2500 hộ vệ thương đội? Trong thảo luận báo cáo không có người sống sót là có ý gì...”

“Không sai, bọn họ toàn quân bị diệt, đại bộ phận người, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn...”

Vẻ mặt Ni Cổ Lạp Tư ngưng trọng, nói.

“Chúng tôi ngoài phải trả một chút tiền cho thân nhân người chết, còn phải trả lời chất vấn của công hội lao động, những thứ này còn dễ nói, liên minh thương nhân bên kia cũng đã có phương án đối phó, chuyện duy nhất khó xử lý chính là, những hàng hóa bị mất kia.”

“Ừm, quả thật tôi có thể hiểu được sự khó xử của các anh, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện khiến anh phiền lòng đi? Nhìn ý trong bài báo cáo này, hình như người phái thương đội này ra ngoài, là thành chủ Dương Thông Đầu mới đúng chứ? Tuy hiện tại anh ta là Tài Phán Trưởng của khu vực, nhưng chuyện này anh ta vẫn cần phải chịu trách nhiệm chứ?”

Hạ Lạc Khắc bỏ văn kiện sang một bên, Ni Cổ Lạp Tư gật gật đầu.

“Nếu nói đến tình hình chung, quả thật chính là như vậy, nhưng đây không phải chỉ là chuyện bên trong liên minh thương nhân chúng ta, mà là hoạt động thương mại của liên minh thương nhân chúng ta và công quốc phương Bắc, hàng là công quốc ủy thác cho chúng ta vận chuyển đến trung tâm thành phố ngầm. Nếu thật sự bị mất hàng mà nói, đừng nói đến Tài Phán Trưởng Dương Thông Đầu phải chịu trách nhiệm chủ yếu, mà ngay cả thành chủ Lâm Đông Thành là tôi cũng không thoát nổi liên quan, kẻ thù của tôi nhất định sẽ lấy chuyện này ra để công kích tôi.”

“Aizz, nghe ra quả thật thật phiền toái, từ từ, tôi nhớ Hắc Hỏa Sơn là địa điểm du lịch nổi tiếng ở phía Bắc thế giới ngầm đi? Lộ tuyến thương mại ở đó hẳn phải vô cùng an toàn chứ?”

Hạ Lạc Khắc bưng tách trà hoa cúc đẫm máu lên, uống một hớp nhỏ, cả người dựa vào thân ghế, nhưng ánh mắt vẫn quan sát đến hình ảnh phía trước.

“Vâng, từ nơi này của chúng ta đến công quốc phương Bắc, lộ tuyến an toàn nhất là xuyên qua Hắc Hỏa Sơn, tuy đường xá có chút xa, nhưng vẫn là lộ tuyến ít bị tập kích nhất.”

Ni Cổ Lạp Tư lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.

“Kia đúng là 2500 mạng người đó! Cuối cùng chỉ tìm thấy được không đến mười người, hơn nữa còn đều đang hấp hối, sau đó rất nhanh liền chết, còn lại ngay cả thi thể cũng không có! Đáng giận, nhưng trước khi chết...”

“Tôi biết rồi, thế này, thành chủ Ni Cổ Lạp Tư cần tôi làm gì? Nếu muốn tôi sắp xếp nhân viên đến cứu viện và tìm kiếm hàng hóa thì anh cũng biết, các con dân của tôi, mới vừa trải qua một hồi đại chiến, cả thể xác và tinh thần bọn họ đều vô cùng mệt mỏi, thống hận chiến tranh. Trên thực tế bọn họ đều là những người vô cùng yêu thích hòa bình, nếu thật có khả năng, ngay cả một con kiến bọn họ cũng không muốn giết, còn về vũ khí áo giáp? Bọn họ chỉ hận sao không ném nó tới lò luyện để chúng biến thành sắt vụn, đương nhiên, hiện thực tàn khốc không cho phép làm như vậy, anh cũng biết, tuy mặt ngoài thế giới ngầm rất hòa bình, nhưng bên trong cũng không phải như vậy.”

Hạ Lạc Khắc ra vẻ bi thương nói xong, Ni Cổ Lạp Tư cũng mang theo vẻ mặt buồn rầu nói.

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, con dân của ngài quả thật đã phải thừa nhận quá nhiều áp lực cùng khó khăn, tôi đương nhiên sẽ không đề xuất yêu cầu vô lễ này với ngài. Trên thực tế, người thừa kế của công quốc phương Bắc, Công Tước Á Lịch Sơn Đại đại nhân đã từng đến Lâm Đông Thành, sau đó còn từng ở trước mặt Tài Phán Trưởng Dương Thông Đầu biểu đạt kính ý với ngài. Tôi nghĩ, nếu ngài có thể dùng thân phận của mình nói vài lời hay ý đẹp giúp Lâm Đông Thành chúng tôi, để cho Á Lịch Sơn Đại thuyết phục cha anh ta không cần đến ủy ban ác ma lên án chúng tôi, để cho chúng tôi có nhiều thời gian hơn để điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hàng của bọn tôi đã đi nơi nào, cũng là trợ giúp rất lớn đối với chúng tôi rồi! Đương nhiên, chuyện này cũng không phải để ngài làm không, tôi nhất định sẽ xin chỉ thị của thượng cấp...”

“Đợi một chút.”

Ngay lúc Ni Cổ Lạp Tư đang nói chuyện, Hạ Lạc Khắc đột nhiên ngắt lời anh, anh suy nghĩ một phen, sau đó hỏi: “Chuyện này, anh không định dùng người của Lâm Đông Thành để phụ trách điều tra và xử lý chuyện này ư?”

“Đương nhiên không phải, từ khi xảy ra sự kiện hắc Hỏa Sơn bị tập kích, khiến cả thương đội đều biến mất, du khách nơi đó cũng không ngừng biến mất, không chỉ có vậy, các động vật hoang dã cũng bắt đầu trở nên táo bạo, ủy ban ác ma đã phong tỏa Hắc Hỏa Sơn, người bình thường không thể tiến vào nơi đó, nơi đó hiện tại thật sự quá nguy hiểm.”

Ni Cổ Lạp Tư nói.

“Chúng tôi đã liên hệ với quân đoàn lính đánh thuê, anh cũng biết vì quanh năm đều hòa bình, cho nên hiện tại bọn họ đã tiếp nhận các hoạt động tư nhân, điều tra này, vệ sĩ này, hộ tống này, gia chính, còn có các hoạt động bắt gian nữa. Hành động điều tra lần này, tôi liền tìm một đoàn lính đánh thuê đến xử lí.”

“Đoàn lính đánh thuê sao? Ừm... tiện cho tôi hỏi một chút về thù lao được không?”

Hạ Lạc Khắc rất nhanh nâng lên một bàn tay, cực kỳ bình tĩnh nói.

“À, thành chủ Ni Cổ Lạp Tư đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải tôi muốn kiếm một phần thù lao này nên mới hỏi đâu, chủ yếu là chuyện này có liên quan đến hai chúng ta, cho nên tôi không thể không quan tâm đến chuyện này được.”

“Hạ Lạc Khắc đại nhân... Tôi thật sự rất cảm động.”

Ni Cổ Lạp Tư lệ nóng doanh tròng, anh ta rất nhanh liền nói.

“Bởi vì chuyện có vẻ đặc biệt, hơn nữa còn vô cùng khẩn cấp, mặc dù khả năng là có chút thiệt thòi, nhưng chúng tôi vẫn định lấy ngàn vạn ma thạch ra trả thù lao cho chuyện này.”

“Tôi nhận rồi.”

“Vâng?”

“Tôi nói là, tôi nhận thay bạn tôi.”

Hạ Lạc Khắc rất nhanh giải thích nói.

“Thật ra tôi có một người bạn, anh ta gọi là Ba La, đúng, giống y như tên Tạp Tư A vượt ngục kia, nhưng đừng hiểu lầm, chỉ giống cái tên thôi, anh ta có một đoàn lính đánh thuê, có tố chất tác chiến cùng năng lực điều tra vô cùng ưu tú, hãy tin ở tôi, chuyện này mà giao cho bọn họ làm tuyệt đối rất nhanh sẽ được giải quyết, chúng tôi rất nhanh sẽ điều tra ra nguyên nhân thành phố ngầm bị phá hủy!”

“Aizz? Bị phá hủy, từ từ Hạ Lạc Khắc đại nhân, chúng tôi còn không biết cái trung tâm thành phố ngầm kia có bị phá hủy hay không, trên thực tế muốn phá hủy trung tâm thành phố ngầm là vô cùng khó...”

Ni Cổ Lạp Tư hoảng sợ, vội vàng giải thích, nhưng rất nhanh Hạ Lạc Khắc đã mở tay ra.

“Tôi biết, tôi biết, nhưng làm việc không phải nên hướng về nơi tệ nhất để điều tra trước sao, hiển nhiên đối phương đã sớm có chuẩn bị mà đến, mục tiêu chính xác, chính là trung tâm thành phố ngầm kia, tám chín phần mười là kẻ thù của công quốc phương Bắc, hoặc là kẻ thù của liên minh thương nhân và Lâm Đông Thành, bọn họ không thể để trung tâm thành phố ngầm quá năm nay, tám chín phần mười là bị bọn họ phá hủy rồi.”

“Đương nhiên cũng có khả năng, bọn họ sẽ lấy trung tâm thành phố ngầm đi để thăng cấp cái khác, chúng ta chỉ cần giữ chân bọn họ tại trung tâm thành phố ngầm, là có thể bù lại tổn thất đã mất, thậm chí còn kiếm được chút lợi nho nhỏ, nếu là do thành phố ngầm khác làm thì uỷ ban ác ma, tuyệt đối sẽ không cho phép và có trừng phạt thích đáng cho hành vi bạo lực này. Đương nhiên tôi chỉ nói là có khả năng.”

Hạ Lạc Khắc giải thích nói xong, Ni Cổ Lạp Tư mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương không nhắm vào việc phá hủy trung tâm thành phố ngầm là được.

Nhưng dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, nếu dùng đoàn lính đánh thuê để điều tra, trực tiếp tuyển dụng mà nói, chẳng may...

“Đúng rồi, thực lực của Ba La và lính đánh thuê của anh ta, tôi có thể lấy thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và cả bản thân Hạ Lạc Khắc tôi ra đảm bảo, anh hoàn toàn không cần lo lắng!”

Hạ Lạc Khắc thấy Ni Cổ Lạp Tư còn đang do dự, lập tức vỗ ngực đẩm bảo nói.

Ni Cổ Lạp Tư thấy Hạ Lạc Khắc cũng đã nói như vậy, anh ta cũng không do dự nữa: “Tôi biết rồi, vậy thì phiền Hạ Lạc Khắc đại nhân nhé, để người bạn kia của ngài, dẫn theo nhóm người của anh ta, tới Lâm Đông Thành của chúng tôi tiến hành nhiệm vụ kết nối, bên tổ chức tình báo quân sự của chúng tôi cũng sẽ cung cấp trợ giúp lớn nhất cho bọn họ.”

“Không thành vấn đề, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn bọn họ đến.”

Hạ Lạc Khắc cực kỳ cao hứng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.